Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

Quyển 4 - Chương 1: Giấc mộng thứ tư (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Đàm Nhật Vy

Beta: Chanh

Mùa thua mới tới, mây lạc trên trời ngắm thôn dân vội vàng thu hoạch, phần lớn thiếu niên đang giúp đỡ làm việc, còn lại là trẻ con nhỏ tuổi, thừa dịp người lớn không quản giác, liền ngày ngày chơi đùa chạy nhảy.

Mấy tiểu hài tử chạy qua chạy lại, chạy qua sông nhỏ khi ống quần một chân ngắn một chân dài, làm ướt hết cả, sôi nổi dừng bước chân lại, ngồi xổm xuống dùng sức vắt khô.

Trong đó có một đứa trẻ mặc áo vải, vẫn chưa dính nước, khi chờ đến chán nản, là lúc hướng ra gian nhà gỗ phía bờ sông cách đó không xa, quả nhiên thấy đồng bọn của mình, đang ngồi ở cửa, cúi đầu không biết nghĩ gì.

"A Đường!" Nó lớn tiếng kêu tên thằng bé, tới khi cậu ta ngẩn đầu nhìn qua, mới vẫy vẫy tay, "Lại đây chúng ta cùng chơi nha!"

A Đường nhãn lực không tốt lắm, chớp mắt phân biệt trong chốc lát, mới thấy là Sơn Bảo kêu nó, cũng đáp lại một câu: "Không được, ta đã hứa với mẫu thân, sẽ ở đây trông nhà."

A Đường là hài tử ngoan ngoãn hiếu thuận nổi tiếng trong thôn, Sơn Bảo cũng thường nghe cha mẹ nói nhìn A Đường mà học hỏi, vốn là muốn từ bỏ, những lại nhớ tới A Đường lâu rồi không chơi đùa cùng chúng, lại chạy chậm đến chỗ nó, bước qua rào tre nói: "Chơi một lúc đi... Thật nhanh rồi trở lại, sẽ không sao đâu."

"....." A Đường cắn môi, nắm tay vô thức nắm lại, không nói được cũng không từ chỗi.

Thấy nó có vài phần dao động, Sơn Bảo vội vàng cố gắng: "Ngươi xem, bọn ta muốn chơi "bắt thuỷ quỷ", vừa lúc thiếu một người mới đủ một đội, nếu ngươi đồng ý, là có thể chơi!"

A Đường do dự mãi, tới khi ngẩng đầu muốn trả lời, bên cạnh đột nhiên có một giọng nữ sắc nhọn cắm tới, đánh gãy cuộc nói chuyện của hai tiểu hài tử: "Được lắm Sơn Bảo, ngươi nói cái gì, thừa dịp ta và cha ngươi xuống đất làm việc liền trộm bỏ đi... Mặt trời đã xuống núi rồi còn cố chơi, không cần về nhà ăn cơm đúng không? Còn không chạy nhanh trở về với ta!"

Sơn Bảo khϊếp sợ, còn không kịp tạm biệt liền bị mẫu thân túm tai kéo đi rồi, đến tận cửa nhà, mới xin được nương buông tay ra, che lỗ tai chạy ra phía sau cha, thật rất đau.

"Không đau làm sao nhớ lâu được? Nói bao nhiêu lần rồi, bảo ngươi chớ có tìm A Đường chơi, nhưng ngươi vẫn không vâng lời!"

Cha Sơn Bảo che chở, ôn thanh nói: "Trẻ con luôn có chút ham chơi... Bọn nó trước kia không phải tình cảm khá tốt sao? Cùng nhau chơi thì có sao..."

