Liễu Nhất tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngại nói thẳng nói ra, vì thế cố ý giả ngốc, khẩu thị tâm phi đáp: "Lúc trước cậu nói nhận nhầm người."
Liễu Nhất cái khác diễn không được, thời khắc mấu chốt giả ngốc lại thật sự giống, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập "Tôi vô tội, tôi cái gì cũng không biết", Hạ Nghị nhìn biểu tình ngơ ngác đáng yêu của cậu liền nghĩ cậu thật sự không biết.
Tháo xuống kính mắt, vén tóc mái lên làm lộ ra toàn bộ khuôn mặt còn có thể nhận nhầm người, tiểu mỹ nhân như vậy có khác gì đứa trẻ vì một cây kẹo que mà bị bọn buôn người lừa?
Rất ngốc, không được.
Hạ Nghị sâu sắc cảm thấy anh vợ gia giáo thất bại, căn bản chưa khiến cho người này bồi dưỡng ra đủ ý thức nguy cơ, vì thế tiếp tục đặt câu hỏi: "Tôi đây lần thứ hai, lần thứ ba hôn cậu thì do đâu?"
Liễu Nhất nghe vậy quả nhiên còn thật sự tự hỏi vấn đề này, Hạ Nghị mỗi lần hôn cậu đều không hỏi trước, muốn hôn liền hôn, hôn xong còn không thừa nhận, vì thế tức giận kết luận: "Cậu đùa giỡn lưu manh!"
"Đúng vậy." Hạ Nghị vừa lòng câu môi, phối hợp thổi khí huýt sáo, tà ác nói, "Tôi chính là cố ý đùa giỡn lưu manh với cậu, hiện tại nghĩ sợ sao?"
Liễu Nhất nghe vậy biến sắc, phòng bị lui về sau mà quên mất phía sau chính là sô pha, vì thế sau gối đυ.ng vào sô pha đặt mông ngồi xuống.
"Chủ động như vậy?"
Hạ Nghị phối hợp cười xấu xa một tiếng, vừa muốn trò cũ lặp lại cúi người Liễu Nhất đã tay mắt lanh lẹ theo khoảng trống dưới cánh tay hắn lăn qua một bên đứng lên chạy tới bên kia bàn, đứng giữa phòng khách miễn cưỡng duy trì biểu tình bình tĩnh trên mặt: "Hạ Nghị, đừng đùa vậy."
"Không phải đùa."
Hạ Nghị thấy cậu là thật sự sợ hãi thở dài, "Cậu sao dễ lừa vậy, biết tôi thanh danh không tốt còn theo tôi trở về, không sợ tôi thực sự đối với cậu làm chuyện xấu?"
Liễu Nhất nghe vậy nhớ tới lời mẹ nói tối qua: Con trai tuổi này sẽ bởi vì phản nghịch mà hút thuốc uống rượu, thậm chí còn có thể vì tìm kiếm cảm giác kí©h thí©ɧ mới mẻ mà yêu đương với người đồng giới. Nhưng cậu biết Hạ Nghị không phải người như vậy đích.
Hạ Nghị thực ôn nhu giống như anh trai, sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi, còn giúp cậu đem tiền sinh hoạt bị cướp đòi về, sẽ ở thời điểm mình sợ hãi mà ôn nhu ôm mình đi thật lâu, tuy rằng hắn luôn thích đùa giỡn lưu manh.
Người này buổi sáng còn đón mình đi ăn sáng, giữa trưa cũng giúp mình mua cơm, rõ ràng vẫn thực ôn nhu, tại sao lại đột nhiên thay đổi, Liễu Nhất nghĩ đến đây vừa ủy khuất vừa hoang mang hỏi: "Trước kia cậu nói muốn làm bạn bè với tôi là giả sao?"
Thời điểm Liễu Nhất nói lời này biểu tình vừa quật cường vừa ủy khuất, không có kính che mắt hạnh thủy nhuận xinh đẹp, mắt hai mí như tác phẩm hoàn mỹ do họa sỉ tỉ mỉ phác họa, lông mi thật dài vừa dày vừa cong đến con bướm nhìn thấy cũng nhịn không được muốn đậu ở trên đung đưa đôi cánh, ánh mặt trời chiếu xuống mặt bàn đá cẩm thạch, ánh lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn khiến nó như được phủ lên một lớp kính mỏng.
