Chương 29: Tôm chiên

Thời gian trôi qua thật sự nhanh, chuông vào lớp của tiết thứ nhất buổi chiều vang lên, Liễu Nhất tiếc nuối ngẩng đầu, còn chưa xem xong một nửa.

Cậu muốn mượn sách về đọc, nhưng nhìn đến tranh minh hoạ cơ thể giao triền ở trang bìa, lại liếc mắt nhìn học muội ngồi ở quầy lễ tân, thật sự là có chút xấu hổ.

Hạ Nghị liếc mắt một cái liền nhìn thấu cậu không được tự nhiên, nhớ kỹ số trang sau đem sách khép lại, "Quyển sách này tôi mượn, buổi chiều tan học đến nhà cậu cùng đọc."

Liễu Nhất nghe vậy không có phản đối, lặng lẽ bổ sung: "Tôi hôm nay tan học phải trực nhật."

"Tôi chờ cậu." Hạ Nghị từ chỗ ngồi đứng lên, đem người bên cạnh cũng kéo lên trêu chọc nói, "Đi thôi, học sinh giỏi cũng không thể muộn giờ học."

Liễu Nhất cảm thấy Hạ Nghị giống như tồn tại thần kỳ trong truyền thuyết "Thi được một trăm điểm là bởi vì đề thi chỉ có một trăm điểm", bởi vậy "Học sinh giỏi" ba chữ từ miệng hắn nói ra hoàn toàn không giống khen ngợi, nhưng là cậu lại không có cách nào phản bác, chỉ có thể lặng lẽ đi theo Hạ Nghị tới quầy lễ tân.

"Đồng học, mượn sách."

"Hửm, được."

Hạ Nghị đem sách đặt trên mặt bàn của quầy lễ tân, nói xong rất tự nhiên đối với Liễu Nhất bên cạnh mở miệng, "Bạn trai, hôm qua cậu làm thịt kho tàu đường có chút nhiều, hôm nay tôi muốn ăn tôm chiên."

【 nam thần vậy mà còn có thể nấu cơm! 】

Liễu Nhất theo bản năng nhìn ở đây còn người thứ ba, không ủng hộ trừng hắn liếc mắt một cái, nói giỡn không phân biệt địa điểm, hơn nữa cũng không biết tối hôm qua là ai xử lý hơn phân nửa bát thịt kho tàu, thời điểm ăn sao không chê nhiều đường?!

Hạ Nghị hoàn toàn không có ý thức tự kiểm điểm, thậm chí còn vô tội nháy mắt trái phóng điện với cậu, tập trung mục đích bản thân tiếp tục mở miệng: "Tan học tôi ở chỗ cũ chờ cậu."

Hạ Nghị nói giỡn thật sự là rất không phân biệt trường hợp, vạn nhất bị người khác hiểu lầm phải làm sao...... Liễu Nhất xoay người đi ra ngoài, Hạ Nghị vừa định đưa tay bắt lấy cánh tay cậu, phía sau truyền đến một tiếng nhắc nhở yếu ớt: "Cái kia...... Được rồi."

"Cảm ơn."

Hạ Nghị tiện tay cầm lấy sách xoay người đuổi theo Liễu Nhất đã muốn xuống cầu thang, Trần Tiểu Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cảm thấy lòng đang rỉ máu nhưng không hiểu sao lại thấy đáng yêu, nghĩ thầm, cảm giác này đại khái chính là đau cũng vui vẻ trong truyền thuyết.

"A, bất đẳng thức và phương trình này giống như người chồng nɠɵạı ŧìиɧ quả thực chính là muốn làm chết tôi! Biếи ŧɦái, rất biếи ŧɦái...... Ô ô, Nhất Nhất, đáp án của cậu cho tớ mượn chép một chút đi."

Suốt hai tiết tiết toán, Hứa Niên giống như là cải thìa ngâm qua nước muối, khô quắt teo tóp muốn khóc cũng khóc không được, sau một hồi trút giận quyết tâm học hành khổ sở liền hướng bạn cùng bàn học bá cầu trợ giúp.

Tuy rằng cậu đã kêu khóc suốt hai phút, nhưng là bạn cùng bàn của cậu Liễu Nhất lại hoàn toàn không có phản ứng gì, giờ khắc này đang cầm bút máy thất thần tùy ý vẽ bậy trên giấy, giấy nháp bị ngòi bút xuyên thủng tạo thành vết rách đen đen.

Hứa Niên lau nước mắt không tồn tại, đưa tay đẩy đẩy bờ vai của cậu: "Nhất Nhất, nghĩ cái gì vậy?"

Liễu Nhất còn chưa hoàn hồn, theo bản năng trả lời: "Tôm chiên."

"Ai, vừa vặn ba tớ ngày hôm qua từ chợ đầu mối mua được một hộp tôm, không bằng tan học cậu đến nhà tớ ăn cơm đi, để mẹ tớ làm tôm chiên cho cậu."

"Không cần."

Liễu Nhất hoàn hồn ý thức được chính mình vừa nói cái gì liền một trận ảo não, Hạ Nghị nói không chừng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, cậu để ý như vậy làm gì, có vẻ, có vẻ...... Có vẻ cậu giống như rất để ý đối phương.

Chẳng qua tên kia cũng quá quá phận, trước mặt người lạ lại đùa giỡn như vậy, vạn nhất người ta tưởng thật làm sao bây giờ? Loại chuyện này công khai hẳn là không tốt đi......

"Cậu hôm nay rất khác thường, buổi sáng tiết ngữ văn thất thần, hiện tại tan học lại thất thần."

