- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi
- Quyển 1 - Chương 9
Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi
Quyển 1 - Chương 9
Mấy ngày sau,vết thương trên vai của Đan Dật Trần đã khỏi hẳn liền tiếp tục luyện công ở hậu viện. Nguyễn Mặc thò đầu qua cửa sổ, gọi hắn về ăn cơm.
Hắn thu hồi trường kiếm, sau khi đi vào nhà liền lên lầu thay quần áo sạch rồi mới đi đến chỗ bàn cơm.
Mới vừa ngồi xuống, tiểu cô nương bưng đĩa thứa ăn cuối cùng vào bỗng duỗi tay ra, ‘bang’ một cái, một chuỗi dây dài liền dùng cách thức như vậy xuất hiện trước mắt hắn. Nàng không mặn không nhạt nói một câu: “Thu cô nương nhờ ta đưa lễ vật hộ. Nghe nói là tự tay người ta bện cho huynh đó.”
Đan Dật Trần tùy ý nhìn lướt qua, ngước mắt nhìn về phía bóng dáng nhỏ xinh chẳng thèm nhìn lấy một cái liền đi về phòng bếp kia, chờ đến lúc nàng cầm chén đũa tới mới nắm lấy cổ tay nàng, ôm nàng vào trong lòng, trong mắt thấp thoáng ý cười: “Muội ghen?”
Mấy ngày nay thường xuyên có cô nương nhờ nàng tặng lễ vật cho hắn, trên mặt hiện rõ sự buồn bực, nếu hắn thật sự không nhìn ra được thì đúng là quá kém.
Nguyễn Mặc giãy giụa mấy cái vẫn không thoát ra được thì chớ, đã vậy còn bị ôm càng chặt hơn liền giả vờ tức giận trừng hắn, bĩu môi nói: “Huynh là tên không biết xấu hổ, ai thèm ghen chứ....”
Đan Dật Trần rũ mắt, nhìn nàng ngoan ngoãn để hắn ôm vào trong lòng, ánh mắt lại liếc qua sợi dây màu sắc rực rỡ kia không nhịn được “hừ” một tiếng. Chút giận dỗi trong đôi mắt nhỏ kia khiến cho người nhìn cảm thấy vô cùng đáng yêu. Hắn cũng chỉ coi như nàng mạnh miệng không chịu thừa nhận, cầm lấy tay nàng khẽ nhéo, thấp giọng nói: “Sau này nếu muội không thích thì đừng nhận lời, muội không cần phải để ý đến các nàng.”
“Hừ, nếu như các nàng ấy cứ nhét cho ta, chẳng lẽ ta có thể vứt đi sao?”
“Vậy thì vứt đi, chẳng sao cả.” Hắn cong cong môi, tay nhỏ trong lòng bàn tay hắn trắng trắng mềm mềm, nắn bóp vô cùng thoải mái: “Đừng để người không liên quan làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.”
Nguyễn Mặc cúi đầu, không bảo được cũng chẳng nói không được, chỉ khẽ “Nga” một tiếng rồi thôi.
Xen ra nàng đoán không sai, hôm đó Đan Dật Trần cứu nàng chính là biểu hiện của việc động tâm. Cũng không biết có phải là tình đậu sơ khai hay không.... A phi, là mạch não thông suốt, từ sau vụ bánh đào phiến đó, thái độ của hắn đối với nàng bắt đầu thay đổi. Tuy rằng cả ngày vẫn lạnh mặt như cũ nhưng thỉnh thoảng tâm trạng của hắn tốt thì sẽ trêu nàng một lúc, khi đó, hắn cũng sẽ lộ ra chút ý cười như có như không.
Còn việc trêu nàng như thế nào... Cái kiểu động tay động chân, sờ sờ ôm một cái như bây giờ của hắn, chẳng lẽ hắn định coi nàng như mèo mà trêu đấy à?
Để nam nhân ôm nàng dỗ một lúc, Nguyễn Mặc mới đẩy đẩy hắn, oán trách nói: “Đừng đùa nữa, cơm sắp nguội rồi kìa.”
Đan Dật Trần cũng đói bụng, để nàng trở về chỗ của mình, tiện tay ném sợi dây sang một bên liền bắt đầu ăn cơm.
Nhưng mà còn chưa ăn được mấy miếng, đã có người dùng sức gõ mấy cái vào cửa lớn, không chờ hắn lên tiếng người nọ đã đẩy cửa bước vào, người vừa vào là Lục Vọng, trên trán chảy đầy mồ hôi, thở phì phò, thần sắc vô cùng vội vàng, gấp gáp: “Trại chủ... Có chuyện rồi!”
