Hạ Nghị sáng sớm đã chờ ở đầu ngõ, nhìn từ xa thấy có thân ảnh mảnh khảnh đang tới gần, hắn bày ra dáng vẻ ưu nhã một tay đút túi, tay kia cầm túi đựng đồ ăn sáng là một phần mỳ bò, miệng nở nụ cười lưu manh.
"Này!"
Thấy Liễu Nhất chậm rãi tới gần liền tùy ý mở miệng chào hỏi, còn tặng một nụ cười tự cho là đầy thiện ý, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Dáng vẻ ấy trong mắt Liễu Nhất lại giống như con sói đang chuẩn bị thưởng thức bữa ăn. Cậu nhất thời sợ tới mức không dám động, như con thỏ nhỏ gặp sói xám căng thẳng đứng im, sợ đối phương đột nhiên nổi điên xông lên cắn vào động mạch chủ của mình.
"Tôi...... Tôi là con trai."
Não Liễu Nhất trống rỗng, hai tay gắt gao nắm quai cặp, cậu nhớ tới ác mộng đêm qua, cùng nụ hôn mạc danh kỳ diệu kia, đầu óc vừa động, buột miệng nói ra.
Hạ Nghị nghe vậy cố ý dừng ánh mắt ở trên người cậu đảo qua đảo lại, ánh mắt càn rỡ như đang bình phẩm một món hàng sau đó ác liệt mở miệng tổng kết nói: "Không nhìn ra nha."
Liễu Nhất xấu hổ và giận dữ siết chặt quai cặp, giận giữ vì bị hắn trực tiếp nhục nhã, lại nhát gan ngay cả liếc mắt trừng đối phương cũng không dám, người này chính là học sinh cá biệt sẽ đánh người, cậu sợ đau.
Hạ Nghị lười biếng mở miệng: "Lại đây."
Liễu Nhất lại theo bản năng lui về phía sau từng bước, cậu nhanh chóng tính toán khoảng cách giữa mình và Hạ Nghị, nhìn ra không đến hai mươi mét.
Hiện tại cơ hội chạy trốn của cậu không đến 10%...... Liễu Nhất nhìn đến eo thon gầy của Hạ Nghị, chân hắn quá dài, hơn nữa vừa nhìn liền thấy chăm vận động hơn cậu.
Nhưng cho dù chỉ là 10%, cũng luôn có cơ hội thắng.
Liễu Nhất cũng không ngẩng đầu lên, nhanh chóng xoay người chạy ngược lại, rất giống con thỏ bị đuổi bắt trên đồng cỏ, sợ bị người đuổi theo ăn luôn.
Hạ Nghị thấy thế kinh ngạc nhíu mày, hắn không nghĩ tới cậu dám ở trước mắt mình chạy trốn, kinh ngạc qua đi con ngươi tràn đầy hứng thú, thật sự là thú vị.
Liễu Nhất một hơi chạy tới trên đường lớn, hai tay đỡ đầu gối đứng ở ven đường thở hổn hển, sau lưng đột nhiên bị người dùng lực vỗ một cái, cậu sợ tới mức thiếu chút nhảy dựng lên.
"Nhất nhất, cậu làm sao vậy?"
Âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền đến, Liễu Nhất quay đầu nhìn lại, người tới so với chính mình thấp hơn nửa cái đầu, trắng trẻo mập mạp, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn mang theo chút trẻ con, mở miệng liền thấy chiếc răng nanh nhỏ, là bạn cùng bàn của cậu Hứa Niên.
Nhìn phía sau Hứa Niên không có nhân vật khả nghi, Liễu Nhất lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, may mắn không đuổi theo.
"Nhìn cái gì vậy?" Hứa Niên nhìn theo tầm mắt của cậu, thấy ngõ nhỏ trống rỗng liền trêu ghẹo hỏi: "Không phải là vì đẹp quá nên bị đuổi gϊếŧ chứ?"
Liễu Nhất khoát tay, không giống phần lớn con trai, Hứa Niên thuộc kiểu nhan khống, không thích mỹ nữ chỉ yêu cái đẹp, sở thích lớn nhất là sưu tầm ảnh mỹ nam.
