Người nam nhân này!
Nguyễn Mặc hít sâu một hơi, cưỡng chế trái tim đang đập điên cuồng lại rồi mới khom lưng cầm lấy khăn tắm vắt ở một bên, nhúng nước, bắt đầu kỳ lưng cho hắn… Đôi mắt lại không dám nhìn ngó lung tung, chỉ lo nhìn chằm chằm mặt đất.
Hậu quả của việc làm mà không thèm nhìn hiện ra ngay lập tức, đó chính là: “Nguyễn Mặc, ta nhờ muội kỳ lưng, không phải cọ da.”
“………”
Nguyễn Mặc đưa mắt nhìn, đập vào mắt chính là một mảng da đỏ lừ trên tấm lưng tinh tráng của nam nhân…
Ngạch, hình như đó là chỗ nàng vừa mới tận lực kỳ cọ thì phải…
Trời đất, thật mất mặt quá đi!!!
Chỉ là nhìn nam nhân… ở trần thôi mà, có cần hoảng thành như vậy không?
Dù gì nàng cũng là đệ tử thủ tịch của Hồng Loan Môn, loại tình huống bé tẹo này cũng không chịu nổi, nếu sư phụ mà ở đây, chắc chắn sẽ lại mắng nàng không có tiền đồ cho mà xem.
Ân, Nguyễn Mặc, hít sâu, bình tĩnh.
Nguyễn Mặc kiến thiết tâm lý xong liền nhặt tự tin lên… Nhầm, là khăn tắm, ngửa cổ, ép chính mình không được dời tầm mắt đi, rốt cuộc bắt đầu nghiêm túc kỳ lưng cho trại chủ đại nhân.
Tay lên tay xuống, nước chảy róc rách. Lưng của nam nhân dày rộng mà rắn chắc, bọt nước trong suốt lướt qua đường cong lưu sướиɠ, trượt vào trong nước. Nàng đột nhiên nhớ lại, hôm nàng bị thương hắn cõng nàng đi đường ấy, nàng ôm cổ hắn, nằm trên tấm lưng đáng tin cậy này, khi đó trong lòng lại có cảm giác an tâm nhàn nhạt.
Bất qúa, khi ấy nàng vừa mới suýt bị kẻ xấu lăng nhục, hoảng loạn đến mức chỉ lo nắm lấy cọng rơm cứu mạng, sinh ra chút cảm giác ỷ lại cũng là chuyện thường tình, không có gì đặc biệt.
Mực nước chỉ thấp hơn mép bồn tầm một tấc (=10cm), do tay nàng liên tục thả vào nhấc lên, nước cũng tràn ra không ngừng, đến khi nàng kỳ lưng cho hắn xong, quần áo trên người cũng đã ướt quá nửa.
Không bằng chờ chốc lát làm xong việc ở nơi này, nàng cũng đi tắm luôn, đổi bộ quần áo…
Nguyễn Mặc còn đang ở bên này cân nhắc việc kia, khăn tắm trong tay lại bỗng nhiên bị người ta lấy mất… Ngạch, còn có thể là ai đây, đương nhiên là vị trại chủ đang thoải mái dễ chịu hưởng thụ nàng hầu hạ rồi.
“Không cọ nữa à?”
Phía trước tựa hồ xuất hiện tiếng cười khẽ, Đan Dật Trần đang quay lưng về phía nàng chợt xoay người lại, cánh tay trái vân da rõ ràng khoác lên mép bồn, híp mắt liếc nàng một cái, lại nhìn ngó trên dưới một lúc, mới nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ muội còn muốn cọ phía trước thay ta nữa à?”
A phi! Nàng nói muốn… khi nào???
Sau đó nàng nhanh chóng hồi tưởng lại câu nói lúc trước của chính mình, ngay tức khắc muốn cắn đứt đầu lưỡi của chính mình.
Nàng mới không có ý định muốn “tiếp tục” đâu!
“Trại chủ đại nhân hiểu lầm… Kỹ thuật của ta vụng về, nếu lại cọ rớt da nữa, làm ngài không cao hứng liền không hay rồi.”
Hắn nhìn tiểu cô nương giả bộ cụp mi rũ mắt, vành tai rõ ràng còn đang hơi hơi đỏ, trên mặt lại tỏ ra bất động thanh sắc, khoé môi không nhịn được hơi cong cong, xoay người lại lần nữa, hoãn thanh nói: “Ân.” Đợi đến khi nàng đi được vài bước, lại bồi thêm một câu: “Muội nên đổi quần áo đi.”
Ân? Vì sao nha?
