Thượng Quan Tuyền không biết mình trở lại nhà trọ bằng cách nào nữa, một nhà trọ có đầy đủ thiết bị tinh xảo, như vậy sẽ giúp cô sinh hoạt trông giống người bình thường hơn.
Mở vòi nước ấm ở mức tối đa, rất nhiều giọt nước li ti phun trên da thịt trắng ngần của cô, bởi chỉ có làm như vậy, Thượng Quan Tuyền mới có thể cho là mình còn thuần khiết.
Hơi thở người đàn ông xa lạ lưu trên người cô, tạo thành rất nhiều dấu vết trên cơ thể cô. Thượng Quan Tuyền đều muốn dùng phương pháp này mà xóa bỏ đi tất cả, hung hăng, giống như trút giận...
Nhưng mà... tất cả cũng chỉ là lừa mình dối người. Mọi chuyện xảy qua tối qua đều là thật, số tiền một tỷ đô la là thật, hơi thở người đàn ông kia là thật, những vết hôn chằng chịt trên người cô cũng là thật!!
Quan trọng hơn là, cô vừa mới nhớ ra một chuyện gì đó.
Người đàn ông kia hình như biết tên mình!
"Thượng Quan Tuyền, đã quá muộn!".....
Giọng nói lạnh lẽo tối qua lần nữa vang lên trong đầu cô, nổ tung bên trong tai cô.
Hắn sao biết được tên mình? Nếu như vậy, có phải hắn đã biết thân phận của mình? Biết chuyện của tổ chức BABY-M?
Hắn... người đàn ông, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lẽo, đến tột cùng là người nào ?
Vòi hoa sen không ngừng phun những giọt nước tựa thủy tinh lên trên mặt đất trơn bóng. Mặt Thượng Quan Tuyền tái nhợt nhìn chằm chằm vào gương tràn đầy sương mù, kinh ngạc, đến khi...
"Cốc cốc cốc"
"Tuyền, em ở bên trong sao?" Giọng nói trầm thấp lập tức cắt đứt trạng thái kinh ngạc của Thượng Quan Tuyền.
Là Niếp Ngân?!!
Toàn thân Thượng Quan Tuyền chấn động.
"Tôi không sao!" Cô ép buộc bản thân mình tỉnh táo lại chút, nhàn nhạt nói. Ngay sau đó cô không tắm nữa, vô lực dựa vào trên vách tường.
Lúc sáu tuổi, Niếp Ngân nhặt được cô trên phố. Khi cô đi theo hắn đến trại huấn luyện thì mới phát hiện, có rất nhiều đứa bé giống cô. Vậy mà mười năm sau, có thể có tư cách ở lại bên cạnh Nhϊếp Ngân cũng chỉ có cô, Nhã Nhĩ cùng Mạt Đức! Trong ba người, chỉ có một mình cô là sát thủ đặc công có huyết thống Châu Á!
Niếp Ngân rất tận tâm huấn luyện bọn họ, nhưng cũng không cách ly bọn họ với cuộc sống bình thường. Nhưng mà hắn chính là người phụ trách, tùy lúc tùy nơi đều muốn hiểu rõ tất cả chuyện của bọn họ, bao gồm địa chỉ, chìa khóa.
Sau một lúc lâu, Thượng Quan Tuyền từ trong phòng tắm đi ra, một thân áo ngủ tơ tằm trắng như tuyết, tóc dài xõa ở đầu vai, tròng mắt cố gắng tỉnh táo để che giấu bi thống vừa nãy.
Cô cũng không có thể ý đến Nhϊếp Ngân đứng trước cửa sổ, làm như một cô gái nhỏ ngồi trên ghế salon, ôm hai chân.
Im lặng.....
Tóc dài xõa hai bên, càng giúp cô tỏa ra phong cách nhiễm nhu....
Sắc mặt của Niếp Ngân dĩ nhiên không tốt, trên gương mặt anh tuấn thành thục thoáng qua một tia khác thường. Hắn đi tới trước mặt Thượng Quan Tuyền, ngồi trên ghế salon đối diện với cô.
"Tại sao về trễ như vậy?" Hắn trầm thấp hỏi.
Nhiệm vụ an bài vào buổi sáng, hắn chờ mòn mỏi mà vẫn không thấy bóng dáng của cô, dĩ nhiên trong lòng rất là khó chịu.
Thượng Quan Tuyền chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi thâm thúy nhìn hắn một lúc lâu, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói :"Cái này không phải là hy vọng của anh sao?"
Cô hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó, bên môi cô nâng lên nụ cười nhàn nhạt, hướng về phía hắn mà nhả từng câu từng chữ :"Người đàn ông tối qua rất tuyệt, mãi cho đến rạng sáng, chúng tôi mới kết thúc, cho nên đến lúc này tôi mới trở về là chuyện rất bình thường."
"Đủ rồi!" Rống to một tiếng, Niếp Ngân chợt đứng lên, bàn tay đột nhiên siết chặt!