"Ngồi đi."
Cùng là phòng ngủ, phòng của Liễu Triết so với phòng của Liễu Nhất lớn hơn một vòng, giường cũng lớn gấp đôi, bên trong đặt các loại thiết bị hiện đại, thoạt nhìn cực kỳ nhạt nhẽo, duy nhất không hợp chính là trên bàn đặt đồ trang trí hình Husky.
Hai anh em quả thực chính là một người sống ở thế kỷ 20, một người sống ở thế kỷ 21.
Nghĩ đến quần trong hình Husky của Liễu Nhất, Hạ Nghị nghiêm trọng hoài nghi Husky mới là sở thích của Liễu Triết.
Liễu Triết nhắc hắn ngồi xuống trước bàn học, sau đó từ trong túi lấy ra một xếp giấy A4 thật dày, trang đầu tiên dùng kiểu chữ đậm viết 6 chữ lớn màu đen "HỒ SƠ ĐIỀU TRA QUÁ TRÌNH YÊU ĐƯƠNG CỦA NHẤT NHẤT".
"Làm đi." Liễu Triết tìm cho hắn chiếc bút, giống như giám thị nghiêm túc theo dõi hắn, có vẻ là phòng ngừa hắn làm bừa.
Hạ Nghị tùy tay lật phiếu câu hỏi, ước chừng năm trang giấy "họ và tên, giới tính, tuổi, đã đạt được bằng khen gì, đã trải qua mấy lần yêu đương, mối tình đầu năm bao nhiêu tuổi, từng xảy ra quan hệ chưa, cách giải quyết mâu thuận giữa vợ và cha mẹ, nghĩ thế nào về quan điểm "Chỉ cần tinh thần hai bên hoàn toàn trung thủy với đối phương, tiếp xúc thể xác... rất bình thường", yêu xa......"
Hạ Nghị hoài nghi Liễu Triết học đại học chính là chuyên ngành yêu đương, nói không chừng là bởi vì gặp qua quá nhiều tiền lệ bất hạnh vì yêu đương thất bại cho nên mới dứt khoát độc thân, không tin tình yêu.
"Anh cả, anh có gì muốn hỏi thì trực tiếp hỏi ta đi, câu hỏi không có trên giấy này em cũng có thể trả lời." Hạ Nghị đại khái quét một lần đề mục sau đó nghiêm trang đề nghị.
Hạ Nghị không nói gì nhướng mi: "Anh cả, năm 2024 rồi." Liễu Triết không nói lý ngang ngược liếc hắn: "Đừng vội gọi anh cả, đem đáp án đọc cho tôi nghe một lần."
Hạ Nghị quét mắt nhìn đề bài, trong lòng mắng câu "Anh vợ biếи ŧɦái", trên mặt lại biểu tình ngoan ngoãn bắt đầu đọc đáp án: "Hạ Nghị, nam, 17 tuổi, người bản địa thành phố A, độc thân, có mẹ không cha, đoạt giải nhiều đếm không hết, trước khi quen Liễu Nhất chưa từng yêu đương. Trước mắt mới chỉ cùng tay trái trải qua sinh hoạt, nếu vợ cùng mẹ sinh ra mâu thuẫn khẳng định là lỗi của mẹ, bởi vì em biết cậu ấy, khẳng định không để vợ chịu ủy khuất."
Hạ Nghị nhìn thấy vấn đề này tự giác tưởng tượng ra cảnh Liễu Nhất cùng Hà Cựu nữ sĩ cãi nhau, chỉ có thể nghĩ đến bộ dáng tiểu mỹ nhân bị Hà Cựu nữ sĩ tức giận đến ánh mắt đỏ lên, vì thế quyết đoán bênh vợ.
Liễu Triết thấy hắn biểu tình chân thành, biểu tình trên mặt trở nên dịu đi một chút, coi như vừa lòng gật gật đầu: "Tiếp tục."
