Những lời này của Thượng Quan Tuyền khiến Phong giật mình run sợ, anh ta cẩn thận nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng điệu trầm thấp đầy nghi vấn vang lên: “Cô Thượng Quan có phát hiện gì sao?”
- Có lẽ chỉ là trực giác thôi. Từ lần tụ họp nhìn thấy giáo phụ Nhân Cách, tôi cảm thấy rất bất an, dường như đã từng gặp ông ta ở đâu đó rồi. Nhưng tiếc là lần đó ông ta đến biệt thự rồi đi ngay, thời gian ngắn quá nên tôi không thể nhớ ra được! – Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng bâng quơ, nhìn Phong, ánh mắt đầy suy nghĩ.
Phong nghe vậy liền cụp mắt xuống, không ai nhìn thấy ánh mắt anh ta như có mạch nước ngầm đang dao động.
- Cô Thượng Quan lo lắng nhiều rồi, lão đại từ trước đến nay làm việc rất chỉn chu, toàn bộ người trong giới Mafia đều tâm phục khẩu phục, dù có gặp nguy hiểm thì Phong cũng sẽ cố hết sức mình bảo vệ an toàn cho lão đại!
Thượng Quan Tuyền mỉm cười: “Điều ấy thì tôi tin ảnh, nếu không năm đó anh đã chẳng đỡ một viên đạn cho Dục”.
Ánh mắt Phong vụt qua tia kinh ngạc, anh ta cười: “Ngài lão đại vậy mà lại vẫn còn nhớ chuyện này là một sự khẳng định lớn nhất với Phong rồi”.
- Nghe nói tứ đại chấp pháp đều là những người tận tâm và trung thành, hôm nay tôi mới biết hóa ra đúng là thật. Có mấy người ở bên Dục là tôi yên tâm rồi! – Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng nói.
*****
Màn đêm đen đặc nh❄ư hũ nút, âm trầm như chính biệt thự tư nhân của giáo phụ Nhân Cách lúc này.
Toàn bộ căn biệt thự chỉ có một căn phòng sáng đèn, còn lại tất cả đều như ẩn núp trong bóng tối đủ để thấy giáo phụ Nhân Cách cẩn thận và dè dặt đến mức nào.
Ngọn đèn mờ nhạt trong thư phòng chiếu lên gương mặt suy tư của giáo phụ Nhân Cách. Khi ông ta nhìn thấy bóng dáng Phong đứng bên cửa sổ, sắc mặt hơi ngẩn ra, lập tức nhìn về phía anh ta…
- Xem ra đám vệ sĩ của tôi chẳ❄ng là gì với cậu cả!
Phong nhếch miệng cười: “Đúng thế!”
Giáo ph❄ụ Nhân Cách cũng không có ý định truy cứu chuyện này, ông ta lại gần Phong, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Nhưng hà❄nh vi đêm nay của cậu khiến tôi thấy rất lạ, gặp mặt trực tiếp không phải là phương thức liên hệ từ trước đến nay của chúng ta!”
Phong không ch❄o là vậy, nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế sofa làm bằng da thật, dáng vẻ mạnh mẽ hoàn toàn ẩn giấu sau bộ dạng tao nhã kia.
- Giáo phụ, tôi tới đây để nhắc nhở ông một câu, làm việc thì cũng một vừa hai phải thôi, việc ông công khai đối kháng với chính phủ Italy đã khiến Lãnh Thiên Dục nghi ngờ!
Giáo phụ Nhân Cách cười ha ha: “Khiến hắn ta nghi ngờ thì là❄m sao?”. Sau đó vẻ mặt hiền lành của ông ta lập tức trở nên ngoan độc: “Tôi muốn liên kết với gia tộc khác, lặp lại hành động năm đó của hắn ta!”
- Không được!
Phong hờ hữ❄ng ngắt lời giáo phụ Nhân Cách: “Ông cho rằng Lãnh Thiên Dục không phát hiện ra chuyện này sao? Ngư❄ợc lại hắn ta đã tới Singapore để điều tra chứng cứ rồi. Đống chứng cứ trong tay hắn chất như n❄úi có thể khiến ông phải chết được rồi đó!”
- Tôi đã đoán sớm muộn gì Lãnh Thi❄ên Dục c❄ũng tra ra chuyện này, nhưng không ngờ lại nhanh nh❄ư vậy. Hắn ta không để cậu làm à? – Giáo phụ Nhâ❄n Cách nhìn Phong đầy nghi ngờ.