Người này xinh đẹp giống một bức tranh.
Yết hầu Hạ Nghị không tự giác lên xuống một chút, trong lòng mắng câu thô tục cưỡng chế tà niệm này, ra vẻ thoải mái đánh vỡ không khí ái muội bất an, "Đương nhiên là thật."
"Anh vừa rồi dạy cậu tiết học về sự an toàn, phải nghe lời anh trai cậu nói, không được cùng người lạ về nhà, vạn nhất hôm nay là người khác, cậu cũng đừng nghĩ an toàn về trường học."
Thời điểm Hạ Nghị nói những lời này, biểu tình trong nháy mắt trở lên nghiêm túc, Liễu Nhất không ngốc, biểu tình vừa rồi của Hạ Nghị hoàn toàn không giống diễn trò, cậu biết người này đối với cậu có ý nghĩ về phương diện kia.
Nhưng cậu đối với phương diện này không hề nghiên cứu liền cũng không vạch trần, chỉ có thể giả ngu gật đầu tỏ vẻ tiếp thu, biểu tình cũng không chịu khống chế mà lộ ra ủy khuất.
Hạ Nghị thấy thế đi đến trước mặt cậu, hai tay khoát lên bờ vai cậu, cúi người nhìn vào mắt cậu, ngữ khí thành khẩn giải thích "Tốt lắm tốt lắm, là lỗi của anh, vừa rồi đùa giỡn, anh xin lỗi cậu, việc này cho qua được chưa?"
Liễu Nhất nhìn thấy cặp mắt kia một lần nữa hiện lên vẻ dịu dàng, ủy khuất trong lòng vơi đi rất nhiều, bốn mắt nhìn nhau không được tự nhiên liền liên tục chải tóc, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.
Tại sao dễ dỗ như vậy chứ.
Hạ Nghị không tiếng động câu môi, trong lòng nổi lên một trận thương tiếc, cánh tay dài duỗi ra ôm bả vai cậu đi về phía trước "Đi, mang cậu đến phòng ngủ của tôi nhìn xem."
"Không tốt lắm"
"Có cái gì không tốt"
Hạ Nghị khí lực lớn không cho cậu cơ hội cự tuyệt, vừa nói chuyện vừa đẩy cửa đem người mang vào phòng mình, Liễu Nhất ngoài miệng nói "Không tốt lắm" thân thể lại không cự tuyệt.
Đẩy ra cửa gỗ màu đen, trong phòng ngủ một mảnh âm u. Hạ Nghị tiện tay mở đèn, Liễu Nhất lúc này mới thấy rõ toàn cảnh, phòng thực lớn, so với phòng ngủ của cậu phải lớn gấp đôi, giữa phòng bày đặt chiếc giường màu đen, giường cũng rất lớn, có thể nằm ba bốn người, bên phải giường cách nửa mét để bàn máy tính màu đen, trên bàn đặt một máy tính màu đen, miếng lót chuột cũng là màu đen, bên cạnh có cái gạt tàn bằng đá cẩm thạch màu đỏ, bên trong là một đống tàn thuốc.
Liễu Nhất hít một hơi, trong không khí còn có vị thuốc lá nhàn nhạt, lúc này đã quên sợ hãi vừa rồi, bất mãn nhìn về phía người bên cạnh, "Cậu vừa hút thuốc."
Hạ Nghị thầm nghĩ tính sai, chột dạ dời tầm mắt, hàm hồ nói: "Tối qua ngủ không được tùy tiện hút mấy điếu." Liễu Nhất nhìn thấy gạt tàn đầy tàn thuốc nghi ngờ nói: "Mấy điếu?"
Liễu Nhất nghe vậy huyệt thái dương thình thịch nảy lên, tưởng tượng đến cảnh người này chà đạp thân thể liền cảm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ, bình tĩnh tâm tình một chút, còn thật sự mở miệng hỏi: "Vì sao mất ngủ, có thường xuyên mất ngủ vậy không?"
Bởi vì lo lắng cho cậu, Hạ Nghị thầm nghĩ.
