Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

Quyển 5 - Chương 6: Giấc mộng thứ năm (6)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Đàm Nhật Vi

Beta: Chanh

Mặt trời chiều ngả về Tây, ánh sáng mờ nhạt hắt lên những cây thảo dược trên mặt đất, sắc nâu hồng thêm đậm, thoạt nhìn giống một loại độc dược.

"Đó là dương xỉ tang thảo." Nguyễn Mặc bị hắn ôm đến không thể động, cũng lười cùng hắn phân cao thấp, dựa vào hắn nhẹ nhàng nhúc nhích mắt cá chân, "Khi kết quả, có thể ăn, cũng có thể pha trà, hương vị rất tốt."

"Nàng biết đến loại quả này?"

"Vâng." Tuy khuê tú tiểu thứ nói biết về loại việc nhà nông này có chút kì quái, nhưng nàng vẫn gật đầu thành thật giải thích, "Gia phụ cũng có bệnh bao tử, thường xuyên uống dương xỉ tang quả để điều dưỡng, trong nhà cũng có trồng một ít, thần thϊếp khi nhàn nhã có lén nhìn hạ nhân làm, nhìn vài lần liền nhớ kỹ."

Đan Dật Trần nao nao, trầm mặc một lát mới nói: "Vì sao phải trồng."

"Thần thϊếp đương nhiên là vì Hoàng Thượng nên mới trồng."

Nàng rũ đầu, lặng nhìn hắn ôm ngang hông mình, bỗng nhiên giơ tay nhẹ nhàng đặt lên. Bàn tay ấm áp ôn nhu như nước, không chút nào lạnh lùng giống hắn. Làm như bất mãn với hắn vì biết rõ rồi còn cố hỏi, nàng vừa nói vừa có ý xấu mà lặng lẽ cọ ngón tay dính bùn đất vào hắn, nhấp môi cười giống như mèo trộm cá.

"Tễ Nguyệt cung có không ít cung nhân, phân phó họ làm là được, nàng hà tất phải tự trồng."

Hắn phát hiện ra động tác nhỏ của nàng, lại giả vờ không biết, tùy ý để nàng chơi xấu.

"Thần thϊếp không thể so với Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, rất nhàn hạ, chuyện này cũng có thể gϊếŧ thời gian, vả lại... Hiếm khi có thể góp chúp sức cho Hoàng Thượng, thần thϊếp trong lòng cao hứng, cũng không cảm thấy mệt."

Nàng nói chuyện thỉnh thoảng lại động cái mũi, phía trên dính một chút bùn không biết từ khi nào, cũng theo đó mà động, Đan Dật Trần rũ mắt nhìn, gương mặt trắng nón đã sớm toát một tầng mồ hôi mỏng, làm ngọn tóc hơi ướt, thoạt nhìn không nhẹ nhàng giống nàng nói.

Bên phi tần, ai mà không trang điểm ngăn nắp lượng lệ, chỉ muốn để hắn thấy các nàng đẹp nhất. Nhưng nữ nhân này, càng muốn làm ngược lại, hắn chỉ không muốn nàng ở gần quấy rầy, nàng liền chạy ra ngoại làm việc thô nặng này, tự làm mình mặt xám mày tro...

Cũng không thể phủ nhận, khi hắn nghe thấy nàng nói, thứ ấy là trồng riêng cho hắn, trong lòng lại nổi lên một gợn sóng.

Là ngạc nhiên, kinh hỉ, đau lòng, hay là... Thứ gì bí ẩn, không thể hiểu?

Hắn cũng không rõ.

Chỉ là lúc này, nhìn giữa trán nàng lấm tấm mồ hôi, không tự chủ được giơ tay lên lau cho nàng... Cảm thấy gương mặt nhỏ nên sạch sẽ, không nhiễm chút bụi bẩn nào, mới là đẹp nhất.

Nhưng mà chờ khi buông tay xuống, Đan Dật Trần mới phát hiện mình vừa làm một việc ngu xuẩn...

Vừa rồi khi kéo nàng lên, tay hắn cũng bị cọ bùn đất vào, lúc này lau lên mặt nàng, còn khiến khuôn mặt trắng nõn thảm không nỡ nhìn...

