Sau khi vào nhà Liễu Nhất bỏ lại Hứa Niên ở phòng khách, còn mình đi rửa mặt một lần nữa, sau đó từ trong tủ lạnh lấy ra trứng gà cùng mì sợi và cà chua, chuẩn bị làm bữa sáng.
Hứa Niên ở sô pha một hồi thấy cậu thật sự chuẩn bị đi phòng bếp liền đứng ngồi không yên: "Nhất Nhất, cậu không tò mò tớ sớm như vậy tới tìm cậu làm gì sao?"
Liễu Nhất không chút tò mò đáp lời: "Làm gì"
"Quả nhiên đối với cậu mà nói chỉ có Hạ Nghị mới là sự tồn tại đặc biệt" - Hứa Niên che mặt bi thương khóc lóc kể lể: "Tốt xấu gì hai ta cũng đã quen biết nhiều năm như vậy, cậu lại đối với tớ lạnh lùng như thế, Nhất Nhất, tớ thật sự rất thương tâm."
Liễu Nhất lạnh lùng lên tiếng trả lời: "Hửm"
Hứa Niên "Oa" của một tiếng liền khóc.
Liễu Nhất chính là hiểu rõ bạn cùng bàn hay diễn, biết rõ cậu giả khóc nhưng như vậy vào buổi sáng thật sự phiền, vì thế mở miệng cắt ngang: "Có muốn ăn bát mỳ không?"
"Tớ biết cậu vẫn quan tâm tớ mà."
Hứa Niên nhanh chóng lau khô nước mắt không tồn tại, khuôn mặt nhỏ mập mạp lập tức trời quang mây tạnh: "Nửa bát là tốt rồi, tớ gần đây giảm cân, cảm ơn."
Thời gian đi học Liễu Nhất không làm bữa sáng, cậu cảm thấy thời điểm trí nhớ tốt nhất trong ngày chính là sáng sớm, cho nên càng muốn dùng thời gian để học tập, bởi vậy chỉ có thời điểm cuối tuần mới làm bữa sáng.
Đem cà chua đã trần qua nước sôi bỏ vỏ thái miếng vừa ăn, đánh nhuyễn hai quả trứng xào thành màu vàng nhạt rồi múc ra, Liễu Nhất thuần thục thêm dầu vào chảo, thêm hành lá đã cắt nhỏ vào phi thơm, sau đó cho cà chua vào chảo đảo đều, xào cho mềm sau đó thêm vào trứng gà đã xào trước đấy, không đến năm phút đồng hồ đã làm xong nước canh.
Hứa Niên bám ở cửa phòng bếp thấy vậy trợn mắt há hốc mồm "Nhất Nhất, cậu cũng quá đảm đang đi."
Mì sợi nấu rất tốt, sau khi nước sôi bỏ vào nồi không đến ba phút liền chín, Liễu Nhất nhanh chóng bưng lên hai bát mì phía trên thức ăn còn nóng hầm hập, nhìn người đối diện miệng còn ngây ngốc hô: "Tự mình lại đây bưng."
"A... được."
Hứa Niên như ở trong mộng mới tỉnh tiêu sái vào phòng bếp thật cẩn thận bưng lên bát mì kia, cùng Liễu Nhất quen biết lâu như vậy, lần đầu tiên biết bạn cùng bàn bề ngoài "Cao lãnh" còn có một mặt đảm đang như vậy không khỏi nghĩ —— Hạ Nghị thật sự là vận khí tốt!
Sau khi ngồi xuống đối diện Hứa Niên mới chú ý tới trên cánh tay Liễu Nhất có vết thương liền hoảng sợ, lo lắng nói: "Ai, cánh tay cậu làm sao vậy? Một vết lớn như vậy, ai làm, sẽ không lưu lại sẹo đi?"