Mí mắt của Nguyễn Mặc giật liên tục, buông bát cơm xuống nhìn sang, nam nhân ở phía đối diện cũng thả bát xuống, mặt không chút biểu cảm nhìn Lục Vọng: “Có chuyện gì?”
Hàm ý trong mắt hắn tỏ vẻ nếu như việc Lục Vọng nói không phải qua gấp, hắn chắc chắn sẽ đá bay người ra khỏi cửa.
Lục Vọng đương nhiên là có việc gấp mới mạo hiểm quấy rầy thời gian trại chủ đại nhân cùng Nguyễn cô nương nói chuyện yêu đương... Nguy hiểm đang cận kề, hắn cơ hồ đã không thể trấn định được nữa lập tức quỳ gối bẩm báo: “Trại chủ, quan phủ phái nhóm quan sai tới bắt người, hiện tại đã đi lên đến lưng chừng núi rồi.”
Đan Dật Trần lập tức vỗ bàn đứng dậy, ấn đường nhăn lại thật sâu nhìn chằm chằm hắn: “Bắt người?”
Lục Vọng nắm chặt nắm tay, cố gắng trấn định lại, trả lời: “Còn chưa biết được ạ... Tam Cẩu Tử vừa nghe được bọn họ muốn tới liền chạy lên núi báo tin... Trại chủ, chúng ta bây giờ phải làm gì đây?”
Nếu nói là có việc gì thì chỉ có thể là vụ cướp tiêu nửa tháng trước, nhưng mà bọn họ luôn đem chỗ bạc đó giấu ở chỗ ngoài sơn trại, chỗ giấu cũng chỉ có mấy người biết,cho dù quan binh thật sự tới điều tra tiêu bạc thì chỉ cần bọn họ một mực chắc chắn là không có thì những tên quan binh đó cũng chẳng làm gì được.
“Đừng hoảng. Lục Vọng, ngươi đi trấn an mọi người trong sơn trại, bảo bọn họ ngậm chặt miệng lại, ta xuống núi thăm dò trước xem sao.”
“Tuân lệnh, thuộc hạ lập tức đi ngay.” Nhìn thấy trại chủ vẫn giữ được sự bình tĩnh phân phó mọi việc, Lục Vọng cũng ổn định lại, vội vàng bước ra ngoài xử lí.
Đan Dật Trần cầm lấy thanh kiếm buộc vào bên eo, đang định bước ra cửa, ống tay áo lại bị người ta nắm lấy.
“Đan Dật Trần......” Nguyễn Mặc ngồi ở một bên cũng đã nghe được hết, theo trực giác nàng cảm thấy chuyện này không dễ giải quyết, kéo hắn lại thì lại chẳng biết nói gì, nghĩ mãi cuối cùng mới nặn ra hai chữ: “Cẩn thận.”
Hắn câu môi cười, kéo tay nàng ra, cầm lấy: “ Ta biết rồi, chờ ta trở lại.”
“Ân.” Nàng cũng khẽ giật môi cười, nhìn bóng dáng cao lớn, thon dài của hắn biến mất sau cánh cửa, trong lòng bỗng dưng lại cảm thấy bất an.
--- ---- Đường phân cách bất an---- ---
Quan binh rất nhanh liền ập tới, bọn họ giống như biết rõ con đường nào đi nhanh nhất và tiện nhất, Đan Dật Trần còn chưa dò la được gì thì họ đã mạnh mẽ tràn vào sơn trại.
Đa phần mọi người đều trở về nhà của mình, ba năm tên tráng hán đứng chặn ở trước cửa sơn trại, Lục Vọng thấy bọn họ tới liền tiến lên trầm giọng hỏi: “Đại nhân, xin hỏi mấy vị đột nhiên đến thăm là vì có việc gì sao?”
Người dẫn đầu của đối phương cou như còn tính có chút khách khí, tuy trên mặt đã lộ rõ vẻ không kiên nhẫn nhưng vẫn nói rõ lí do đến: “Có người cử báo, nói rằng thôn trại này cố tình giấu người không thả, chúng ta tới lùng bắt thủ phạm và giải cứu con tin.”