Còn quan điểm "Chỉ cần tinh thần hai bên hoàn toàn trung thủy với đối phương, tiếp xúc thể xác... rất bình thường" theo ý em đây hoàn toàn là nhảm nhí, dù sao em làm người không đội mũ xanh, khí tiết trong sạch."
Thời điểm Hạ Nghị nói lời này nghĩ tới người đàn ông kia khiến Hà Cựu yêu mười tám năm, không khỏi lộ vẻ mặt ghét bỏ, ngữ khí cũng có chút cực đoan.
Liễu Triết lại vừa lòng gật đầu, hắn hiểu em trai mình, Liễu Nhất nhìn đơn thuần vô hại kỳ thật là tử tâm nhãn, rất ít người có thể làm cho cậu rung động, một khi rung động, chỉ sợ cũng là cả đời.
Hiện nay xã hội ngày càng cởi mở, mọi người đối tinh thần cùng với việc theo đuổi thể xác cũng có nhiều loại, bởi vậy việc quan hệ yêu đương/ hôn nhân nhiều lần cũng dần trở thành đương nhiên, ngược lại là việc cả đời "một đời một người" đang có rất nhiều người xem thành khờ dại mà chê cười.
Bản chất con người được giải phóng, tuy rằng đại biểu cho xã hội phát triển, nhưng có nhiều người đánh đồng danh nghĩa "Tự do" cùng "Phát triển" mà không hề tiết chế đem bản chất con người biến thành thú tính.
Liễu Triết là người từng trải, hắn hiểu được điều kiện cá nhân của Hạ Nghị như vậy sẽ tồn tại sự hấp dẫn lớn hơn người bình thường, mà Liễu Nhất lại bị hắn nuôi trở nên rất đơn thuần, cùng người kia ở chung một chỗ tương lai tránh không khỏi phải ủy khuất.
Chỉ là không nghĩ tới Hạ Nghị có thể có giác ngộ như vậy, kỳ thật rất giống mình năm đó, xem ra ánh mắt em trai cũng không tệ lắm.
Liễu Triết suy nghĩ điểm này, đối với hắn ít đi rất nhiều địch ý, ngữ khí cũng ôn nhu hơn "Nói xem cậu cùng Nhất Nhất khi nào thì quen biết."
"Một tháng trước, ở WC em đối với cậu ấy nhất kiến chung tình."
Hạ Nghị không có toàn bộ nói thật, dù sao hắn cũng không phải kẻ ngốc, ở trước mặt một người đệ khống đến mức biếи ŧɦái nói hai người bọn họ lần thứ nhất mặt quen biết hắn đã cường hôn em trai người ta, tuyệt đối là tìm ngược.
Liễu Triết đầu tiên là nghi hoặc, tiện đà ánh mắt trở nên nguy hiểm "Cậu nhìn thấy cái gì rồi?" Hạ Nghị ngược lại thẳng thắn thành khẩn: "Bộ dáng ban đầu khi được giải trừ phong ấn." (Cái mà ai cũng biết là cái gì ấy, nói giảm nói tránh đi cho nó lịch sự:v) Liễu Triết hừ lạnh một tiếng: "Gặp sắc nảy lòng tham."
Hạ Nghị thẳng thắn thừa nhận: "Phải, em không phủ nhận, lần đầu tiên gặp mặt chỉ đơn thuần coi trọng gương mặt kia, bất quá sau khi tếp xúc em là thật sự nghiêm túc muốn cùng cậu ấy yêu đương, nếu không em không cần thiết ở chỗ này lấy lòng anh."
Liễu Triết dừng một chút, lần đầu tiên gặp mặt hắn cảm thấy tiểu tử này có điểm ngôn cuồng, đối phương hiển nhiên cũng là không ưa mình, hiện tại lại đối mình "Ăn nói khép nép" cũng quả thật chứng minh là thật sự để ý em trai nhà mình, tuy rằng khó chịu nhưng cũng vui mừng.
