Chương 7: Đường dây buôn người

Sau khi vượt qua biên giới, có vẻ như đám buôn người ít căng thẳng hơn hẳn. Điển hình là tốc độ của chiếc xe trở nên chậm hơn một chút so với tốc độ giống như đang chạy trốn vừa rồi.

Thuốc mê trong cơ thể Lam Tích Nguyệt đã hoàn toàn mất đi tác dụng, vì vậy mặc dù cơ thể vẫn còn mềm nhũn không chút sức lực nhưng đầu óc của cô đã trở nên tỉnh táo.

Màn đêm bên ngoài khe cửa đã dần dần nhạt đi, Lam Tích Nguyệt có thể cảm nhận được hơi lạnh của những giọt sương buổi sớm. Cô đoán bây giờ đã khoảng 4-5 giờ sáng, không có bất kì âm thanh nào khác ngoài tiếng bánh xe ma sát với lề đường và tiếng gia cầm kêu loạn xạ.

Cô thậm chí không nhìn thấy dù chỉ là một chiếc xe khác, sự tĩnh lặng khiến Lam Tĩnh Nguyệt càng thêm bồn chồn hơn. Cơ hội được cứu trợ của bọn họ đã gần như là con số không.

Không biết qua bao lâu, tốc độ xe dần dần chậm lại. Chiếc xe tải rẽ vào những con đường mòn ngoằn ngoèo, lối đi dích dắc đến nỗi cho dù Lam Tích Nguyệt có cố căng não ra cũng không thể nào nhớ nổi.

Cuối cùng chiếc xe đi đến trước một nhà xưởng cũ kỹ, sau khi dừng lại trên bãi đất trống, những tấm hàng rào bằng sắt từ từ đóng lại. Lam Tích Nguyệt hoảng sợ phát hiện ra bọn họ đã đến trụ sở của bọn buôn người.

“Đến rồi” Gã đàn ông trung niên lái xe thở phào một hơi. Hai gã đàn ông ngủ phía sau lập tức ngừng tiếng ngáy. Bọn chúng chảy xuống xe, gật đầu ý bảo người trong kia đi ra.

“Không bị ai đi theo đấy chứ?” Một lão già gầy còm nghiêng người đánh giá bốn gã đàn ông lái xe suốt đêm.

“Không có! Tuyệt đối không có! Cả đoạn đường em đều quan sát rất kĩ!” Gã đàn ông trung niên vội trả lời.

“Ừ, gần đây kiểm tra cực kì chặt, rất nhiều nhóm ở trong nước đã bị bắt, sau này chúng mày phải cẩn thận một chút.” Lão già cảnh giác nói.

"Vâng, cũng may là sau đó đã đi qua cửa khẩu trót lọt. Sau khi đến biên giới nước X, bọn cớm có muốn cũng không dám lỗ mãng xâm phạm."

“Được rồi, mang hàng vào đi, mất công đêm dài lắm mộng, đêm nay phải đi từng nhóm một.” Lão già bảo gã đàn ông trung niên dỡ hàng.

“Vâng!” Gã đàn ông trung niên vội vàng nhận lệnh, gã chà xát bàn tay rồi quay đầu sang gọi người bắt đầu mở cửa xe tải chuẩn bị dỡ hàng.

Nghe rõ cuộc đối thoại, Lam Tích Nguyệt vội vã lay mấy cô gái bên cạnh.

"Này, tỉnh lại, tỉnh lại mau!"

Cô biết cho dù có tỉnh lại bây giờ cũng không có tác dụng gì, đừng nói đến chuyện chạy trốn, ngay cả sức lực để phản kháng bọn họ cũng không có. Nhưng ít nhất thì tỉnh táo so với hôn mê vẫn tốt hơn. Cho dù có chết, cô cũng phải chết cho minh bạch.

Nhưng cho dù cô có lay thế nào, ba cô gái vẫn ngủ say không có bất kỳ phản ứng gì.

Lam Tích Nguyệt gọi mấy lần rồi đành từ bỏ. Trong bóng tối, cô ngẩng đầu lên nhìn lỗ thông gió trên trần xe.

Quá nhỏ, hơn nữa lại nằm trên mui xe, bây giờ là buổi tối, muốn dựa vào cửa thông gió này để kêu cứu là không thể.

Làm sao bây giờ?

Cảm giác sợ hãi lại lần nữa dâng lên trong lòng cô. Nhưng bây giờ ngoài sợ hãi ra cô còn cảm thấy bất lực đến cùng cực. Bọn buôn người sẽ làm gì bọn họ đây? Số phận của các cô rồi sẽ ra sao?

Ba, mẹ, con sợ lắm, con phải làm sao bây giờ?

Cửa khoang xe nhanh chóng truyền đến tiếng mở cửa, tiếp theo là âm thanh vận chuyển l*иg sắt. Sau đó, cánh cửa nhỏ gần trong gang tấc phát ra tiếng mở khóa.

Lam Tích Nguyệt dằn xuống tâm trạng thấp thỏm lo âu, cố cuộn mình giữ nguyên vị trí.

Gã đàn ông thấp bé chui vào, ôm lấy từng cô gái đang nằm trên mặt đất, sau đó đưa ra ngoài. Gã đàn ông bên ngoài nhận lấy rồi truyền xuống cho người đang chờ dưới xe.

Lam Tích Nguyệt căng thẳng nhắm mắt lại, giống như mấy cô gái đang hôn mê khác, không có bất kì phản ứng nào khi bị đưa xuống xe.

Cô không dám cựa quậy dù chỉ một chút. Đôi mắt che giấu sau mái tóc dài lặng lẽ đánh giá xung quanh. Nhà xưởng đổ nát, vô số máy móc cũ kỹ đã phủ một lớp bụi dày. Mấy gã đàn ông ôm bọn họ đi sâu vào bên trong, đi qua mấy cánh cửa sắt trông rất kiên cố, lại đi sâu xuống đường hầm chật hẹp sâu hun hút.

Cuối cùng, bọn họ vào một gian phòng được chất đống thứ gì đó. Hàng loạt khung sắt dựa vào tường đã bị kéo ra, lộ ra phía sau là một cánh cửa sắt đã rỉ sét. Lão già gầy còm đang đứng trước cửa sắt. Thấy người đã được mang đến, lão đưa tay đẩy cánh cửa sắt ra.

Ánh sáng chói mắt bắn ra, Lam Tích Nguyệt lập tức nhắm hai mắt lại.

Cô cảm thấy mình bị vác vào cánh cửa sắt vừa rồi, gã đàn ông vác cô vừa chào hỏi hai người bên trong cánh cửa.

Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa lần nữa, Lam Tích Nguyệt lại nghe thấy từng tiếng hít thở thong thả.

Gã đàn ông vác cô đến tấm thảm dày trải trong góc phòng rồi ném xuống. Cô cố gắng ngăn chặn tiếng hét suýt nữa đã bật ra khỏi cổ họng. Lam Tích Nguyệt lăn hai vòng vì động tác ném xuống, sau đó cô khẽ nhíu mày rồi giả vờ ngủ thật say.

Ba gã đàn ông phía sau cũng ném mấy cô gái khác xuống sau đó kiểm tra bốn phía, thấy không có gì khác thường mới đóng cửa lại rồi trở ra gian ngoài.

Một lúc sau, thấy không có động tĩnh gì nữa, Lam Tích Nguyệt mới từ từ mở mắt ra.