Chương 42: Chiến lang

"Cậu đã không hiểu lầm vậy tôi đi trước."

Không khí xung quanh bởi vì Hạ Nghị xuất hiện nháy mắt trở nên nguy hiểm, Hứa Niên cảm thấy được giờ khắc này cả người Hạ Nghị toát ra vẻ u ám "Tôi bị cắm sừng".

Tuy rằng cậu thích trai đẹp cũng thích bát quái, nhưng là bảo toàn sinh mạng vẫn là quan trọng nhất, nói xong nhanh chân chuồn mất.

Hạ Nghị cũng không cùng cậu so đo, nhìn hai người sắp biến mất ở góc, nhấc chân đi theo.

Anh em ruột thì thế nào, hiện tại anh trai biếи ŧɦái nhiều như vậy, cho dù là anh trai ruột, cũng muốn phòng.

"Anh, anh lần này trở về ở mấy ngày a?"

"Ở không được bao lâu, cuối tuần phải bảo vệ, phòng làm việc đang là thời điểm khởi bước, sáu tháng cuối năm có thể sẽ không trở lại."

"Nhưng là năm nay còn rất dài, anh không trở lại em sẽ rất nhớ anh."

"Nhớ thì tới thành phố S tìm anh."

"Ừ. Anh trai, anh buổi tối muốn ăn cái gì, em làm cho anh, cơm dứa được không?"

"Cơm dứa ngày mai ăn, em lên lớp học đi, buổi chiều tan học anh dẫn em đi ăn bữa tiệc lớn."

"Được."

Liễu Nhất vui vẻ gật đầu, bước chân nhẹ nhàng cơ hồ muốn bay lên, dọc theo đường đi lải nhải, Liễu Triết kiên nhẫn hỏi gì đáp nấy. Thời điểm đi đến góc quanh đột nhiên dừng bước.

Liễu Nhất không rõ cho nên nhìn hắn, "Anh, sao không đi tiếp?"

"Nhìn thấy người quen."

Liễu Triết quay đầu, Liễu Nhất theo hắn quay đầu lại lại nhìn thấy Hạ Nghị phía sau, chấn động, thầm nghĩ anh trai cùng Hạ Nghị khi nào thì quen biết?

Liễu Nhất vừa muốn gọi người, Liễu Triết lại đột nhiên mở miệng: "Lý lão sư, đã lâu không gặp."

Theo lời hắn nói một phụ nữ mập mạp đi tới, cười nói: "Tôi đã nói bóng dáng nhìn quen mắt, không nghĩ tới thật là trò, Liễu Triết, đã nhiều năm không trở lại a."

Liễu Nhất kinh ngạc hô: "Lý lão sư?"

"Liễu Nhất, sao chưa vào lớp?" "Tiết này tụi em học thể dục." Liễu Nhất nhu thuận đáp.

"Nga, các trò là họ hàng?" "Liễu Nhất là em trai em." "Thật khéo, em trai trò hiện tại là học sinh của tôi, các trò đều thông minh giống nhau." Liễu Triết hơi hơi cúi đầu: "Lão sư quá khen."

"Nhiều như vậy năm không trở lại, trò vẫn là thích husky. Lát nữa đến văn phòng tôi ngồi một chút, nhiều năm như vậy cũng chưa thay đổi, còn nhớ được đường sao?"

Con ngươi đen dưới kính gọng vàng hiện lên một mạt đau xót, Liễu Triết gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nhớ rõ." Lý lão sư cảm thán gật đầu, nhìn Hạ Nghị phía sau lại nhìn ánh mắt khẩn trương của Liễu Nhất, có chút đăm chiêu của xoay người rời khỏi.

Hạ Nghị còn đứng ở tại chỗ.

Liễu Nhất trộm hướng Hạ Nghị khoát tay ý bảo hắn đừng tới đây, nhưng là không biết có phải do thời gian quen của hai người quá ngắn hay không, căn bản không tồn tại cái gọi là ăn ý.

Hạ Nghị thấy thế chẳng những không cách xa ngược lại lập tức đi tới.

Một khắc kia, Liễu Nhất thậm chí muốn xốc áo sơmi lên che mặt mình.

Liễu Triết trên mặt còn mang nụ cười ôn hòa, như là sự tao nhã đã được nhào nặn từ trong bụng mẹ, vừa trưởng thành vừa quyến rũ.

Hắn quan sát người phía trước một thân "Ta muốn cướp người", bất động thanh sắc trừ điểm: ngoại hình đẹp đẽ dễ thu hút con gái, khẳng định không ít hoa đào: trừ 10 điểm; vào học rồi mới từ ngoài trở về, khẳng định không phải học sinh ngoan: trừ 10 điểm; ánh mắt nhìn em trai nhà mình như sói, khẳng định không phải người tốt: trừ 20 điểm; đem em trai đơn thuần nhà mình "Phản nghịch", đối với hắn là anh trai ruột lại nói dối: trừ 30 điểm; ý đồ dụ dỗ em trai vị thành niên nhà mình lên giường: trừ 50 điểm.