Hứa Niên nghiêm túc quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh, không phát hiện người nghe lén khả nghi, lúc này mới nhỏ giọng hỏi, "Hạ Nghị ngày hôm qua rốt cuộc cùng cậu nói cái gì, hắn sẽ không thực sự nói chia tay đi?"

Liễu Nhất khó hiểu nhíu mày: "Cái gì chia tay, cậu đang nói cái gì?"

"Ngày hôm qua nữ sinh đi cùng nam thần của tớ kia nói cuối tuần này hẹn Hạ Nghị chơi bóng, cậu sẽ không thực sự nghĩ bọn họ chỉ là chơi bóng đơn giản chứ?"

"Ừm......"

Hứa Niên không đề cập tới Liễu Nhất còn liền thực đem việc này quên mất, cậu chỉ nhớ Hạ Nghị đã nói không thích nữ sinh kia, Hạ Nghị nói không thích khẳng định là không thích, cậu tin tưởng Hạ Nghị.

Liễu Nhất cho đến bây giờ vẫn là lần đầu tiên chán ghét một người như vậy, nếu cùng nhau chơi bóng, nữ sinh kia sinh nói không chừng sẽ đột nhiên phát giận sau đó giống như trước nói Hạ Nghị rất khó nghe.

Hạ Nghị thoạt nhìn không giống như sẽ ủy khuất của bản thân, vì cái gì cùng với người đáng ghét cùng nhau chơi bóng đây? Có thể hay không chỉ là nữ sinh kia sinh tự mình đa tình, Hạ Nghị kỳ thật căn bản là không đáp ứng.

Hứa Niên thấy cậu thật sự là một bộ vừa mới nhớ tới tới biểu tình nhất thời lo lắng cho bạn bè, lời nói thành khẩn dặn dò: "Nhất Nhất, cậu để tâm chút đi, nữ sinh kia khẳng định thích Hạ Nghị."

"Tớ biết."

"Cậu biết?"

"Hạ Nghị không thích cô ấy."

"Hửm, các cậu đã muốn thẳng thắn thành khẩn công khai rồi......" Hứa Niên đột nhiên phản ứng lại, dùng sức véo đùi một phen mới ngăn chặn xúc động muốn thét chói tai, "Nhất Nhất, cậu cuối cùng cũng chịu thừa nhận, hai ngươi khi nào thì cùng một chỗ?"

"......"

Liễu Nhất: mình vừa mới nói cái gì? . TruyenHD

Nhiệm vụ trực nhật của lớp 11-3 cũng không phải cố định, công việc lau sàn, lau cửa sổ và lau bảng đen tất cả đều do lớp phó lao động phân công, hôm nay đến phiên Liễu Nhất cùng Hứa Niên lau nhà.

Tiếng chuông tan học kêu chưa đến năm phút trong phòng học đã không còn ai, thói quen vệ sinh của học sinh lớp ba không tồi, chỗ ngồi cơ bản đều sạch sẽ, hai người quét dọn chưa đến mười phút liền xong rồi.

Liễu Nhất buông cây lau nhà trở lại vị trí của mình bắt đầu bắt đầu học, Hứa Niên một bên thu dọn cặp sách một bên lại mời, "Nhất Nhất, tối nay đến nhà tớ ăn cơm đi, mẹ tớ làm tôm chiên rất ngon."

"Không cần, tớ có thói quen làm bài tập xong mới về."

"Cũng không tốn nhiều thời gian, đến nhà tớ ăn cơm thuận tiện cùng nhau làm đi."

"Thật sự không được, bác gái lúc này hẳn là đã bắt đầu nấu cơm, cậu đi nhanh đi." Liễu Nhất cũng không ngẩng đầu lên mà cự tuyệt, chỉ là nhìn chỗ trống của đề toán trong tay chậm chạp không động.

"Vậy được rồi." Hứa Niên buông tha cho suy nghĩ thuyết phục của mình, thu dọn xong cặp sách chuẩn bị rời đi lại đột nhiên quay lại, tiến đến trước mặt cậu thần bí hỏi, "Tớ vẫn rất tò mò quan hệ của cậu cùng Hạ Nghị đến mức nào rồi?"

"Phập ——"

Liễu Nhất trong lòng vốn là cất giấu tâm sự, bị Hứa Niên đột nhiên tới gần hoảng sợ, bút máy thật mạnh ở chỗ trống viết đáp án vạch xuống một vết rách màu đen.

"Tớ sai lầm rồi, tớ không hỏi."

Hứa Niên thấy thế lập tức nâng tay đầu hàng, nói xong nhanh chóng rút khỏi hiện trường.

Liễu Nhất lặng lẽ thu hồi trang rách của đề thi, Hạ Nghị nói sẽ ở chỗ cũ chờ cậu, chỗ cũ mà hắn nói hẳn là chỗ cậu đang nghĩ kia đi, Hạ Nghị sẽ không là chỉ cùng cậu nói giỡn chứ.

Cuối tháng năm cơ hồ đã không còn bóng dáng của sợi dương, ánh nắng vàng rực rỡ phía tây, ánh nắng chiều còn chưa hiện hình, Liễu Nhất nói dối đeo cặp sách ra khỏi trường học sau đó theo đường lớn đi về phía tây.

Ngoài đầu hẻm có bóng đen thật dài, cậu nhìn thấy bóng dáng cao gầy kia không khỏi thả chậm bước chân, đưa tay điều chỉnh gọng kính đen hơi trượt xuống một chút.

Sau khi quẹo vào hẻm nhỏ liền nhìn thấy Hạ Nghị đang tựa lưng trên tường nhàm chán cắn điếu thuốc không châm lửa, một đôi chân dài tùy ý bày ra, vai phải khoác cặp sách màu đen, tay trái xách một túi lớn tôm càng xanh.