Chương 9: Chương 3.1
"Tại sao cô lại ở đây?" Lê Hiên kinh ngạc nhìn người đang đứng ở trước mặt, anh nhíu mày lại đầy vẻ không vui. Anh không biết vì sau người phụ nữ này lại xuất hiện tại đây, rõ ràng là hai người sẽ không gặp lại nhau mà? Cả hai người đã sớm có chung ý nghĩ, cũng đã đưa ra quyết định. Vì sao giờ phút này anh còn có thể nhìn thấy cô ở nhà mình?
Lê Tử Hâm mang theo hành lý, tự mình biết rõ chính mình cũng không thể nói gì. Bây giờ anh nhìn thấy cô ở đây vừa ngạc nhiên vừa mất hứng, đó cũng là chuyện bình thường.
"Tôi... Tới đây ở một thời gian." Lê Tử Hâm do dự một chút, sau đó mới nói ra một lý do coi như là hợp lý.
"Tới đây ở?" Lê Hiên đánh giá Lê Tử Hâm từ trên xuống dưới: "Vừa mới rời khỏi nhà họ Lê, cô đến nơi ở cũng không có sao?"
Nghe thấy hương vị đầy sự châm chọc trong lời nói của Lê Hiên. Tay Lê Tử Hâm nắm hành lý càng chặt hơn, cắn môi dưới không trả lời.
"Tiểu Hiên, sao con có thể nói như vậy được!" Lê Diệu Hoa bật mạnh dậy từ ghế sô-pha, "Tử Hâm là do cha mới tới nhà chúng ta làm khách."
Lê Hiên nghe cha mình nói như vậy, lập tức cong khóe môi lên. Đưa tay làm động tác không sao cả, "Nếu cha đã nói như vậy thì con cũng có có phản đối cũng như không, phải không?"
Nghe xong mấy lời này của Lê Hiên, Lê Tử Hâm nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi chỉ sợ anh sẽ phản đối, không biết nên trả lời thế nào mới tốt, cũng không thể hùng hồn nói 'Tôi muốn kết hôn giả với anh, để lấy phần tài sản'.
"Nhưng mà..." Lê Hiên chuyển biến cũng rất nhanh, anh đi tới hai bước, kề sát vào Lê Tử Hâm, gục đầu nói nhỏ bên tai của cô: "Lại tiếp tục bắt đầu một quỷ kế khác sao?"
Chỉ với một câu nói của anh, làm cho Lê Tử Hâm giống như là người bị thiên lôi đánh trúng. Cả người chấn động: "Lời này của anh..."
"Chẳng lẻ không đúng sao?" Lê Hiên thờ ơ nhìn cô, "Tôi biết ngay mà. Cô sẽ không dễ dàng mà buông tha cho một miếng thịt béo bở như vậy."
"Tôi không có ý đó." Lê Tử Hâm muốn giải thích, nhưng lại trơ mắt đứng nhìn Lê Hiên dùng ngón trỏ đè lên môi của cô. Không cho cô tiếp tục nói.
"Lê Tử Hâm. Cô yên tâm, tôi sẽ không đuổi cô đi." Lê Hiên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cô, "Bởi vì tôi muốn biết toàn bộ chiêu trò của cô. Cô là một người phụ nữ nói một đằng làm một nẻo, đừng tưởng rằng cô mê hoặc được tâm của ông nội tôi hoặc tâm của cha mẹ tôi, thì có thể mê hoặc được tôi!" Nói dứt lời, Lê Hiên thu lại ngón tay của mình, lướt ngang qua khuôn mặt trắng nõn của Lê Tử Hâm. Tiếp theo đó anh miễn cưỡng nói: "Hoan nghênh cô."
Lê Tử Hâm đã tức giận đến gương mặt đều trở nên trắng bệch. Trái tim nhảy loạn xạ ở trong lòng ngực, nếu có thể cô thật sự muốn lập tức xoa người bỏ đi.
"Tử Hâm!" Lê Diệu Hoa bước lên vỗ vỗ vào vai của cô, trong lòng ông cũng hiểu rõ con trai của mình có bao nhiêu khó chịu đối với Lê Tử Hâm.
"Chú Lê." Lê Tử Hâm hít sâu vào, xoay người lại. "Con về phòng trước đây." Cũng không thèm để ý tới Lê Hiên, rõ ràng là cô mắt không thấy, tâm không phiền.
"Cha, tối nay con sẽ không về!" Lê Hiên cũng xoay người đi ra khỏi cửa, duỗi thẳng cánh tay quơ quơ.