Sau khi đóng vảy có chút ngứa, chỉ cần nhịn được ngứa không gãi sẽ không sẽ để lại sẹo, Liễu Nhất nhìn cánh tay, không sao cả nói: "Một chút ngoài ý muốn, sẽ không lưu lại sẹo, nhanh ăn đi."
Hứa Niên lo lắng nói: "Cậu nếu như bị người bắt nạt nhất định phải nói ra, dù sao bạn trai cậu cũng là Hạ Nghị."
"Khụ khụ......" Liễu Nhất xấu hổ ho nhẹ một tiếng, uy hϊếp nói: "Chúng tớ không phải quan hệ đó, cậu còn nhiều lời thì mì cũng đừng ăn."
Hứa Niên lập tức thức thời ngậm miệng, cúi đầu ăn mì.
Mì cà chua trứng mới nấu thơm ngào ngạt, có vị chua chua ngọt ngọt của rau quả lại có hương vị của trứng gà cùng mì sợi.
Hứa Niên vốn dĩ tới đây sau khi ăn sáng, lại không nhịn được ăn một chén lớn, xoa xoa miệng không chút nào khoa trương ca ngợi: "Nhất Nhất, tay nghề cậu thật tốt, so với mẹ tớ còn tốt hơn."
"Bác gái làm cơm rất ngon."
Liễu Nhất mỗi lần đến Hứa gia đều là vì Hứa Niên xin nghỉ ốm nên đi đưa bài tập cho cậu, mẹ Hứa là người rất nhiệt tình, thời điểm Liễu Nhất lần đầu đến Hứa gia chính là bị đặt tại trên bàn cơm nhét bát đũa vào ngực, còn kém bị người đem đồ ăn đút vào miệng, từ đó về sau Liễu Nhất cũng không dám cự tuyệt lời mời cơm của mẹ Hứa.
Chẳng qua tay nghề của mẹ Hứa không tồi, cơm mẹ Hứa làm rất có hương vị.
"Tớ sẽ nói lại với mẹ."
Hứa Niên linh hoạt chuyển tròng mắt đen láy, như con chuột nhỏ chuẩn bị trộm đồ, giơ ngón tay vừa nhỏ vừa ngắn che trên môi "Nhất Nhất, tớ hôm nay tới tìm cậu là muốn cùng cậu thương lượng một sự kiện liên quan đến hạnh phúc cả đời của tớ."
Rõ ràng trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Hưa Niêm lại vẫn hạ thấp giọng nói, hoàn toàn là một bộ biểu tình chuẩn bị làm chuyện xấu, một chút cũng không nghiêm túc.
Suy nghĩ đầu tiên của Liễu Nhất chính là Hứa Niên muốn bỏ trốn.
Tại sao?
Bởi vì theo cậu biết hứng thú duy nhất của bạn cùng bàn chính là nam nhân, điều kiện tiên quyết còn phải là nam nhân đẹp trai, cho nên cái cậu gọi là hạnh phúc cả đời nhất định là cùng nam nhân nào đó có quan hệ.
Nhưng Hứa Niên gần đây cũng không có cũng người con trai nào hiện ra nhiệt tình khác thường, đáp án duy nhất Liễu Nhất có thể nghĩ đến chính là —— đu idol
"Cậu suy nghĩ rõ ràng rồi sao?"
"Tớ đã nghĩ rất kĩ, sang năm chúng ta sẽ tốt nghiệp, đây là cơ hội cuối cùng của tớ với hắn."
"Tớ cảm thấy sau khi vào đại học không gian lựa chọn của cậu có thể sẽ lớn hơn nữa."
"Không, hiện tại bỏ qua hắn tớ sẽ hối hận cả đời."
"Nói không chừng qua hai ngày nữa cậu sẽ không thích hắn."
"Không có khả năng, tớ đã thích hắn suốt bốn năm!"
Không nghĩ đến bạn cùng bàn cũng có thời điểm thích một người lâu vậy, này cũng không giống Hứa Niên mà cậu quen biết mỗi ngày đòi "Đổi lão công", Liễu Nhất dừng một chút, còn nghiêm túc hỏi: "Vậy cậu tính toán làm như thế nào?"