Sắc mặt Phong trở n❄ên nặng nề hơn, anh ta nhìn thẳ❄ng vào ánh mắt nghi vấn của giáo phụ Nhâ❄n Cách.
- Mu❄ốn có được tín nhiệm của Lãnh Thiên Dục không hề dễ chút nào. Hắn ta là người cực kì đa nghi, lòng dạ sâu không lư❄ờng được. Chính vì như vậy nên năm đó tôi mới khôn❄g tiếc an nguy của mình đã đỡ thay hắn một vi❄ên đạn nhằm lấy được sự tin tưởng của hắn, nhưng mà… dieۜndanlequydۜon
Anh ta dừ✗ng một chút, trầm m✗ặc như đang tự hỏi…
- Nhưng sao? Chẳng lẽ Lãnh Thiên Dục nghi ngờ cậu rồi à? – Giáo phụ Nhân Cách ngồi đối diện Phong, thận trọng lên tiếng hỏi.
- Có lẽ bây giờ tôi đã khiến Lãnh Thiên Dục nghi ngờ rồi, hoặc ngay từ đầu hắn chưa bao giờ tin tư✗ởng tôi. Qua việc lần này, tư liệu điều tra đều nằm trong tay Lãnh Thiên Dục cả, tôi không hề biết g✗ì hết! – Phong nhíu mày lại nói. dieۜndanlequۜydon
Giáo phụ Nhân Cách dựa người vào sofa, giọng điệu lạnh lùng: “Phong, cậu phải biết rằng năm đó tôi đã tạo cơ hội cho cậu ở lại bên cạnh Lãnh Thiên Dục, mục đích là khiến cậu lấy được lòng tin của Lãnh Thiên Dục để trở thành nội gián. Giờ cậu nói cho tôi như vậy chính là ám chỉ cho tôi biết việc cậu làm nội gián đã hoàn toàn hết giá trị lợi dụng rồi”.
- Sự việc phát triển đến mức này tôi cũng không thể khống chế nổi, nhưng hy vọng giáo phụ làm việc hãy cẩn thận. Lãnh Thiên Dục muốn đẩy ông vào chỗ chết, Thượng Quan Tuyền bị mất trí nhớ cũng có khả năng uy hϊếp ông! – Phong lạnh l✗ùng lên tiếng, vẻ mặt không hề có chút tức giận nào, giọng điệu vẫn nhạt như nước ốc.
Nhưng lời Phong nói không hề khiến giáo phụ Nhân Cách hoảng sợ, ông ta cười ha hả đầy châm chọc…
- Phong, thật ra lúc đầu tôi cũng phân vân. Vào hôm con trai tôi chết, Lãnh Thiên Dục thông minh như vậy làm sao có thể không đoán ra được người chủ mưu là tôi chứ, vậy mà hắn lại buông tha cho tôi. Chuyện này cũng vậy, chứng cứ nằm trong tay mà hắn vẫn sóng yên biển lặng, vì thế rốt cuộc tôi cũng đã hiểu, Lãnh Thiên Dục không phải muốn mạng tôi mà là muốn mạng của người đứng đằng sau tôi kìa.
Phong nghe vậy, vẻ mặt dần lạnh đi…
- Lời giáo phụ nói tôi không hiểu!
- Tôi cũn✗g không hiểu, cậu chỉ là con chó bên chân tôi mà thôi, tại sao Lãnh Thiên Dục không nhắm vào chủ nh✗ân mà lại muốn bắt chó chứ? Phong, xem ra tôi đã khinh thường cậu quá rồi! – Ánh mắt giáo phụ Nhân Cách lóe lên tia khác thường, giọng nói già nua đầy ẩn ý.
- Xem ra ngài giáo phụ lẩm cẩm rồi, ông càng nói tôi lại càng không hiểu! – Phong nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, lạnh lù✗ng nhìn ông ta.
- Không hiểu cũng không sao, chỉ cần nghe theo tôi là được. Cậu cũng biết Niếp Ngân đã từ bỏ nhiệm vụ này chính là vì cô gái chết tiệt kia. Tôi muốn cậu lập tức diệt trừ cô ta, ngăn hậu họa sau này! – Ngữ khí của giáo phụ Nhân Cách như đang thăm dò.