"Hoàng Thượng?" Bỗng dưng bị hắn xoa mặt, Nguyễn Mặc không hiểu rõ nguyên do, lại không thể từ mặt mặt hắn đoán ra được điều gì, đành phải mở miệng hỏi, "Trên mặt thần thϊếp có gì sao?"

Đan Dật Trần trong mắt có một chút quẫn bách, thực mau liền che giấu đi, ho nhẹ hai tiếng, như không có việc gì mà buông nàng ra: "Trẫm thấy nàng có mồ hôi trên trán... Đi rửa mặt đi."

"Nga... Được." Nguyễn Mặc nhìn bóng hắn rời đi, nghĩ thầm hắn bỗng lại có lòng tốt giúp nàng lau mồ hôi như vậy, đúng là hiếm có, âm thầm kinh ngạc, Thúy nhi mang nước đến lại kinh hô, "Sao mặt nương nượng lại toàn đất thế này? Mau để nô tỳ giúp người lau đi..."

Chờ đã, mặt đầy đất?

Khóe miệng nàng cứng đờ, lập tức soi mặt lên chậu nước, quả nhiên thấy mặt mình... Đặc biệt là cái trán kia, có vài vệt đất rất đậm, đúng là đã bị ai đó quẹt vào.

.... Tên này, có phải cố ý không?

Không phải đâu nhỉ?!

******

Sau ngày ấy, Nguyễn Mặc mỗi khi nhàn hạ sẽ đến hậu viện xem xét một phen, muốn chúng mau nở hoa kết quả chút, một tháng bận bịu có thừa.

Đan Dật Trần cũng không nhiều lời, nếu nàng nguyện ý lăn lộn, hắn liền kệ nàng đi. Dù sao cũng không có việc gì lớn, ít nhất so với đám phi tần suốt ngày gây sự, nàng an an phận phận ở Tễ Nguyệt Cung như vậy, thật tốt hơn nhiều.

Chỉ có một chút, hắn có một chút hoang mang không thể bỏ qua...

Vì sao hắn cũng cầm lấy một cái xẻng sắt, đứng ở trong hậu viện, giữa trưa nắng... xới đất.

Đương nhiên, vạn sự đều có nguyên nhân, chẳng qua là mặt trời chói chang làm Hoàng Thượng phơi đến bực mình nên không muốn hồi tưởng thôi.

Mấy ngày trước, Đan Dật Trần thường lui tới Tễ Nguyệt Cung xử lí chính sự, so với những ngày khác kết thúc sớm hơn chút, thấy bữa tối chưa tới, hắn liền một mình dạo đến hậu viện, muốn xem người nào đó đang làm gì.

Hậu viên lạnh lẽo như cũ, hắn vừa tới đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, tay cầm cái xẻng xới chỗ đất trống, bên chân đã có hai hố đất lớn nhỏ bằng cái chậu rửa mặt, trước mắt là tư thế muốn đào cái thứ ba.

"A, Hoàng Thượng?" Nguyễn Mặc vừa mệt vừa nóng, dừng lại nghỉ ngơi vừa vặn thấy Đan Dật Trần đi tới, liền buông cái xẻng hành lễ, hỏi, "Có phải canh giờ dùng bữa tối tới rồi không?"

Hắn không nói gì, khoanh tay đi tới trước mặt nàng, ánh mắt dừng ở cái hố nàng vừa đào, ngữ khí có vài phần nghi hoặc: "Làm gì vậy?"

Nguyễn Mặc hơi kinh ngạc chớp mắt, người này ngày thường cũng không hỏi đến, hôm ngay có lẽ là nhàn chán sao, liễn vỗ bùn đất trên tay, giải thích: "Lúc trước không biết dương xỉ tang thảo mọc rất nhanh, trồng hơi gần, nào ngờ một tháng cây đã mọc rậm rạp đan xen, như thế nhất định sẽ phải tranh dành chất dinh dưỡng, thần thϊếp nhổ một chút trồng rộng ra, làm chúng nó phân tán chút.