Hứa Niên khó được xấu hổ che mặt: "Cuối tuần là sinh nhật hắn, tớ nghĩ cậu theo giúp tớ đi chọn quà, thời điểm sinh nhật hắn, tớ sẽ thổ lộ."
Liễu Nhất lúc này mới phản ứng mình hiểu lầm, thử hỏi: "Là học sinh trường mình?"
"Không phải." Hứa Niên lắc đầu: "Hắn là tân sinh của trường bên cạnh, chúng tớ quen biết hồi sơ trung."
Hứa Niên từ trước đến nay dễ dàng ý nghĩ nóng lên bất kể hậu quả, Liễu Nhất thật cẩn thận hỏi: "Hắn...... Thích con trai sao?"
"Tớ không biết."
Hứa Niên hiển nhiên là đã quên điều tra việc này, nghe vậy có chút uể oải, nhưng cậu rất nhanh vực lại tinh thần: "Chẳng qua hắn cho tới bây giờ không kết giao qua bạn gái, hắn đẹp trai như vậy lại không ít nữ sinh theo đuổi hắn, tớ đoán hắn khẳng định là thích con trai cho nên vẫn không kết giao bạn gái."
Nghe vậy tựa hồ cũng có lý. Nhưng cũng có thể là người ta không muốn yêu sớm thôi?
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vừa hưng phấn lại chờ mong của bạn cùng bàn, Liễu Nhất lặng lẽ nuốt xuống những lời này, thích bốn năm, mặc kệ thế nào, thử một lần ít nhất sẽ không tiếc nuối.
Sau khi đến trung tâm thương mại, Hứa Niên lôi kéo Liễu Nhất thẳng đến khu thể thao của tầng bốn, Liễu Nhất thấy thế mở miệng hỏi: "Cậu đã nghĩ được muốn mua gì sao?"
Hứa Niên cầm lấy gậy bóng chày bằng gỗ trên giá lên ước chừng, nghiêm trang nói: "Hắn thích đánh nhau, tớ nghĩ đưa hắn một cây gậy bóng chày tốt, như vậy mỗi lần đánh nhau hắn có thể nghĩ đến tớ."
Liễu Nhất: "......"
"Đùa thôi." Hứa Niên buông gậy bóng chày, ngữ khí đột nhiên suy sụp, có chút đau lòng thì thào tự nói: "Tớ biết hắn kỳ thật một chút cũng không thích đánh nhau, đều là bởi vì...... Dù sao hắn là người tốt."
Liễu Nhất nghe vậy không khỏi nghĩ tới Hạ Nghị, trường học đều đồn Hạ Nghị thích đánh nhau, nhưng hắn sẽ đưa mình đi xem phim, sẽ giúp mình pha nước chấm lẩu, thích ăn bỏng ngô, Hạ Nghị thật sự thích đánh nhau sao?
Lời đồn liệu có phải là thật?
Anh trai trước kia từng nhắc mình, không phải chuyện gì cũng từ miệng người khác mà kết luận, đôi khi mắt thấy cũng không nhất định là thật, huống chi chỉ là nghe nói?
Liễu Nhất dừng một chút, mở miệng nói: "Tớ tin cậu."
Hứa Niên kinh ngạc trừng lớn ánh mắt nhìn cậu, tiến lên ôm lấy thắt lưng cậu cảm động nói: "Nhất Nhất, tớ biết cậu nhất định sẽ hiểu tớ."
Cuối tuần trung tâm thương mại rất nhiều người, Hứa Niên hưng phấn đã quên hạ giọng thu hút không ít người nhìn lại đây.
Liễu Nhất may mắn mình hôm nay đeo cặp kính đen dày cộp kia, đưa tay không lưu tình chút nào đẩy Hứa Niên đang cảm động ra, bước nhanh đi về phía trước, cậu không biết người này.