Nguyễn Mặc cúi đầu nhìn, liền thấy bộ bạch y sau khi thấm nước trở nên hơi trong suốt của chính mình… Nhất thời, nàng liền nửa câu đều không muốn nói, quay đầu chạy mất dạng.
Hừ…. Đúng là tên không biết xấu hổ!
~~~Ta là đường phân cách Giáo chủ là tên không biết xấu hổ~~~
Sau khi trải qua mười mấy ngày lặng yên không sóng gió, Nguyễn Mặc chợt phát hiện người trong sơn trại tựa hồ chuẩn bị làm một đại sự có thể nói là kinh đào hải lãng* – đó chính là: cướp tiêu.
*Kinh đào hải lãng: sóng to gió lớn, sóng gió gian nguy.
Thật ra thì nàng cũng không kinh ngạc, chỉ là nhìn mọi người ngày thường không khác gì sinh hoạt của bá tánh bình dân, giờ lại đột nhiên biến thành từng nhóm sơn tặc cõng cung mang mũi tên, trái đao phải kiếm xuất hiện trước mặt, nàng cảm thấy có chút không quen thôi.
Nói đến việc cướp tiêu, tuy rằng làm kiểu này sẽ nhanh có bạc nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Chưa nói đến nhóm tiêu sư mỗi người đều võ công bất phàm phụ trách hộ tiêu của tiêu cục**, trong lúc đánh nhau sẽ khó tránh khỏi có thương vong mà vạn nhất gặp phải người tuần kiểm của quan phủ cũng thừa sức để mọi ngươì ăn đủ. Vì thế, mấy năm gần đây, số lần bọn họ hoạt động cũng không thường xuyên như quá khứ, đa phần là chờ đến khi sơn trại sắp chống đỡ không nổi nữa, mới có thể lên tinh thần, làm một vụ lớn.
**Tiêu cục: Nghề bảo tiêu chính thức ra đời từ thời Minh, Thanh, nhưng đã manh nha từ đời Đường. Theo sự phát triển của xã hội, đặc biệt là thương nghiệp, việc đi lại buôn bán giữa nam và bắc Trung Quốc càng lúc càng nhiều, bảo tiêu trở thành một nghề chuyên nghiệp mang tính thương mại, đầu tiên là cá thể. Đầu đời Thanh bảo tiêu từ cá thể chuyển sang tập thể, đó chính là tiêu cục. Tiêu cục chuyên hộ tống khách buôn cùng hàng hoá, tài sản khách buôn yêu cầu hộ tống gọi là tác tiêu, những người tiêu cục cử đi bảo vệ gọi là tiêu sư hoặc bảo tiêu. Việc làm ăn của tiêu cục là trông vào sự bảo vệ an toàn về người và của tiêu sư, vì vậy tiêu cục rất coi trọng tuyển chọn tiêu sư để bảo vệ uy tín của mình.
Do đó, những người không có năng lực hành động như người già, phụ nữ và trẻ em đều lưu lại trong sơn trại, họ sẽ không tham gia cướp tiêu, nếu về sau có phát sinh chuyện gì thì cũng có người hậu ứng.
Mà Nguyễn Mặc nàng….
Hiển nhiên là không được hưởng “đãi ngộ” đó.
Cuối cùng, mọi người liền giao cho nàng một nhiệm vụ - làm nhị.
Nói trắng ra thì chính là dùng kế dẫn nhóm tiêu sư đến một con đường khác khó đi hơn, bọn họ sẽ mai phục ở trên đường, đám người đó vừa đến liền cướp tiêu, bất ngờ chặn gϊếŧ làm chúng không kịp trở tay.
Bởi vậy, lúc này Nguyễn Mặc mới phải mặc một bộ bố y thô ráp, cải trang thành bộ dáng một nông phụ đàng hoàng, một mình ung dung đi trên sơn đạo mà tiêu cục nhất định phải đi qua.
Ai, ai bảo nàng chỉ là người ngoài đâu, bị mọi người yêu cầu làm nhị cũng là đương nhiên, bằng không làm gì có hán tử nhà nào sẽ nguyện ý làm nương tử hoặc khuê nữ của mình tới mạo hiểm đây?
Còn Đan Dật Trần…
Thôi, thôi, nhớ tới hắn liền bực bội, mấy ngày nay nàng chỉ lo làm hắn vui, làm hết chuyện tốt, cuối cùng hình như nàng làm hơi quá, hiện tại trong lòng hắn phỏng chừng hoàn toàn coi nàng như tì nữ, đừng nói hắn có thích nàng hay không, cái kiểu vì an nguy của nàng mà phủ quyết ý kiến nhất trí của mọi người này còn lâu mới xảy ra…
Cứ tiếp tục như vậy, cũng không biết đến khi nào hắn mới sinh ra cảm tình với nàng….