"Ngươi thật là... Ta còn không phải là vì muốn tốt cho Nguyễn nương sao?" Vợ y trừng mắt liếc một cái, quay đầu lại thở dài, "Nguyễn nương cũng thật đáng thương, đôi cha mẹ vô lương tâm ấy, biết rõ con trai Chu gia bệnh nặng quấn thân, cưới vợ thực chất chỉ vì muốn có người chắm sóc cái mạng nhỏ của hắn, còn bán nàng lại đây cho người ta tục huyền*, khi đó nàng mới mười bốn thôi... Kết quả Chu gia không được mấy ngày liền đi, Nguyễn nương mới gả qua đây lại thành quả phụ, lại còn phải mang theo một nhi tử không có can hệ gì với mình, thành ra muốn tái giá cũng không thể... Aizzz, mấy năm nay thấy nàng vất vả, ta đều không đành lòng, sao có thể để Sơn Bảo đi tìm A Đường chơi, làm Nguyễn nương nhọc lòng?"

*Tục huyền: Tái giá

Dứt lời mới ý thức được Sơn Bảo còn đang nghe ở một bên, sợ lát nữa nó lại hỏi nhiều, vội chặn đứng câu chuyện, đẩy hai cha con đi: "Quay về quay về, dùng cơm."

Cửa gỗ "Phanh" một tiếng mà đóng lại.

******

Sắc trời dần tối, Mặt Trời trên cao đã lặn xuống một nửa, gió thu hơi lạnh thổi từng trận, thổi tới A Đường đang ngồi canh ngoài cửa, không tự giác run run bả vai.

Bọn nhỏ chơi đùa đều lần lượt trở về nữa, Lạc Vân thôn to như vậy giờ trống rỗng, nhưng ánh sáng ấm áp dị thường trong gian nhà nhỏ dường như vẫn cùng nó chờ, bỗng chốc sinh ra chút sợ hãi.

Tới khi trời thật tối, lạnh lẽo càng thấm sâu hơn.

Nó khẽ run cả người, bỗng thấy ngữa mũi, hắt xì một cái thật vang, nước mũi cơ hồ đều bay ra, đang muốn dùng ống tay áo dụi vài cái, lại nghe một âm thanh quen thuộc từ xa: "A Đường..."

A Đường vội quay đầu, thấy mẫu thân đã trở lại, lập tức đứng lên chạy tới người đang chậm rãi bước lại, một phen nhào vào l*иg ngực nàng: "Nương!"

Nguyễn nương hai tay xách toàn đồ mới mua từ thị trấn, biết đứa nhỏ này chờ lâu nên nhớ nàng, liền không bảo nó buông tay, mặc nó ôm một hồi lâu, mới nhẹ giọng mở miệng: "Được rồi...A Đường, ta mua bánh nướng con thích đấy, để lâu sẽ nguội, chúng ta về trước nhà ăn, được không?"

A Đường nâng khuôn mặt nhỏ lên, lỗ mũi bên phải đang còn treo nước mũi, gật đầu một cái liền bỏ tay ra, trông thật buồn cười: "Mau rửa mặt đi, dơ quá..."

"Dạ!"

Tiểu hài tử vẫn là tiểu hài từ, vừa thầy người về, cô đơn và uỷ khuất chờ đợi lúc này giờ vứt ra sau dầu, tung tăng nhảy nhớt quay vào nhà, Nguyễn nương bất đắc dĩ lắc đầu, cũng theo phía sau đi vào.

Trước khi trở về đoán rằng không thể nấu cơm, nàng trực tiếp mua hai loại bánh khác nhau, A Đường thấy vui mừng thật sự, gặm bẹp bẹp thật cao hứng, nàng mệt mỏi nửa ngày, ăn uống không được tốt, ăn qua loa bảy tám phần liền no, đi tới sau nhà nấu nước.

Tới khi chậu nước tắm hơi đầy, nàng từ cửa sổ sau nhà liếc mắt một cái, thấy A Đường cúi đầu không biết đang làm gì, giương giọng gọi: "A Đường, đừng chơi nữa, mau tới đây tắm đi."

A Đường rất nghe lời, lập tức lên tiếng, đem vật trong tay đặt lên ban, liền chạy chậm tới, cởϊ qυầи áo đưa cho nàng, sau đó nhảy vào chậy tắm, bắt đầu kì cọ cho mình. Động tác nó nhanh nhẹn, sau kh kì cọ sạch sẽ thì bò ra khỏi chậu nước, lấy khăn lau khô người, thay đổi xiêm y sạch sẽ liền ngoan ngoãn về giường nằm, chờ nương tới ru nó ngủ.