"Câu hỏi cuối cùng, yêu xa làm sao giải quyết."
"Hiện tại giao thông phát triển như vậy, cho dù là yêu khác nước muốn gặp mặt cũng không phải việc khó gì." Hạ Nghị hoàn toàn không cảm thấy đó là một vấn đề, dù sao hắn có tiền.
Liễu Triết: "......"
Hạ Nghị thấy biểu tình của Liễu Triết không còn nghiêm túc liền biết mình không sai biệt lắm thông qua khảo nghiệm, cũng không tiếp tục trưng ra vẻ đáng thương, bản tính bại lộ.
" Trước khi Nhất Nhất trưởng thành cấm xằng bậy."
"Anh yên tâm, em có chừng mực."
Hạ Nghị cười đến mặt đầy ý tốt, Liễu Triết lập tức tưởng tượng ra cảnh em trai nhà mình bị tiểu tử trước mắt này lăn lộn "Bắt nạt", tuy rằng tạm thời chấp nhận nhân phẩm của đối phương, nhưng tưởng tượng đến em trai đáng yêu của mình bị cái người khí chất lưu manh đầy mình này làm cái này cái kia quả nhiên vẫn muốn đánh nhau a!
"Cốc cốc cốc _"
Không khí trong lúc nhất thời khẩn trương lên, đúng lúc này Liễu Nhất mặc tạp dề đến gõ cửa, từ ngoài cửa thò cái đầu nhỏ vào, cười nói: "Chuẩn bị rửa tay ăn cơm đi."
"Đến đây."
"Đến đây."
Hai nam nhân cao hơn mét 9 đồng thời đứng lên, vốn phòng rất rộng rãi lập tức trở nên chật chội chen chúc, rõ ràng trong lòng cùng nhìn nhau khó chịu, trên mặt lại cười đến người này so với người kia hiền lành hơn, Liễu Nhất cảm thấy hai người ở chung không tồi, thật là vui mừng.
Trên bàn cơm trong phòng khách đặt một bàn lớn đồ ăn, là thành quả Liễu Nhất ở phòng bếp bận rộn một giờ, có mặn có chay, có rau trộn có đồ nóng còn có canh, món chính là cơm dứa Liễu Triết thích ăn nhất.
Cơm dứa đặt trên đĩa to đáng yêu, màu sắc sống động, vị thanh mát mang theo mùi rau quả, rất thích hợp không khí ngày Quốc tế Thiếu nhi.
Liễu Triết hoàn toàn không còn dáng vẻ nghiêm túc bức người ở phòng ngủ, khẩn cấp ăn một mồm to, thỏa mãn nói: "Vẫn là dứa cơm Nhất Nhất làm ăn ngon nhất."
"Chờ em thi đỗ đại học S, anh có thể lúc nào cũng được ăn rồi."
"Được, anh chờ em."
Thân là một người đệ khống thế nhưng lại để vị em trai thành niên nấu cơm cho mình, Hạ Nghị trong lòng khinh bỉ, cúi đầu ăn một miếng to. Thật sự là hương vị tươi đẹp tinh khiết lúc nhỏ.
Liễu Nhất được khen rất vui vẻ, thấy Hạ Nghị không có biểu tình gì tri kỷ mở miệng: "Tôi quên mất không hỏi cậu có ăn cơm dứa không, nếu không ăn trong nồi còn có cơm tẻ."
Hạ Nghị ngẩng đầu nhìn cậu, mặt mày lộ vẻ ôn nhu, chân thành mở miệng: "Đây là cơm dứa ngon nhất tôi từng ăn."
Liễu Nhất được hắn khen có chút ngượng ngùng, mím môi cười cười: "Lần sau tôi làm cho cậu."