Nghe vậy nhưng sắc mặt Phong vẫn hết sức điềm nhiên, hờ hững nói với giáo phụ Nhân Cách: “Tôi đã nói rồi, Niếp Ngân cũng giống Lãnh Thiên Dục, đều là những người khó đối phó, chuyện này cần bàn bạc kĩ hơn”.
Sắc mặt giáo phụ Nhân Cách dần thay đổi, ông ta chậm rãi đứng lên, tay cầm một khẩu súng lục chĩa thẳng vào đầu Phong…
- Ông muốn gϊếŧ tôi? – Phong hỏi, vẻ mặt không hề có chút căng thẳng nào. dieeen♔danleeequy♔don
Giáo phụ Nhân Cách cười lạnh: “Phong, không phải là Niếp Ngân khó đối phó mà là hiện tại cậu không thể đối phó với anh ta!”
- Ông có ý gì? – Phong mỉm cười, thờ ơ lên tiếng.
Họng súng ngay lập tức được đặt vào huyệt thái dương của Phong, đôi mắt màu xanh lam của giáo phụ Nhân Cách lúc này đầy ngoan độc.
- Phong, cậu không hề đơn giản chút nào. Tôi vốn cho rằng cậu chỉ là con chó bên cạnh tôi, không ngờ cậu là lại là người của Niếp Ngân, xem ra tôi thật sự đã khinh thường cậu rồi!
- Xem ra giáo phụ đã tốn không ít tâm huyết để điều tra lý lịch của tôi, đúng là không đơn giản chút nào! – Phong nhếch mép cười, không hề bận tâm đến họng súng đang chĩa vào đầu mình, chậm rãi đứng lên.
- Thật không ngờ giáo phụ Nhân Cách cả đời thông minh là vậy mà lại nhất thời hồ đồ, thật là phí hết cả tâm huyết bao năm qua. Quan trọng hơn là ngay cả tính mạng con trai mình cũng phải hi sinh! – Vẻ mặt giáo phụ Nhân Cách càng trở nên tàn nhẫn và ngoan độc hơn.
- Đó là cậu ta gieo gió gặt bão mà thôi. Hơn nữa tôi nghĩ lúc ấy ngài giáo phụ lo muốn chết, nếu không đã chẳng vội vã đuổi đến sợ con trai khai ra mình. Tôi gϊếŧ cậu ta cũng là giúp ông thôi!
Vẻ mặt Phong vẫn hết sức bình thản, bên trong đôi mắt sắc bén như có một vòng xoáy điên cuồng…
- Giúp tôi? Haha…
Giáo phụ Nhân Cách châm chọc cười to: “Xem ra cậu tự lo cho mình đi thì hơn. Thật ra nếu cậu có lòng giúp tôi thì tôi chẳng quan tâm đến lý lịch của cậu làm gì, chỉ cần mục tiêu của cả tôi và cậu đều là Lãnh Thiên Dục thì chúng ta cùng ngồi trên một con thuyền. Đáng tiếc, giờ Lãnh Thiên Dục đang muốn tìm ra cậu, cậu nói tôi nên làm thế nào đây?”
Ông ta cố tình hỏi như vậy, ngón tay đặt lên cò súng…
- Sở dĩ Lãnh Thiên Dục không có hành động gì chẳng qua là muốn nhìn thấy chúng ta tự gϊếŧ lẫn nhau mà thôi, chẳng lẽ ông không hiểu à? – Phong hỏi lại.
- Hiểu, đương nhiên là hiểu chứ. Nhưng đáng tiếc là tôi không muốn mạo hiểm… - Giáo phụ Nhân Cách vừa nói xong thì ngón tay liền nhanh chóng bóp cò…
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đúng lúc này đôi mắt đầy sắc bén đột nhiên trở nên cực kì tàn nhẫn, ngay trước khi giáo phụ Nhân Cách bóp cò súng thì Phong đột nhiên ra tay, xoay hướng khẩu súng…
Súng cướp cò… nhưng mục tiêu lại chính là giáo phụ Nhân Cách!
Giáo phụ Nhân Cách trừng lớn hai mắt, sau đó Phong dùng tay phải bịt miệng ông ta lại, còn tay trái giữ lấy tay giáo phụ, tung ra vài chiêu…
Giáo phụ Nhân Cách ngã xuống đất, máu tươi chảy đầy rần, toàn thân co giật, đôi mắt trợn lên như không thể tin nổi. Ông ta khó khăn giơ tay lên, chỉ thẳng vào Phong.