Đan Dật Trần quét mắt nhìn vào một góc dương xỉ tang thảo, phải hơn mười cây, nàng đào một buổi trưa mới được ba cái hố, không biết khi nào mới xong.

"Hoàng thượng..." Nàng đánh bạo kéo kéo tay áo hắn, chờ hắn quay đầu nhìn lại, nghiêng đầu hỏi hắn, "Có thể giúp thần thϊếp một chút không?"

Nghe vậy, phản ứng đầu tiền của Đan Dật Trần là cự tuyệt: "Vì sao trẫm phải giúp?"

"Hoàng Thượng làm chính sự luôn phải ngồi, không tốt cho thân thể, hiện tại vừa đúng lúc nên hoạt động, cũng có thể thuận tiện giúp thần thϊếp nữa." Nàng lại kéo kéo tay áo hắn, hai tròng mắt híp lại, hướng hắn cười lấy lòng: "Không được sao?"

Không biết vì sao, đối với bộ dáng ngây thơ chất phác của nàng, câu cự tuyệt đã tới miệng rồi còn không phát ra, hắn chăm chú nhìn nàng, thật lâu sau, mới không nhẹ không nặng nói: "Không có lần sau."

"Vâng vâng vâng, tạ Hoàng Thượng." Thuận lợi thực hiện được làm Nguyễn Mặc cười trộm hai tiếng, nhặt cái xẻng trên đất lên hai tay đưa cho hắn, còn cuốn tay áo hắn lên, "Hoàng thượng vất vả."

Vì thế, Đan Dật Trần mặt vô cảm mà nắm cái xẻng, bắt đầu vùi đầu xúc đất, mà nàng thì ngồi ở một bên ghế đá, đấm đấm cẳng chân bủn rủn, nhàn nhã xem hắn làm việc.

Nhưng nhìn một lát, nàng liền không nhìn nổi.

Hắn thật sự không hề giống giấc mơ trước, nhìn một cái tư thế cùng động tác đông cứng, không hề giống một người thuần thục việc nhà nông, quả nhiên sau khi thành Hoàng đế cao cao tại thượng, sống trong nhung lụa, có lẽ là lần đầu làm việc này đi?

Aizzz... Mười lăm phút ngắn ngủn, trên trán hắn đã che kín mô hồi, theo sườn mặt trượt xuống, khóe môi lộ ra vài phần ảo não, làm như khó hiểu vì sao mình lại sức nhiều công ít như vậy, Nguyễn mặc đứng cách đó không xa, thật không hiểu là nên cười hay nên đau lòng cho hắn.

Aizz, thôi thôi, vẫn là nàng tới dạy hắn đi.

Đan Dật Trần còn đấu tranh với cái xẻng không theo sai sử kia, bên cạnh bỗng có một bàn tay duỗi tới đặt trên tay hắn, nhẹ nắm: "Hoàng Thượng đừng vội, làm vậy sẽ mất sức, để thần thϊếp nói cho người một chút được không?"

Hắn chuyển mắt xem qua, giữa mày nhăn lại, trầm mặc không nói, Nguyễn Mặc cũng không đợi hắn trả lời, cầm lấy xẻng trong tay hắn, rồi sau đó hai tay một trên một dưới nắm lấy cán, cắm vào trong đất: "Trước tiên cắm cái xẻng xuống, sau đó đẩy cán xuống, buông lỏng một chút, lại cắm sâu vài phần, sau đó lại đẩy cán, xem, có phải sẽ xới được nhiều đất hơn không?"

Đan Dật Trần trên mặt không hiện, kỳ thật xem rất nghiêm túc, nghe tiếng không tự giác liền gật đầu, thấy nàng cười khẽ mới phản ứng lại, gương mặt tuấn tú lại lạnh xuống, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

"Hoàng Thường, người tới thử xem? Thần thϊếp để người xới một lúc... Khoan, cái xẻng phải hơi thẳng chút, không thể quá cong cũng không thể quá thẳng, đây, chính là như này..."

Thanh âm nàng bỗng dừng lại, cả người cứng đờ, có chút... không nói nên lời.

Cái người cố tình khởi xướng kia còn làm như không có việc gì hỏi: "Sao không nói nữa?"