Tối qua trước khi rời khỏi Liễu Gia nhìn vẻ ỷ lại của người này, trong mắt đều là dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu, cho nên sau khi trở về lại nhịn không được vòng lại một lần lại một lần.
Trở về chỗ cũ lại lo lắng người này bị cha mẹ ngược đãi, nhưng lại không thể thật sự xông vào Liễu Gia đem người đoạt ra, vì thế phiền muộn hút thuốc.
Hạ Nghị đương nhiên sẽ không ăn ngay nói thật, đơn giản theo lời cậu nói thừa nhận: "Ân, thường xuyên mất ngủ."
Liễu Nhất nghe vậy càng thêm lo lắng, cũng không tiếp tục so đo hắn trái với lời hứa chuyện hút thuốc, truy hỏi nói: "Bắt đầu từ khi nào, đã khám bác sĩ chưa?"
Hạ Nghị thấy cậu biểu tình lo lắng, mắt hạnh xinh đẹp tràn ngập quan tâm chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ tóc đen của cậu, tiếp tục nói bậy: "Khám rồi, bác sĩ nói tôi thử tìm người ngủ cùng xem sao."
Liễu Nhất nghe vậy cả trái tim cũng nhảy lên, ngoan ngoãn để hắn xoa tóc, vừa khẩn trương vừa chờ mong hỏi: "Vậy cậu cùng người khác thử qua rồi sao?"
Hạ Nghị đưa tay ở sau gáy cậu quấy nhiễu một phen, "Nghĩ cái gì vậy, anh là người tùy tiện như vậy sao?"
Liễu Nhất nhìn giường lớn màu đen nhẹ nhàng thở ra, cậu không thể chấp nhận cảnh Hạ Nghị cùng người khác nằm trên đó, tưởng tượng một chút cũng cảm thấy trái tim đau như bị kim đâm.
Hạ Nghị thấy cậu rõ ràng biểu tình thả lỏng, cố ý thở dài, "Bất quá một người quả thật ngủ không được, tối hôm qua một đêm không ngủ, cậu xem quầng mắt tôi thật đen, nếu qua một đoạn thời gian nữa chống đỡ không được, tôi sẽ tìm người thử xem."
Liễu Nhất liền khẩn trương.
Luôn mất ngủ đối với thân thể không tốt, ngủ không được Hạ Nghị sẽ nhịn không được hút rất nhiều thuốc, đối thân thể lại càng không tốt...... Bác sĩ đề nghị khẳng định là có căn cứ, nhưng cậu lại không muốn Hạ Nghị cùng người khác nằm ngủ cùng nhau.
Hạ Nghị thấy người bên cạnh biểu tình rối rắm, tiếp tục xấu xa kí©h thí©ɧ cậu, "Tôi ngủ không tốt, lúc ngủ phỏng chừng sẽ đem cánh tay cùng chân quấn lên người bên cạnh, nói không chừng đến lúc đó còn có thể động tay động chân, người bồi ngủ cũng không dễ tìm."
- Tôi đây...
Liễu Nhất há miệng thở dốc, ba chữ "Cùng ngươi ngủ" tới bên miệng rồi lại không nói ra được, cậu cũng biết đối phương với mình có ý nghĩ kia còn chủ động nói muốn ngủ cùng, Hạ Nghị có thể hay không cảm thấy cậu là người rất tùy tiện?
Hạ Nghị thừa dịp cậu hoang mang lo sợ, cố ý ghé sát vào bên tai cậu thấp giọng hỏi: "Bạn trai, làm sao vậy?"
Tuy rằng không muốn bị đối phương cảm mình thấy tùy tiện, nhưng cậu càng không thể chịu được Hạ Nghị tìm người khác ngủ, Liễu Nhất không ngừng làm lựa chọn, trong lòng một phen đối lập, sau đó rất nhanh đưa ra lựa chọn, nhỏ giọng nói: "Tôi...... Tôi có thể."
Hạ Nghị màu mắt nháy mắt trở nên sâu thẳm, yết hầu lên xuống biết rõ còn hỏi: "Có thể cái gì?" Liễu Nhất rối loạn, cũng không nhận thấy đối phương đùa giỡn, khẩn trương nhỏ giọng giải thích một lần: "Tôi có thể giúp cậu."