Trong lòng Lục Vọng cảm thấy không ổn, bọn họ làm việc trước giờ vẫn luôn xử lí sạch sẽ, tuyệt đối không để lại người sống, sao lại cis con tin được. Hắn còn đang định hỏi xem đó là ai thì đối phương đã đẩy hắn sang một bên, trực tiếp xông vào sơn trại: “Lục soát từng nhà một cho ta!”
“Tuân lệnh!”
Mấy người đại hán kia muốn ngăn lại, Lục Vọng lại đưa mắt ra hiệu ý bảo bọn hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ muốn lục soát thì để cho bọn họ lục soát, dù sao nếu không tìm được gì thì tự bọn họ sẽ rời đi thôi. Tránh cho đến lúc đó xảy ra xô xát, chọc tức đám quan binh này bọn họ lại lấy tội danh “Đả thương quan sai” bắt người thì không hay.
Quan binh nối đuôi nhau tràn vào bên trong, cái sàng đựng bã cám bị ném sang một bên, cái giá để đồ ăn thì bị họ dùng chân đạp đổ, cá khô phơi nắng rơi tứ tung đầy đất, khắp nơi vang lên tiếng thét chói tai cùng tiếng rống giận do bị người ta xông vào trong nhà....
Sơn trại còn đang yên ổn, không tới một khắc (=15 phút) sau liền loạn hết cả lên.
Lục Vọng kêu mấy vị đại hán kia về nhà giúp đỡ thê nhi, nhìn một đống hỗn độn trước mắt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nhìn về phía căn nhà của trại chủ, trong lòng thầm kêu hỏng bét.
****** Phân cách tuyến tìm con tin******
Nguyễn Mặc còn đang đứng ngồi không yên, có chút lo lắng tình huống ngoài kia, ai ngờ, nam nhân mới vừa rời đi không lâu kia đã trở lại từ cửa sau, không nói câu nào đã ôm nàng lên, dùng khinh công nhanh chóng rời khỏi căn nhà, chạy xuống dưới chân núi, tới khi nàng kịp hoàn hồn lại thì đã bị ném vào trong một căn phòng nhỏ tối tăm cũ nát.
“A......” Lực đạo không chút ôn nhu khiến cho nàng phải kêu lên đau đớn, trong giây lát Đan Dật Trần bỗng mềm lòng, nhưng vừa nghĩ đến những người trong sơn trại còn đang bị giẫm đạp khi dễ thì lại cưỡng chế thu hồi cánh tay định duỗi ra đỡ nàng lại. Hắn đứng thẳng trước mặt nàng, lạnh lùng nhìn: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nguyễn Mặc vừa xoa chỗ eo bị đau vừa đứng dậy, trong lòng tràn ngập ủy khuất cùng không hiểu: “Huynh nói vậy là sao?”
“Nguyễn phủ giàu có nhất thành Tây Úc Nam liên hôn với phủ viên ngoại ở thành Bắc, Nhị tiểu thư của Nguyễn phủ trước khi thành thân đột nhiên biến mất, đến nay không rõ tung tích. Nguyễn phủ không tìm được người, đăng báo quan phủ cùng với sự duy trì của phủ viên ngoại, điều tra cả thành.”
Hắn khẽ cười, nụ cười tuy cực lạnh nhưng vẫn không lạnh bằng ánh mắt hắn được: “Ngươi chính là Nhị tiểu thư của Nguyễn phủ phải không?”
Nụ cười đó của hắn, cũng không biết là cười nàng giả ngu giả ngơ hay là cười chính mình lúc đó bị nàng mê hoặc, sau khi cứu nàng mang về lại quên việc tra xét thân phận của nàng.
Nguyễn Mặc sửng sốt, hồi tưởng lại ký ức ban đầu lúc mới đi vào giấc mộng...... Hình như đúng thế thật.
Nhưng, vậy thì sao?
Vì sao? Chẳng lẽ chỉ bởi vì thân phận của nàng, nam nhân này một khắc trước còn ôn nhu thì thầm bên tai nàng, ngay sau đó liền có thể đối xử với nàng thô bạo như thế ư?
“Đúng thế.” Nàng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, ép chính mình nén lại chút khổ sở trong lòng, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Ta chính là Nhị tiểu thư của Nguyễn phủ kia.”
Cặp mắt của nam nhân khóa chặt lấy nàng, trầm mặc thật lâu.
Khi mà Nguyễn Mặc cho rằng hắn sẽ không nói chuyện tiếp nữa, hắn lại bỗng nhiên nện một quyền thật mạnh vào vách tường phía sau nàng, nàng theo bản năng nhắm mắt lại, một tiếng “Phanh” thật to vang ở bên tai, khiến cho nàng có chút mơ hồ, choáng váng.