Em trai thế nhưng đã muốn nấu cơm cho nam nhân khác. Tâm Liễu Triết lại nát một mảnh lớn, cúi đầu chết lặng tự tẩy não mình: Tôi không nghe, tôi không thấy, tôi chỉ muốn ăn một bát cơm dứa làm sao khó như vậy?!
Sau khi ăn xong, Liễu Nhất mở bánh ngọt Hạ Nghị mua, bánh ngọt màu trắng mặt trên còn làm hình chó Teacup, khiến người ta không đành lòng hạ miệng.
Ba người ngồi trên sô pha vừa xem TV vừa ăn bánh ngọt, Liễu Nhất ngồi ở giữa, tay trái là anh trai, tay phải là "bạn bè giới tính nam", đơn giản chính là thẳng đến đỉnh nhân sinh.
Liễu Triết ăn một nửa bơ hình chó Teacup, căm giận nghĩ: quả nhiên vẫn là không muốn đem em trai giao cho nam nhân khác!
Nếu không có anh vợ bóng đèn cỡ lớn này thì càng hoàn mỹ - Hạ Nghị nghĩ như thế.
Chỉ có Liễu Nhất ở giữa là đơn thuần nhất vui vẻ, đây là ngày Quốc tế Thiếu nhi vui nhất mà cậu trải qua, hạnh phúc muốn cho thời gian tạm dừng.
Bên kia, ở phòng bệnh 666 làm hộ tá, Hứa Niên cũng nghĩ như vậy.
Quốc tế Thiếu nhi năm 2024 tuyệt đối là một ngày thích nhất đã trải qua trong đời, nam thần chẳng những không có ném nước ép cậu tặng, còn cùng mình chơi cá mập nhỏ cắn ngón tay cả buổi chiều.
Quả thực có thể ghi vào gia phả Hứa gia.
Tưởng Viêm nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn liếc cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đem thứ đồ nát kia ném đi.
Hắn thân là một người bệnh thế nhưng phải bồi hộ tá mình bỏ tiền mời đến chơi cái đồ chơi ngu ngốc kia cả buổi chiều.
Cùng việc chăm đứa nhỏ có gì khác nhau?
Tưởng Viêm cảm thấy đây là một ngày tồi tệ nhất của mình!
Hứa Niên nghe vậy đem bảo bối cá mập nhỏ giấu ở phía sau, nghiêm túc lắc đầu: "Không được, đây là tôi bỏ tiền ra mua."
Tưởng Viêm lấy ba tờ tiền màu đỏ trong túi đưa cho cậu "Ném, nhìn phiền lòng."
Hứa Niên che mặt, một bộ tư thế bị chà đạp, biểu tình thập phần biến hóa: "Cậu làm sao có thể dùng tiền tài nhục nhã tôi."
Tưởng Viêm: "..."
Hứa Niên nhất thời không khống chế được mình thiếu chút trước mặt nam thần lộ nguyên hình, sợ bị đối phương coi thành bệnh thần kinh, vội vàng xấu hổ ho hai tiếng giải thích "Kỳ thật cá mập nhỏ này chỉ cần 40 đồng, cậu cho nhiều rồi."
Tưởng Viêm mặt không chút thay đổi trần thuật: "Bình thường bán 15, cậu bị lừa."
"A? " Hứa Niên choáng váng một lúc, "Vậy cậu còn trả cho tôi nhiều tiền như vậy...... Không đúng, cậu làm sao biết bình thường bán 15, cậu từng mua? "
Tưởng Viêm nghe vậy có chút không được tự nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng giải thích: "Tiền dư ra là tiền thưởng, gầy như vậy, cầm mua đồ ăn."
"Tưởng Viêm, cậu đối với tôi thật tốt!"
Nếu không phải ngại trên người đối phương còn bó thạch cao, Hứa Niên tuyệt đối khống chế không được trực tiếp bổ nhào lên, nam thần nói mình gầy, nam thần cho mình tiền mua đồ ăn, nam thần đau lòng mình!