Phong mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt sắc bén đầy ngoan độc nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy oán hận kia, chậm rãi nói một câu: “Xin lỗi nhé, tôi cũng không muốn mạo hiểm!”
- Cậu… - Giáo phụ Nhân Cách cố nắm lấy áo sơ mi của Phong, máu tươi phun từ miệng ra…
Phong hất tay ông ta ra, lạnh lùng đứng lên, khóe miệng nhếch lên: “À… đúng rồi… cám ơn khẩu súng giảm thanh của ông!”
Nói xong anh ta cười nhếch mép, trơ mắt nhìn giáo phụ Nhân Cách tắt thở.
Toàn bộ sự việc xảy ra nhưng lại không hề phát ra một tiếng động mạnh nào, yên lặng đến nỗi những người vệ sĩ bên ngoài không hề phát hiện ra. Nhưng cảnh tượng này lại hoàn toàn được thu vào tầm mắt của một người…
Đó chính là Thượng Quan Tuyền!
Thượng Quan Tuyền đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Lãnh Thiên Dục và Phong trước khi hắn đi Singapore. Ban ngày cô mượn cớ để thăm dò, thuận tiện cũng ám chỉ vào anh ta vài điều, hơn nữa còn cố tình để Phong nhìn thấy hình xăm trên người mình. Lúc đó cô nhìn thấy rất rõ anh ta đã giật mình, vì thế càng thêm nghi ngờ anh ta hơn.
Người của tổ chức BABY-M ra tay luôn luôn cực nhanh và tàn nhẫn. Cô tin rằng nếu Phong là người của tổ chức thì nếu anh ta nghe thấy cô ám chỉ đến giáo phụ Nhân Cách thì tất sẽ có bước hành động tiếp theo. Quả nhiên là vậy! Khi anh ta vội vã rời khỏi biệt thự Lãnh gia, cô cũng đi theo anh ta, hơn nữa còn nhìn thấy cảnh tượng này.
*****
Phong thật sự là người của tổ chức BABY-M!
Khi Thượng Quan Tuyền lặng lẽ quay trở lại biệt thự Lãnh gia, cô liền tự nhốt mình trong thư phòng. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh đẫm máu vừa rồi, cô cũng nghe rất rõ đoạn đối thoại của hai người trước khi giáo phụ Nhân Cách chết.
Phong cũng không hề phủ nhận mình có quan hệ với Niếp Ngân, nhưng Thượng Quan Tuyền rất nghi ngờ, với khả năng của Phong mà chỉ là một “vai phụ” trong tổ chức thôi sao?
Dường như nghĩ ra điều gì, con ngươi trong đôi mắt cô đảo đi đảo lại.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt đầy nghi vấn, sau khi mở một bản báo cáo, Thượng Quan Tuyền cẩn thận xem từng nội dung trên tư liệu.
Đây là toàn bộ tư liệu liên quan đến Phong. Lúc trước cô đã nhờ Lôi đi thăm dò, anh ta đã lưu vào một chiếu USB và cực kì tin cậy khi giao nó cho cô. Tư liệu về Phong rất ít, dường như chỉ ghi lại thời gian anh ta gia nhập tổ chức Mafia, ngoài ra thì còn có một bức ảnh!
Medusa!
Hình xăm trên đầu vai Phong!
Lôi quả nhiên là lợi hại, có thể nhân lúc Phong mất cảnh giác mà chụp được hình ảnh rõ ràng như vậy!
Thượng Quan Tuyền nhìn chăm chú vào hình xăm Medusa trên màn hình. Nhìn mãi... cô cũng phát hiện ra, có một con rắn giống hệt với con rắn trên đầu vai cô.
Cô nhíu mày lại, xem ra thân phận của Phong không hề đơn giản một chút nào, còn giáo phụ Nhân Cách chỉ coi anh ta là người của BABY-M trà trộn vào Mafia để làm gián điệp mà thôi!
Ánh trăng rải trên tấm thảm trong thư phòng, ánh sáng mờ mờ như ngưng đọng lại trong phòng. Còn Thượng Quan Tuyền ngồi nhìn cảnh vật trước mặt, nỗi băn khoăn lo lắng trong đầu cô không cách nào tiêu tan hết được.
Nếu Phong là người của tổ chức vậy thì tại sao lại gia nhập Mafia? Hơn nữa còn muốn ở lại bên cạnh Lãnh Thiên Dục, mục đích của anh ta là gì? Niếp Ngân có biết sự tồn tại của Phong hay không?