Trời ạ, tay hắn hẳn là sẽ đau lắm...
Hắn, hắn làm sao vậy?
Chắc không phải là tức giận đến mức muốn đánh nàng đó chứ...
Đan Dật Trần nhìn nàng chăm chú, khuôn mặt nhỏ gần trong gang tấc sợ tới mức trắng bệch, lông mi rung rung,như kiểu hắn làm việc gì đó tội ác tày trời, đang khi dễ nàng vậy.
Nhưng rõ ràng người giấu diếm hắn là nàng, khi dễ hắn cũng là nàng.
Đúng thế, hắn giận đến phát điên rồi.
Hắn giận nàng làm liên lụy đến sơn trại khiến nơi đó không còn an bình, hắn giận nàng ở chung nhiều ngày như vậy lại chưa từng tiết lộ chút gì, hắn giận nàng đến tận bây giờ cũng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn.
Nhưng mà, hết thảy những thứ đó đều không so được với sự tức giận của hắn đối với chính mình.
Kẻ mà đến tận giờ phút này vẫn muốn đem nàng bảo hộ ở trong lòng, không muốn giao nàng ra.
Thật... Buồn cười biết bao.
Nguyễn Mặc mãi mà cũng không nghe thấy động tĩnh gì, thử thăm dò hơi hé mắt ra, lại nhìn thấy nam nhân vẻ mặt hờ hững lùi lại, không nhìn nàng nữa, chỉ lưu lại bóng dáng nhuốm chút nản lòng, đi về phía cửa.
“Đan Dật Trần!” Nàng bất chấp sự sợ hãi đuổi theo, biểu tình của hắn quá mức lạnh nhạt, khiến nàng có loại ảo giác sẽ bị bỏ lại ở chỗ này.
“Huynh... huynh đi đâu thế?”
“Trở về sơn trại, ứng phó với những quan binh kia.”
“Quan binh? Bọn họ tới sơn trại à?” Nàng còn tưởng rằng hắn đã chặn bọn họ lại rồi, lúc này mới hiểu được đủ loại dị thường của hắn: “Bọn họ nói huynh bắt ta?”
Đan Dật Trần không nói một lời.
Tuy vậy, động tác mất khống chế vừa rồi của hắn cũng đã thể hiện tất cả. Nguyễn Mặc hiểu được, bọn họ tuy là một đám sơn tặc hung hãn nhưng lại không có khả năng cùng quan phủ có quân đội đối kháng được. Như vậy, sơn trại bị quan binh cưỡng ép điều tra, mọi người phải chịu đủ loại hành hạ lại không thể phản kháng được, cho nên hắn mới không cam tâm cùng với... giận nàng như thế.
“Đan Dật Trần.” Nàng đi tới trước mặt nam nhân, hơi ngửa đầu nhìn vào mắt hắn, lẳng lặng nói: “ Để ta đi theo bọn họ đi thôi.”
“Không được.” Đan Dật Trần phủ định ngay lập tức, không cho phép phản bác, “Muội ở lại chỗ này, không được đi đâu hết.”
“Sau đó thì sao? Để mặc cho bọn họ cách mấy ngày lại lên quấy rối một trận sao?” Nguyễn Mặc chậm rãi lắc lắc đầu, “Huynh là trại chủ của bọn họ, mà ta, chẳng qua chỉ là một người ngoài không liên quan mà thôi......”
“Không, muội không phải người ngoài.” Đôi tay của hắn nắm chặt lấy vai nàng, đầu ngón tay trắng bệch, “Muội là của ta... Của ta....”
“Của huynh..... Là gì của huynh?” Nàng nhìn hắn hỏi.
Đúng vây, nàng là gì của hắn đây?
Hắn thừa nhận cảm tình của chính mình, lại chưa từng nói thích nàng, càng không cho nàng một danh phận bất kỳ nào.
Nàng là tiểu thư nhà quan gia cảnh giàu có.
Mà hắn, chỉ là một tên sơn tặc xú danh rõ ràng.
Dựa vào cái gì... Mà muốn nàng cam tâm tình nguyện đi theo hắn đây?
Nguyễn Mặc chịu đựng đau đớn trên vai, giơ tay phủ lên bàn tay to lớn, nóng cháy của hắn, khe khẽ nói: “Đan Dật Trần, mọi người còn cần huynh...... Để ta đi đi thôi.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi
- Quyển 1 - Chương 9