( âm 100 điểm)

Hạ Nghị còn không biết ngắn ngủn vài bước đường mình đã bị anh vợ tương lai trừ âm điểm, tuy rằng người nọ là anh trai ruột của Liễu Nhất, nhưng động tác vô cùng thân thiết vẫn làm cho người ta cảm thấy chướng mắt.

Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua cánh tay đang ôm nhau hai người, chính xác mà nói là Liễu Nhất đơn phương ôm cánh tay anh cậu, Liễu Nhất chỉ cảm thấy chỗ bị tầm mắt Hạ Nghị quét qua chợt lạnh, không tự giác nới lỏng tay.

Hạ Nghị lúc này mới lộ ra biểu tình vừa lòng.

Liễu Triết cảm giác được động tác nhỏ của hai người dưới đáy lòng nghiến răng nghiến lợi, đưa tay ôm bả vai của em trai bảo bối, ôn nhu trên mặt có chút méo mó, nhẹ giọng nói: "Anh thấy bạn học này đi theo một đường, Nhất Nhất, giới thiệu một chút đi, em không phải là thiếu người ta tiền đấy chứ?"

"Không có."

Liễu Nhất xấu hổ mở miệng đáp "Hạ Nghị, đây là anh trai tớ. Anh trai, hắn tên Hạ Nghị, là bạn học của em."

"Nga, nếu là bạn học, vừa mới tại sao không cùng Lý lão sư chào hỏi?" Liễu Triết kinh ngạc mở miệng: "Nhất Nhất, vị bạn học này không quá lễ phép a."

Liễu Nhất vội vàng giải thích: "Bọn em không phải cùng một lớp, Hạ Nghị không biết Lý lão sư, không phải vô lễ."

Hạ Nghị cảm thấy vị anh vợ này so với tưởng tượng còn muốn âm hiểm hơn, nói không chừng đối với tiểu mỹ nhân còn có suy nghĩ biếи ŧɦái muốn giữ lấy, lớn tuổi như vậy không nói chuyện yêu đương còn không cho mình em trai nói yêu đương, quả thực chính là biếи ŧɦái.

"Các bạn học muốn chơi bóng, không thấy cậu ấy ở sân thể dục nên em đến gọi. Nếu anh trai của bạn học Liễu Nhất cũng đến đây, không bằng đánh một trận?"

Liễu Triết mắt phượng híp lại, trong không khí nháy mắt tràn ngập mùi thuốc súng.

"Bóng một điểm"

"Oa, Hạ Nghị thật tuyệt!"

"Bóng ba điểm, đẹp trai muốn chết!"

"Vào rồi!"

"Anh đẹp trai cố lên a!"

Sân bóng rổ vây đầy người, không chỉ là nữ sinh, ngay cả nam sinh vừa rồi còn đang chơi bóng cũng dừng lại xem, sân bóng rổ to như vậy chỉ có hai thân ảnh cao lớn "Đấu ngưu".

"Oa, Tình huống gì vậy, thật là Hạ Nghị đến chơi bóng, đối thủ là ai a, woa, đẹp trai như vậy sao trước kia tớ chưa từng gặp qua?"

"Khẳng định không phải trường học chúng ta, người đẹp trai như vậy không có khả năng tớ không biết!"

"Này cũng quá đẹp trai rồi, tớ tuyên bố từ hôm nay trở đi tớ thay đổi nam thần."

"Các cậu làm phản cũng nhanh quá đi, không thể có hai nam thần sao? Tớ tất cả đều yêu!"

Hứa Niên như mèo con theo trong đám người chen tới chen lui, mặt tròn cũng sắp chen thành mặt trái xoan mới chen tới bên cạnh Liễu Nhất, nhỏ tiếng hỏi: "Nhất Nhất, đây là tình huống gì, Anh cậu cùng Hạ Nghị trước kia quen?"

Liễu Nhất sống không luyến tiếc đáp: "Hẳn là là hôm nay lần đầu tiên gặp."

"Oa, lần đầu tiên gặp mặt lại kí©h thí©ɧ như vậy."

Hứa Niên nghe vậy nhãn tình sáng lên, tâm bát quái hừng hực bốc cháy, nhìn thấy Liễu Nhất buồn bực mới áp chế hưng phấn, quan tâm nói: "Tình huống gì vậy, Anh cậu là không thích Hạ Nghị, hay là rất thích Hạ Nghị?"

"Tớ không biết."

Liễu Nhất toàn bộ hành trình cũng rất mơ hồ, cả hai đều giống nhau, theo lý thuyết Hạ Nghị cùng anh trai cậu lần đầu tiên gặp mặt, hai người sao có thể ngay cả nhìn nhau cũng không vừa mắt chứ, không phải nói ngoại hình đẹp càng có thể kéo hảo cảm sao?

Hứa Niên nồng nhiệt vừa xem trận đấu vừa phân tích nói: "Đánh hung ác như vậy, nếu không có quả bóng kia, hai người phỏng chừng sẽ trực tiếp đánh nhau, tớ đoán hai người kia thù oán."