Thượng Quan Tuyền càng nghĩ càng thấy rối. Cô nhìn vào thời gian Phong gia nhập Mafia cũng trùng với năm cô mười tuổi. Nói cách khác anh ta đã ở bên cạnh Lãnh Thiên Dục tám năm, cùng hắn ta trải qua nhiều sóng gió suốt tám năm, chỉ riêng con số tám này thôi đã khiến người khác phải tin rằng anh ta là người cực kì trung thành!
Nhưng... tám năm trước Phong ở đâu? Nếu giả thiết rằng lúc đó Phong ở cùng với Niếp Ngân, vậy thì có thể kiểm chứng lời nói của bác Hoàng, người đe dọa cha nuôi chính là Phong?
Rốt cuộc năm đó cha nuôi đã làm gì? Tại sao lại dám uy hiểm Niếp Ngân, dẫn đến mất mạng? Còn hung thủ thật sự gϊếŧ cha nuôi liệu có phải Phong hay không?
Cô đột nhiên nhớ tới lời Niếp Ngân đã từng nói: “Bao năm qua cho tới bây giờ, chủ thượng chỉ có duy nhất một người. Nhưng hồi cha nuôi của anh thì lúc ấy ngoài anh ra còn có hai người khác nữa, năng lực của ba người là tương đương nhau. Cả ba người đều như con đẻ của cha nuôi nên trên đầu vai của ba bọn anh đều có hình xăm. Lúc đó cha nuôi hy vọng ba người có thể chia đều thế lực, cùng nhau giữ gìn tổ chức. Nhưng không may sau khi cha nuôi qua đời thì một trong ba người cũng bỏ mạng, một người thì mất tích, bởi vậy vị trí chủ thượng vẫn như cũ, chỉ có duy nhất mình anh mà thôi!”
Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, cô còn nhớ rõ khi nghe những lời này, phản ứng đầu tiên của cô chính là cho rằng Phong là người mất tích, xem ra đúng là vậy rồi! Chính miệng Niếp Ngân đã thừa nhận mình gϊếŧ cha nuôi, nguyên nhân là muốn bảo vệ người đứng phía sau, người này... thật sự là Phong sao?
L*иg ngực Thượng Quan Tuyền phập phồng lên xuống... nếu hình xăm là dấu hiệu của chủ thượng, vậy thì năm đó Phong chính là một trong ba người được chọn?
Cô nhắm mắt lại, day day huyệt thái dương, co người dựa vào chiếc ghế rộng rãi Lãnh Thiên Dục thường người, cô cảm thấy cực kì mông lung...
Lúc này Thượng Quan Tuyền mới hiểu rõ được rằng mình không hề hiểu về tổ chức một chút nào!
Ngay lúc cô đang ngồi co quắp người lại thì cửa thư phòng lặng lẽ được mở ra, ánh đèn bên ngoài hành lang hắt vào chiếu lên chiếc bóng cao lớn đứng ngay tại cửa. Sau đó cửa thư phòng được đóng lại, ánh đèn mờ mờ bên ngoài cũng theo đó mà biến mất.
Người đó nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô...
- Ai? – Thượng Quan Tuyền đột nhiên cảnh giác, mở to hai mắt... cô thấy một đôi mắt cực kì thâm trầm đang nhìn mình!
- Là anh? – Cô kinh hãi đứng bật dậy, nhưng sau đó lại bị một bàn tay chế trụ lại.
- Cô đang điều tra tôi à?
Người tới chính là Phong! Anh ta liếc mắt một cái đã thấy được toàn bộ tư liệu trên màn hình máy tính, không hề kiêng dè gì hỏi Thượng Quan Tuyền.
- Ai cho phép anh vào đây? Đi ra ngoài! – Thượng Quan Tuyền tránh thoát, chỉ tay ra cửa rồi hét lên.
Phong giận quá hóa cười, điềm nhiên lên tiếng: “Người đó cho phép cô theo dõi tôi à?”
Cái gì?
Thượng Quan Tuyền trợn trừng hai mắt, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Anh ta phát hiện ra cô theo dõi nhưng lại không hề do dự mà nổ súng gϊếŧ chết giáo phụ Nhân Cách ư?
- Vậy bây giờ anh muốn gϊếŧ tôi để diệt khẩu? – Cô cố gắng khiến hô hấp của mình vững vàng hơn. Nếu đã bị phát hiện thì sẽ áp dụng cách khác.