Nguyễn nương đem đồ hôm nay mùa về kiểm tra sửa sang một phen, ghi nhớ những thứ còn thiếu, lại đem bánh nướng ăn thừa thu lại, mới rảnh rỗi lấy quần áo đi tắm.

Đã gần đến giờ Hợi (21 đến 23 giờ), A Đường nằm trên giường lăn qua lộn lại, trong miệng hát nhỏ bài hát nào đó, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, nàng tay cầm túi châm đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, vỗ vỗ mông nhỏ đang cong lên, ý cười ôn nhu: "Hôm nay A Đường gặp phải chuyện gì tốt?"

Nó xoay người lại gần, đôi tay giấu ở sau, cười hì hì nhìn nàng: "Nương, con có cái này muốn tặng người."

"Ửm? Là gì vậy?" Nguyễn nương chớp chớp mắt, hiếu kì nói.

"... Hì! Cái này!"

Một vật màu xanh lục được đặt lên tay nàng, nháy mắt một cái, quả nhiên là vòng tay mây tre nàng thấy khi vào nhà tắm gội, phối hợp lộ ra biểu tình bất ngờ, nhận lấy: "Thật xinh đẹp! Là tự con làm sao?"

"Đương nhiên rồi." A Đường thấy được phản ứng nó mong muốn, hơi có chút tự đắc, "Con xem cách đan của Tưởng bà bà nhà bên, nhìn là biết liền."

"A Đường thật lợi hại, ta cũng không biết đan đâu, hôm này rảnh dạy ta nhé!" Nàng duỗi tay sờ đầu nó, cất vòng tay vào trong ngực, "Nào, đầu tiên nằm xuống."

"Không thành vấn đề." Nó nằm thẳng, hai mắt nhìn nóc nhà, chỉ chốc lát sau liền thấy cảm giác đau đớn quen thuộc giữa chân mày, không nhúc nhích như cũ, miệng lại nhàn rỗi, "Nương nhớ rõ phải màng trên tay, nhất định rất đẹp."

"Được, lát ta sẽ mang. Nhắm mắt lại, chớ có nói gì."

Sau mười lăm phút ngắn ngủn, khuôn mặt hài từ trắng nõn dựng lên mấy cây ngân châm, gần hai mắt đặc biệt nhiều, Nguyễn nương đâm châm cuối cùng, thu tay lại.

Khi mẹ ruột A Đường mang thai, từng bệnh nặng một hồi, hài tử sinh ra liền bị bệnh, nhãn lực so với người thường kém hơn, không thể thấy rõ vật ở xa một chút. Tổ phụ Nguyễn nương là lang trung, cha nàng không học vấn không nghề nghiệp, nàng đi theo tổ phụ học hỏi, nên hiểu chút y thuật, sau khi biết nó bệnh, mỗi đêm đều châm cứu một hồi, tuy hiệu quả cực thấp, nhưng chưa từng từ bỏ.

Có lẽ là rất mệt, A Đường rất mau đã ngủ, nàng thu châm cũng không phát hiện ra. Nàng đặt túi châm về chỗ cũ, thổi đèn, nằm xuống với nó. Thi thoảng, lại lấy ra chiếc vòng tay đan vụng không tinh xảo kia, nương theo ánh trăng nhìn một lúc lâu, mang lên tay trái, mới chợp mắt ngủ.

*******

Sáng sớm hôm sau, A Đường tỉnh lại, không thấy mẫu thân đâu, liền xuống giường rửa mặt, quen cửa quen nẻo đến nhà bếp tìm thức ăn, trở lại trước bàn ăn uống, sau đó đến cửa nhà chờ đợi, chờ mẫu thân trở về.

Trong thị trấn, người đi đường vẫn còn ít ỏi, tiểu nhị trong cửa hàng vội vàng hô hào buôn bán, cũng không ai chú ý đến cô nương đang phát ngốc dưới tàng cây.