Mà hình như sư phụ từng nói qua, nếu nàng vô ý mất mạng, giấc mộng này có thể lặp lại một lần… Nếu không, hay là nàng thử xem, nói không chừng thực sự có thể đâu…..
Nàng còn đang nghĩ ngợi, trên sơn đạo yên tĩnh phía trước giống như xuất hiện vài bóng người, sau đó liền có tiếng nam nhân trò chuyện truyền đến,tiếng được tiếng mất, vô pháp nghe rõ.
Nguyễn Mặc cũng chẳng buồn để ý xem bọn họ đang nói cái gì, âm thầm nhẩm lại lời thoại trong đầu, lại hơi chỉnh lại quần áo cũ hơi rộng trên người, liền cầm rổ, giả bộ vô tình đi ngang qua.
“Ai, mấy vị đại ca đây là muốn đi đường này sao?”
Thiếu phụ trước mặt tuy nhìn tiều tuỵ chút, quần áo ô uế chút nhưng ý cười lại ôn nhu, hiền lành, tục ngữ nói: đưa tay không đánh người đang cười, huống chi còn là nữ nhân có mấy phần tư sắc, nhóm tiêu sư vận tiêu dừng lại, một người nhìn như là người dẫn đầu tiến lên hai bước, lời ít mà ý nhiều: “Đúng thế, không biết…”
“Ôi trời, các ngươi ngàn vạn lần đừng đi a.” Thiếu phụ lập tức nhíu mi, trên mặt lộ ra thần sắc nôn nóng: “Nô gia mới vừa trở về từ chỗ đó, có lẽ là do hôm qua mưa lớn quá, con đường đều bị sụp mất một nửa, đành phải quay về đây này.”
Nghe vậy, tiêu đầu cũng nhíu mi, con đường này là lối tắt qua núi, hơn nữa lại to rộng dễ đi, lúc trước vận tiêu đều đi qua nơi này, cũng tương đối quen thuộc địa hình.
“Thật sự không thể đi qua sao?” Nếu như chỉ sụp mất một nửa, bọn họ đi cẩn thận một chút, hẳn là có thể qua được.
Thiếu phụ lắc đầu, giọng điệu khẳng định: “Nếu như chỉ có người đi qua còn có thể thử được, chứ các ngươi mang theo mấy chiếc xe này, chắc chắn là không qua nổi.
Thấy tiêu đầu vẫn còn bán tín bán nghi***, nàng mím môi, sau đó sâu kín thở dài: “Đại ca không tin à? Ai, nguyên bản nô còn muốn dẫn đường cho các ngươi cơ……Nô gia vừa mới bị ngã mấy lần, quần áo dính đầy bùn đất, còn đang vội về nhà thay đổi đây, mấy vị đại ca cẩn thận, nô gia đi trước.” Dứt lời liền xoay người rơì đi, đi lướt qua mấy vị tiêu sư, cũng không quay đầu lại.
***Bán tín bán nghi: nửa tin nửa ngờ.
Như trong sở liệu của nàng, còn chưa đi được bao xa, phía sau liền truyền đến tiếng la của tiêu đầu: “Xin hãy dừng bước.”
Thiếu phụ dừng lại bước chân, xoay người nghi hoặc nói: “Có chuyện gì sao?”
Lần này vận tiêu thời gian gấp rút, cần phải đưa đến trong hôm nay, nếu phái người qua bên kia dò đường lại quay về, tất nhiên là không kịp, chi bằng đi đường khác, tuy không quen thuộc lắm, nhưng trong đoàn toàn những ngươì kinh nghiệm phong phú, không sợ không ứng phó được.
Tiêu đầu ôm quyền nói: “Nhờ cô nương tốn chút thời gian dẫn đường cho, làm phiền cô.”
Hắc, cá cắn câu.
Thiếu phụ tựa hồ đối với việc do dự không quyết có chút mất kiên nhẫn, nhưng hắn lại thái độ cực tốt, không thể cự tuyệt, đành khẽ cười, ý bảo bọn hắn đi theo nàng.
--- ------ ----Cá đã mắc câu---- ------ ----
Con đường này xác thật không dễ đi, cũng xa hơn đường kia, nhưng nhờ địa thế hiểm trở, cỏ cây mọc thành cụm, cành lá rậm rạp, thành ra vô cùng mát mẻ, mấy vị đại hán đi đường cũng không cảm thấy mệt, liền câu được câu không cùng Nguyễn Mặc nói chuyện râu ria, nhàn thoại.