- Chậc, chậc... – Phong ra vẻ tiếc nuối lắc đầu – Cô là người của Niếp Ngân thì cũng là người của tôi, thử hỏi sao tôi có thể gϊếŧ cô được chứ?
- Rốt cuộc anh là ai? – Thượng Quan Tuyền lạnh giọng hỏi, ánh mắt đầy sắc bén nhìn Phong.
- Tôi là ai ư? Tôi là người ngang hàng với Niếp Ngân! – Phong nhếch mép cười, ánh mắt đầy thâm trầm.
- Anh thật sự là người bạn mà Niếp Ngân nói rằng đã mất tích? – Thượng Quan Tuyền giật mình hỏi.
Phong lấn người lên...
- Xem ra Niếp Ngân rất yêu thương cô. Nhưng đáng tiếc cô lại phản bội cậu ta, biết không hả? Cô phản bội cậu ta cũng tức là phản bội tôi, cho nên, Thượng Quan Tuyền, cô ngoan ngoãn quay đầu lại đi!
- Tôi không hiểu ý anh! – Thượng Quan Tuyền chau mày lại, nếu cô là người của Niếp Ngân thì sao lại có quan hệ với anh ta được?
- Thượng Quan Tuyền, cô vốn là người cực kì thông minh, là người Niếp Ngân yêu thương, vậy mà sáng nay lại thăm dò tôi, tối còn theo dõi tôi đến mức thần không biết quỷ không hay, hẳn là cô khôi phục trí nhớ lâu rồi?
Phong mỉm cười, lời nói cực kì bén nhọn: “Tôi cũng giống Niếp Ngân, chỉ thích những đứa trẻ ngoan mà thôi, đừng bao giờ làm chúng tôi thất vọng!”
Thượng Quan Tuyền thấy việc làm của mình bị bại lộ thì cũng không hề định giấu giếm. Cô cười lạnh, ánh mắt khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có:
- Tôi nghĩ anh hiểu nhầm rồi, chủ thượng của tôi chỉ có một người, chính là Niếp Ngân, người mà tôi phải trung thành cũng chỉ có một mình anh ấy mà thôi.
Phong nghe vậy, ánh mắt càng thêm sắc bén. Anh ta vung tay tóm lấy cô, ánh mắt như con thú đang đi săn mồi nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền, giọng điệu hờ hững dường như có thêm phần tiếc hận:
- Lúc trước khi tôi và Niếp Ngân quyết định chọn cô đã biết cô sau này sẽ trở thành mỹ nhân rồi. Quả nhiên lớn lên cô lại càng trở nên xinh đẹp, khiến đàn ông trên đời này phải ngừng thở, người ta gọi đây là “thành cũng chết mà bại cũng chết”. Tính cách của cô cũng cực kì giống cô ấy nhưng lại xinh đẹp hơn cô ấy, chính vì thế mới khiến Niếp Ngân hết lần này đến lần khác làm trái nguyên tắc. Nói cho Thượng Quan Tuyền cô biết, cấp trên của cô là cả tôi và Niếp Ngân, nếu Niếp Ngân muốn buông tha cho cô thì tôi tuyệt đối không bao giờ bỏ qua cho cô đâu!
Thượng Quan Tuyền liên tiếp lùi về phía sau mấy bước...
- “Cô ấy” anh vừa nhắc tới là ai? Nếu anh ngang hàng với Niếp Ngân, vậy tại sao lại ở bên cạnh Lãnh Thiên Dục?
Phong nhìn Thượng Quan Tuyền, nhưng dường như đang từ dáng vẻ của cô mà hình dung ra một người khác, bàn tay lại gia tăng thêm lực, túm chặt lấy gáy cô...
- Tôi nghĩ đã đến lúc nói cho cô biết rồi. Niếp Ngân quá yêu chiều cô, vậy chức trách của tôi là phải khiến cô mau chóng trưởng thành!
Nói xong, anh ta lập tức giơ tay lên đánh mạnh vào gáy Thượng Quan Tuyền...
Thượng Quan Tuyền nhíu mày lại, sau đó trước mắt như biến thành một mảng đen tối, ngã vào người Phong.
Phong mỉm cười, rút chiếc USB đang cắm vào máy tính ra, bỏ vào túi áo, sau đó ôm Thượng Quan Tuyền đã ngất ra khỏi thư phòng.