Liễu Nhất phản bác nói: "Đừng nói bậy, bọn họ trước kia không biết, không có khả năng thù oán."

Hứa Niên nhỏ giọng phân tích: "Có thể hay không là Hạ Nghị hiểu lầm, không tin các cậu là anh em ruột?"

"Hắn biết."

Hứa Niên "Tấm tắc" lắc đầu: "Biết còn dám xuống tay nặng như vậy"

"Bọn họ muốn đánh tới khi nào, mau tan học."

Trận bóng của hai người chẳng phân biệt được cao thấp, ngoài sân người theo xem trai đẹp biến thành "Hồi hộp" chờ kết quả, Liễu Nhất cũng khẩn trương.

Về phương diện tình cảm, cậu đương nhiên là hy vọng hai người đều có thể thắng, đều là người quan trọng nhất đối với cậu, cố tình bọn họ hiện tại lại là quan hệ đối thủ, thực là làm cho người ta đau đầu.

Thời điểm tiếng chuông tan học vang lên Hạ Nghị hô tạm dừng, tuy rằng thua một điểm nhưng trên mặt một chút cũng không mất mát, hào phóng vươn tay phải: "Anh cả, anh thắng rồi, về sau còn thỉnh chỉ giáo nhiều hơn."

Liễu Triết không khỏi đối hắn có điều đổi mới, người thích chơi bóng luôn không tự giác lấy bóng đánh giá nhân phẩm, Hạ Nghị biểu hiện không tồi, tiến lùi tự nhiên, khiêm tốn hào phóng, tính tình tốt lại có thực lực.

Chỉ là câu "Anh cả" này cùng "Về sau chỉ giáo"......

Liễu Triết quay đầu Liễu Nhất ngoài sân, phát hiện em trai nhà mình đang si hán nhìn chằm chằm người ta, thật sự là cánh tay khuỷu tay hướng ra ngoài.

Tuy rằng đáy lòng so đo muốn chết, bất quá trên mặt vẫn ra vẻ hào phóng, Liễu Triết cùng hắn nắm tay một chút, mở miệng nói: "Tối mai lại nhà ăn một bữa cơm đi."

Hạ Nghị hơi hơi kinh ngạc, nhanh chóng thay đổi biểu tình nhu thuận mấy trăm năm không dùng qua đáp: "Cám ơn anh cả." . Đọc truyện hay, truy cập ngay -- T гЦмtгuуen. M E --

Quần chúng vây xem không rõ chân tướng: nguyên lai vị trai đẹp này là anh cả của Hạ Nghị, khó trách lại vừa cao vừa đẹp trai chơi bóng còn lợi hại như vậy, ngay cả Hạ Nghị cũng đối hắn trăm phần trăm lễ phép? Thật sự là trai đẹp thường chơi với nhau!

Biết rõ nội tình Hứa Niên nhỏ giọng cảm thán: "Hạ Nghị cũng thật lợi hại, như vậy đã đem anh vợ thu phục."

Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Liễu Nhất còn chưa phản ứng lại việc mình còn đang "Cẩn thận suy nghĩ" đã sớm bị anh trai nhà mình nhìn thấu, lại vẫn rối rắm hai người kia vì sao lần đầu gặp đã kết oán, đánh xong bóng lại mạc danh kỳ diệu thay đổi tốt lắm?

Quần chúng vây xem đã giải tán không sai biệt lắm, Liễu Triết đi đến trước mặt em trai ngốc nhà mình công đạo nói: "Tan học anh tới đón em, vào học đi."

Dạ.

Liễu Nhất nhu thuận gật đầu nhưng không có ý tứ muốn đi, Liễu Triết hiểu rõ nhìn Hạ Nghị vừa đi tới, quả nhiên là em trai lớn không giữa được!

Cho dù là từ nhỏ nhắc nhở bên tai, cũng ngăn không được em trai thật sự muốn "Gả", Liễu Triết hít sâu một hơi nói, "Anh đến văn phòng Lý lão sư ngồi một lát, không cần chậm trễ đi học."

"Dạ, tạm biệt anh trai." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhu thuận của em trai, Liễu Triết tâm tình phức tạp, cuối cùng đưa tay xoa nhẹ đầu của cậu hướng ký túc xá đi tới.

Liễu Nhất nhu thuận nhìn theo hắn rời đi.

"Nhất Nhất, tớ về phòng học trước, cậu chú ý thời gian vào lớp." Hứa Niên thấy Hạ Nghị cũng đi tới, rất có nhãn lực chuồn mất.

Sân bóng rổ còn mấy người háo hức quan sát bọn họ, Hạ Nghị đưa tay đẩy Liễu Nhất đi về phía trước, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Anh trai rất cởi mở."

"A?"

Liễu Nhất vẫn là không vạch rõ quan hệ của Hạ Nghị cùng anh trai mình, nhịn không được mở miệng hỏi ra nghi hoặc của mình: "Trước kia cậu có phải đã gặp qua anh tôi không?"