Ngực hắn dày rộng rắn chắc kề sát nàng, hai tay nắm cái xẻng mà khóa nàng vào người hắn, độ ấm xuyên qua mấy tầng vải truyền tới, nàng thấy hơi nóng, thậm chí rung động khi hắn nói chuyện, đều có thể cảm nhận rõ ràng, làm hai má nàng nóng lên, hai tai hồng hồng.

Nàng bảo hắn tới, cùng nàng nắm cái xẻng thử xem, nhưng không bảo hắn... bảo hắn dùng loại tư thế này a...

"Nguyễn Mặc?" Đan Dật Trần thấy người trong ngực không phản ứng, cúi đầu thấp giọng kêu, ngoài ý muốn phát hiện vanh tai nàng hồng dến kì cục... Sườn mặt cũng hồng đến kì cục, lúc này mới lưu ý đang hai người quá mức thân mật.

Đây là... Thẹn thùng?

Tuy nói họ đã ở chung một khoảng thời gian dài, nhưng trừ ban đêm ngẫu nhiên triền miên, ngày thường rất ít khi đến gần, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng lộ ra thân thái e lệ như vậy.

Từ trước tới giờ chỉ luôn thấy những nữ nhân trên mặt toàn nịnh nọt cùng ái mộ Hoàng Thượng, thế nhưng giờ khắc này cảm thấy nàng đáng yêu vô cùng... Hắn không nhịn được muốn thơm nàng một cái.

"Ái phi..." Đan Dật Trần hơi cúi đầu, hai tay phụ lên tay nhỏ non mềm, kề vào bên tai nàng, âm thanh trầm thấp hoặc nhân, "Chẳng phải là muốn dạy trẫm sao?"

Hơi thở ấm áp nhẹ phả lên gáy, ngứa như có lông chim chạm vào, lan vào trong lòng, nàng nhịn không được cả người run rẩy, hắn lại kề sát vào hai phân, cố ý hướng vào lỗ tai nàng nhẹ nhàng thổi khí: "Hửm?"

Âm cuối cùng khẽ nâng, thuần hậu như rượu, làm nàng tâm thần đại loạn, đầu óc nóng lên, theo bản năng liền nhíc lên phía trước nửa bước...

"A!"

Sau đó, Nguyễn Mặc liền chuẩn xác dẫm vào hố do chính mình đào.

Thập phần bất hạnh mà... Trẹo chân.

Xong việc, thái ý nói cần phải tĩnh dưỡng ít nhất mười mấy ngày, tuy lòng mang bất mãn với người nào đó đàu sỏ gây tội, nhưng ngại thân phận tôn ti, nàng không thể tùy tiên mệnh lệnh Hoàng Thượng xử lí dược thảo, đảnh phải nói cho Hỉ nhi, bảo các nàng giúp đỡ một chút.

Nhưng cả ngày không ngồi thì nằm, nghẹn đến mức khó chịu, cho nên đến ngày thứ ba, nàng liền không cần cung nhân bên người, chống quải trượng khập khễnh đến hậu viện đi bộ. Trăm triệu cũng không nghĩ tới, nàng đã bị Đan Dật Trần vừa vặn thấy được, còn vừa lúc thấy nàng nhảy chân xới đất... Lập tức liền bị ôm ngang người, đóng gói mang về trong điện.

Nguyễn Mặc không cùng hắn cứng đối cứng, ngày thứ hai, thứ ba vẫn làm như cũ, hắn bắt được vài lần, liền hiểu nữ nhân này không chịu hết hi vọng, đành phải hỏi nàng như thế nào mới chịu an phận dưỡng thương.

Vì thế...

"Hoàng Thượng, có muốn thần thϊếp tới giúp không? Dù sao chân cũng không đau, lại rất nhàm chán..." Nguyễn Mặc ngồi trên ghế đá, lắc nhẹ chân phải bọc vải bố, ngữ điệu nhẹ nhàng nói.

"Ngồi yên cho trẫm."

"A, vâng."

*Editor: Một rổ cẩu lương luôn nhea =))))))
« Chương TrướcChương Tiếp »