Nguyễn Mặc vừa mở mắt, thấy cảnh tượng quanh mình xa lạ, liền biết mình đã đi vào cảnh tượng thứ tư, lúc này ngơ ngác bất động, bởi phải tiêu hoá làn kí ức dữ dội tràn vào đầu.

Là... là quả phụ?

Số thật khổ nha, còn phải mang theo một tiểu nhi tử...

Hửm? Tiểu nhi tử đâu?

Nàng quay đầu nhìn bên cạnh, không phát hiện thân ảnh tiểu hài nhi, nhớ ra mình đã để nó ở lại trông nhà cửa, lần này tới đây là vì chưa mua được nguyên liệu nấu ăn, cũng không nghĩ nhiều, dựa vào trí nhớ đi.

Chỉ chốc lát, Nguyễn Mặc đi vào một cửa hàng gia vị, nguyên chủ là khách quen của nơi này, người bán hàng vừa thấy nàng liền cười đón, kêu đến thân thiết: "Mặc muội muội, hôm nay tới mua hạt mè sao?"

Nàng hơi ngạc nhiên, kinh ngạc không hiểu, nhưng trí nhớ rất mau đã tìm được nguyên do – hôm qua nguyên chủ đã tới, nhưng sau đó lại không mang đủ bạc, đành phải không mua nữa, nói sớm mai lại tới, vì thế gật đầu nói: "Vâng, làm phiền lấy cho ta hai lượng."

"Được."

Chủ cửa hàng quay đầu hô hào tiểu nhị làm việc, Nguyễn Mặc liền đứng trước cửa chờ, nghĩ thoáng qua trong đầu, liền từ tay áo rộng móc ra một túi tiền nhỏ, đang cúi đầu đếm tiền đồng, bỗng nhiên bị một người va mạnh vào, đến nỗi thân mình nàng lảo đảo, trực tiếp ngã xuống đất.

"Ai nha, muội muội có làm sao không?"

Thấy thế, chủ hàng vội vàng lại đỡ nàng lên, may mà chỉ trầy da, nàng vỗ vỗ tro bụi dính trên váy áo, ý bảo mình không sao.

"Không có việc gì liền tốt."

Chủ cửa hàng đóng gói hạt mè đưa qua, nói giá cả, Nguyễn Mặc duỗi tay lấy tiền trong túi, lại phát hiện túi áo rỗng tuếch, lòng chợt lạnh, bất chấp bà chủ đang chờ nàng trả tiền, nhất thời hô to một tiếng "Có cướp", cất bước đuổi theo ra bên ngoài.

Hiện giờ thân phận nàng có thể xem như nghèo trắng hai túi, túi tiền cũng không nhiều lắm, nhưng nếu không có, nàng và A Đường sẽ không biết phải trông cậy vào gì.

Tên trộm hình như bị què chân, chạy trốn không xa, hơn nữa bị tiếng kêu vừa rồi của nàng doạ, càng trở nên chậm hơn, nàng dẫn theo làn vấy ra sức đuổi, rốt cuộc thấy hắn rẽ vào một ngõ nhỏ.

Ha...

Đây chính là một ngõ cụt, xem hắn còn trốn chỗ nào!

Nguyễn Mặc chạy vào bước rồi rẽ vào, vừa tới, qua nhiên thấy tên trộm, chắc chắn đã bị doạ ngốc, bình tĩnh đứng yên, trong tay còn cầm túi tiền của nàng, không ngừng lắc lư.

"Hừ, tên trộm tiền, mau đem túi tiền trả..."

Nhưng mà, từ "Ta" chưa ra khỏi miệng, nàng đột nhiên trợn tròn hai mắt lên, theo bản năng lùi lại nửa bước, chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng thẳng lên.

Nàng thấy, trên eo của tên trộm tiền kia... một đoạn kiếm chói lọi xuyên qua, ào ạt chảy máu.
« Chương TrướcChương Tiếp »