Hạ Nghị khoái trá nheo lại con ngươi, thời điểm nói chuyện bạc môi cơ hồ muốn dán lên làn da bên tai cậu, cuối cùng nhắc nhở một lần, "Tôi ngủ có thể sẽ động tay động chân."
Liễu Nhất cảm thấy thẹn thùng, cũng không dám nhìn mặt hắn, lung tung gật gật đầu, đương nhiên không phát hiện giảo hoạt trong con ngươi nam sinh cùng khóe môi thực hiện được mục đích mà cười xấu xa.
Tiểu mỹ nhân chủ động đưa lên giường Hạ Nghị đương nhiên sẽ không cự tuyệt, thừa dịp trước khi cậu đổi ý nhanh chóng đem người lên giường, "Đi, bồi anh ngủ một một lát."
Liễu Nhất ngoan ngoãn ngồi lên giường lớn mềm mại, nhìn đồng hồ treo tường, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Mau một chút, hai giờ vào học.
Hạ Nghị đáp một tiếng, ngồi xổm xuống tháo giày cho cậu, Liễu Nhất ngồi bên giường cúi đầu nhìn ngón tay xinh đẹp kia kéo ra dây giày của mình, sau đó ôn nhu cởi giày ra.
Đáy lòng đột nhiên xuất hiện một cỗ cảm giác kỳ quái, cảm giác kia giống như lúc trước xem trên TV, đêm tân hôn ánh sáng - nến lay động trong hỉ phòng, khăn voan che mặt tân nương tử được trượng phu xốc lên.
Giường rất lớn, Hạ Nghị nằm ở bên trái, Liễu Nhất nằm ở bên phải, ở giữa hoàn toàn có thể nhét thêm một người nặng 200 cân (1 cân TQ = 1/2 kg).
Hạ Nghị tối hôm mất ngủ, buổi sáng ngủ gật trong lớp làm thắt lưng đau nhức, lúc này rất nhanh đã ngủ.
Nguyên lai Hạ Nghị là thật sự thuần khiết chỉ muốn ngủ a, Liễu Nhất nín thở nghe tiếng hít thở đều đều bên người sau đó nhẹ nhàng thở ra, lại không hiểu sao có chút mất mác.
Đèn phòng ngủ tắt, cửa vẫn mở, ánh mặt trời xuyên qua phòng khách chiếu tới cửa phòng ngủ, bên trong nửa tối nửa sáng, Liễu Nhất lặng lẽ đem mặt chuyển qua, bộ dáng nam sinh sau khi ngủ so với ngày thường thiếu vài phần bá đạo cùng sắc bén, ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc an tĩnh lại nhiều hơn chút ôn nhu.
Liễu Nhất trước kia không có thói quen ngủ trưa, đồng hồ sinh học của cậu rất quy luật, hiện tại nằm ở trên giường cũng không hề buồn ngủ, vì thế liền làm càn nhìn chằm chằm người ngày thường muốn ngắm mà ngượng ngùng không dám nhìn nhiều này.
Lông mi Hạ Nghị thực dài a, mày kiếm dày dậm giống như tranh vẽ, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, Liễu Nhất nhịn không được nghĩ: Cha mẹ Hạ Nghị là ai nhỉ?
Có thể ở tại đây mua nhà nhất định rất giàu có, có thể sinh ra đứa nhỏ đẹp như vậy ngoại hình hẳn là cũng không sai. Lâu ngày ở chung Liễu Nhất có thể nhận thấy đối phương không chỉ có thông minh, dù sao rất nhiều kiến thức nếu không chịu học thông minh cũng vô dụng, mà kiến thức này Hạ Nghị lúc trước nhất định là đã dụng tâm học tập qua.
Trước kia chăm chỉ học tập, hiện tại vì cái gì luôn trốn học còn không chịu đọc sách chứ?
Liễu Nhất nghĩ tới chuyên gia bát quái - bạn cùng bàn nhiều năm của mình.
Đại khái là bởi vì giường rất thư thái, Liễu Nhất miên man suy nghĩ một lúc chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một chút liền không cẩn thận ngủ mất.