Mắt thấy sắp đến nơi ước định, nàng bất động thanh sắc hoãn lại cước bộ, dần tụt lại phía sau tiêu xe, chuẩn bị tìm cớ thoát thân, để cho đám sơn tay dễ làm việc.
Hưu−−−−− hưu, hưu−−−−−
Trong bụi cỏ cao nửa người bỗng bay ra hơn mười mũi tên, ba bốn vị tiêu sư ở gần lập tức bị bắn trúng, thuốc tê cực mạnh bôi trên đầu mũi tên khiến cho bọn họ chưa kịp kêu lên đã ngã xuống, tiêu đầu phản ứng cực nhanh, rút đao đánh bay mấy mũi tên bay đến giương giọng hô to: “Hộ tiêu! Có sơn tặc!”
Ngay sau đó sơn tặc mai phục ở hai bên bỗng nhiên nối đuôi nhau tràn ra, đua nhau tiến lên, cùng mấy tiêu sư còn lại lao vào chém gϊếŧ, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
“Tê…..” Nguyễn Mặc thừa lúc mọi người không để ý, vội vàng tìm chỗ nấp, chui ra phía sau một khối nham thạch lớn trốn ở đó, chạy vào quá vội, cái trán bị đυ.ng mạnh, đau đến hút khí.
Đám nhị lăng tử này, rõ ràng đã nói là sẽ báo cho nàng trước khi động thủ cơ mà, sao lại không tiếng động bắn tên như thế?
Nàng có chút nghĩ mà sợ, sờ sờ cái mông suýt chút nữa liền trúng tên, bò dậy, bám vào khối nham thạch, lén nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt bên ngoài.
“Cẩn thận sau lưng!”
“Lý ca!”
“Gϊếŧ hết bọn họ! Không được lưu người sống!”
Lần đầu tiên nàng phải đối mặt với tình huống đao thật kiếm thật, máu chảy đương trường này, nếu bảo là không sợ hãi, đó nhất định là noí dối.
Khi nàng nhìn thấy trương đại hán ngày hôm qua còn sắc mị mị ngắm nàng chảy nước miếng, hôm nay lại ngồi trên mặt đất che lại cánh tay máu chảy như suối, nàng mới hiểu được, sinh hoạt trước kia của chính mình, tuy trôi giạt khắp nơi, nghèo khổ thất bại, ở Hồng Loan Môn cuộc sống cũng không như ý, nhưng ít nhất còn được an an ổn ổn, so với những sơn tặc sống những ngày liếʍ máu trên lưỡi đao tốt hơn nhiều.
Nguyễn Mặc mải nhìn bọn họ đánh nhau, khẩn trương đến mức mắt cũng không dám chớp, bởi vậy hoàn toàn không biết có người đang giơ kiếm tiến tới phía sau nàng.
“Ngươi cái ác phụ này! Ta gϊếŧ ngươi!”
Nguyễn Mặc trong lòng chợt lạnh, vừa quay đầu lại liền đối diện vơí thân kiếm bóng loáng, sắc bén, phía sau là gương mặt dữ tợn hung ác của tiêu sư, đã không kịp trốn đi nữa rồi…
Chết, chết đi cũng tốt.
Chết đi liền có thể khiến cho giấc mộng này lặp lại một lần…
Đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, trên mặt lại bỗng nhiên có chút nóng, giống như có chất lỏng ấm áp nào đó nhỏ xuống, cách đó không xa liên tục vang lên vài tiếng rống to: “Trại chủ!!!”
Cái gì?
Nguyễn Mặc duỗi tay xoa mặt, lập tức mở mắt ra, sợ tới mức cả người nổi gai ốc…
Là máu!!!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngước mắt nhìn liền thấy bóng người cao lớn đang lảo đảo sắp ngã, nàng còn chưa kịp giơ tay ra đón, cơ thể đã đổ về phía nàng, chân có chút run, đứng không vững, trực tiếp áp nàng ngã xuống đất.
Tên tiêu sư kia bị một nhát kiếm trúng ngay cổ, khí tuyệt mà chết, chết không nhắm mắt.
Mà trường kiếm trong tay hắn, giờ phút này đã đâm thật sâu vào bả vai của người nam nhân đang đè trên người nàng.
Xuyên qua vai, máu chảy đầm đìa.
“Đan…Đan Dật Trần!”