Hứa Niên cũng không so đo, quen thuộc khoác vai cậu, hưng trí bừng bừng mở miệng: "Nói cậu nghe, nam chính trong phim thần tượng tối qua tớ xem thực sự rất đẹp trai, tớ đều hận không thể thay thế nữ diễn viên."
Liễu Nhất cho cậu một ánh mắt, lười biếng đáp: you can you up,no can no bb.
"Thật sự, tớ chưa từng đối với thần tượng nào động tâm qua, nam diễn viên kia cùng đối tượng thầm mến của tớ nhìn có điểm giống nhau."
Hứa Niên nói xong còn làm bộ như "Thẹn thùng" chà chà chân, đúng lúc lên giọng cao, không ít người hướng sang bên này nhìn bọn họ, Liễu Nhất yên lặng túm vạt áo Hứa Niên kéo cậu đi nhanh hơn.
"Nhất nhất, lát tới phòng học cho tớ mượn vở chép bài một chút."
"Chuyện của mình tự mình làm."
"Cậu cũng biết tiết thứ nhất chính là toán học, dựa theo đầu óc của tớ thì căn bản làm không kịp."
"Tớ muốn đi căn tin."
"Cám ơn bạn tốt, kỳ thật tớ yêu nhất vẫn là cậu, hơn cả nam diên viên kia."
Câu này một ngày Liễu Nhất phải nghe Hứa Niên nói ba lần, cậu đã sớm chết lặng, cho nên trực tiếp đi vào trường học.
Sau đó cậu cùng Hứa Niên tách ra, đi vào căn tin.
Nhất trung không phải trường học nội trú, khu kí túc trong trường chỉ để giáo viên tại chức và người nhà ở, tới căn tin ăn sáng phần lớn đều là giáo viên cùng người nhà, đương nhiên cũng có học sinh, chỉ là số lượng không lớn.
Buổi sáng căn tin chỉ có lầu hai mở cửa, hơn nữa bởi vì lượng khách không lớn, chỉ mở ra hai cái cửa sổ, bất quá bữa sáng coi như đầy đủ các món: bánh bao, bánh hành, bánh rán, sữa đậu nành, cháo, trứng chần nước sôi.
Đương nhiên không chỉ có từng đó, mỗi ngày đều có các món thay đổi đa dạng.
Bởi vì hôm nay lộ trình vòng vèo nên so với bình thường Liễu Nhất đến muộn 10 phút, đúng lúc gặp phải cảnh xếp hàng.
Cậu đứng ở cuối hàng, trong lòng tính toán ăn ở căn tin là không kịp rồi, bánh bao mang vào phòng học có mùi sẽ ảnh hưởng đến người khác, vì thế liền tính toán con mua một ly sữa đậu nành cho bữa sáng.
Liễu Nhất đang cầm sữa đậu nành trở về phòng học, thời điểm xuống lầu như gặp quỷ thiếu chút kêu ra tiếng, cậu lui về phía sau từng bước, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm nam sinh vẻ mặt tức giận đứng cách cậu sáu bước - thật sự là âm hồn không tan!
Hạ Nghị hướng cậu ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây."
Liễu Nhất phòng bị trừng mắt nhìn hắn, đại não nhanh chóng nghĩ cách chạy trốn có xác suất thành công cao nhất, nhưng đây là căn tin, căn tin trường học chỉ có hai tầng, cậu có năng lực xoay người chạy đi nơi đâu?
"Tôi sẽ không chạy."
Thanh âm Liễu Nhất có chút run rẩy, giọng nói bị bóp nghẹt, nghe có chút đáng thương, lại dễ dàng kí©h thí©ɧ ham muốn tàn bạo của người đối diện.
Hạ Nghị nghe vậy thật cũng không tức giận, thậm chí ý cười ở khóe môi càng sâu, ánh mắt cũng trở nên càng lưu manh, tầm mắt như máy quét qua lại trên người cậu.
Liễu Nhất không dám động, đôi mắt giấu sau gọng kính chậm rãi đỏ lên.
Bởi vì anh trai từng nói qua, một người con trai luôn nhìn chằm chằm cậu tám phần là không có ý tốt, nam sinh như vậy so với cướp còn đáng sợ hơn!
Liễu Nhất cảm thấy đây là người đáng sợ nhất mình từng gặp, mà hiện tại anh trai không ở đây, làm sao bây giờ?