Ra khỏi trung tâm thương mại thời gian chưa đến bốn giờ, mặt trời đã ngã về phía tây, gió ấm thổi hai má làm người ta thoải mái, kem cuối cùng vẫn vào bụng của Hạ Nghị.
Liễu Nhất ra cổng liền chuẩn bị quay đầu đi về hướng nhà, còn chưa đi được hai bước đã bị người bắt được cổ tay, Hạ Nghị mới vừa ăn xong kem, lòng bàn tay lành lạnh.
Bàn tay to chặt chẽ nắm tay cổ tay cậu, Liễu Nhất chỉ cảm thấy tim mạc danh kỳ diệu bắt đầu đập gia tốc, vị trí bị nắm lấy rõ ràng rát lạnh, làn da lại truyền đến một cỗ cực nóng như bị bỏng, mỗi lần Hạ Nghị tới gần, cậu liền trở nên kỳ quái.
Hạ Nghị chỉ dùng một bàn tay đã có thể cầm hết cổ tay Liễu Nhất, đố thứ hai ngón tay giữa thế nhưng còn có thể đυ.ng tới đầu ngón tay cái, nhịn không được ở trong lòng tặc lưỡi "sách, cổ tay của tiểu mỹ nhân thực nhỏ, gầy thành cái dạng này, nói không chừng hồi nhỏ cơm không đủ no".
Người như Hạ Nghị đi chỗ nào đều mang theo hào quang, làm cho người ta nhịn không được đem tầm mắt đặt lên người hắn, cửa trung tâm thương mại người đến người đi, nhìn hai người như đang dắt tay phô trương tú ân ái.
Liễu Nhất sợ nhất bị người xa lạ nhìn chằm chằm, vì thế vội vàng thu cánh tay về "Cậu buông, tôi muốn về nhà."
Cậu không nghĩ tiếp tục cùng Hạ Nghị tiếp xúc, người này khiến mình trở nên rất kỳ quái.
"Sớm như vậy về nhà có gì thú vị, dù sao trong nhà cậu cũng không có ai, Anh mang cậu đi hóng gió."
"Tôi không đi, tôi muốn về nhà."
"Thuận tiện đưa cậu về nhà."
Hạ Nghị nói xong không cho cậu phản kháng, lôi kéo cậu hướng bãi đỗ xe đi đến, Liễu Nhất khí lực không bằng hắn đành phải khuất phục đi theo hắn đến bãi đỗ xe. Mới vừa đi chưa đến hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ kinh ngạc.
"Hạ Nghị."
Liễu Nhất theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một nữ sinh mặc quần soóc ngắn màu lam cùng áo phông in hoa, buộc tóc đuôi ngựa cao giẫm lên giày cao gót đi tới, khoảng 170 cm, dáng người thật tốt.
Hạ Nghị xoay người nhìn đến người tới trong con ngươi hiện lên một mạt ghét bỏ, không dấu vết đem Liễu Nhất kéo ra phía sau mình.
"Yêu, em nhìn bóng dáng thấy quen mắt, không nghĩ tới thật là anh."
Nữ sinh đến gần, có chút hưng phấn mở miệng, không chút nào che giấu nhìn chằm chằm người bị Hạ Nghị giấu phía sau, nhưng chỉ nhìn được non nửa khuôn mặt, vì thế đùa giỡn nói nói: "Người trốn phía sau là ai a, sẽ không nói dối em chia tay đi?"
- - chia tay?
- - người này là bạn gái Hạ Nghị?
Liễu Nhất nghe vậy theo bản năng của ngẩng đầu nhìn Hạ Nghị, nhưng chỉ thấy được cái ót của hắn.
Hạ Nghị đã cùng người khác nói chuyện yêu đương...... Trái tim nháy mắt như là bị một đôi bàn tay sắt nóng bỏng dùng sức nắm chặt một cái, đau đớn thít chặt.
Nguyên lai hắn thật sự chỉ là đùa giỡn mình mà thôi, con trai cùng con trai, vốn cũng rất kỳ quái không phải sao? Cậu sao sẽ bởi vì Hứa Niên nói mấy câu liền, liền nhịn không được miên man suy nghĩ đây?
"Ít tự dát vàng lên mặt mình."
Liễu Nhất đang khó chịu hết sức đột nhiên nghe được phía trước truyền đến thanh âm tràn đầy trào phúng của Hạ Nghị "Nga, tôi đã quên, có người không chỉ không có tố chất, còn không có văn hóa."
"Hạ Nghị, anh nói chuyện hơi quá đáng!" Nữ sinh bị chọc thủng trước mặt mọi người không khỏi tức đỏ mặt, phẫn nộ chỉ trích, "Không sợ tôi đem chuyện hôm nay nói cho ba anh?"
"Tùy cô."
Hạ Nghị hoàn toàn không nghĩ phản ứng cô, nắm tay Liễu Nhất bước đi, nữ sinh đột nhiên đưa tay bắt cánh tay Liễu Nhất, miệng còn lẩm bẩm, "Để tôi nhìn xem là hồ ly tinh nào cướp lão công của tôi."
"Đau --"
Móng tay của nữ sinh rất dài, hơn nữa cô bất chợt công kích, thời điểm phản ứng lại trên cánh tay trái của Liễu Nhất đã xuất hiện vết rách thật dài màu hồng.
Hạ Nghị thấy thế chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, cũng không cố kỵ đối phương là nữ thô lỗ đem người đẩy ra, nâng lên cánh tay Liễu Nhất thấy nơi đó đã chậm rãi rỉ ra máu đỏ càng thêm đau lòng.
"Có đau hay không?"
Hạ Nghị ôn nhu hỏi, đối phương xuống tay thật ác, Liễu Nhất thầm suy nghĩ, mím môi gật gật đầu, đau đến nước mắt sinh lý đều nhanh rơi xuống.
Không chỉ là đau, còn ủy khuất.
Cậu từ nhỏ chỉ sợ đau, bây giờ còn bị một người người xa lạ mạc danh kỳ diệu lưu lại một vết lớn như vậy, sao có thể không ủy khuất?
Nữ sinh bị đẩy ra lảo đảo ổn định thân hình, thấy Hạ Nghị kia luôn luôn bày ra vẻ mặt lãnh khốc kiêu ngạo nhưng lại lộ ra biểu tình đau lòng khẩn trương không khỏi vừa đố kị vừa tức giận, châm chọc khıêυ khí©h nói "Đau lòng?"
Hạ Nghị không để ý tới người bên cạnh nổi điên, thấy Liễu Nhất gật đầu biểu tình cũng rất ẩn nhẫn càng thêm đau lòng, cúi đầu ở trên cánh tay cậu nhẹ nhàng thổi thổi "Đừng khóc."
Liễu Nhất vốn còn có thể chịu được, bị Hạ Nghị như vậy ôn nhu dặn dò nước mắt lập tức xẹt qua lông mi "Lạch cạch ——" mới hạ xuống, vừa vặn rơi đến trên mu bàn tay Hạ Nghị.
Thật sự rất đau, da rách để lộ thịt phía trong đỏ rực tơ máu, dày đặc làm cho người ta nhịn không được rùng mình.
Hạ Nghị chỉ cảm thấy làn da trên mu bàn tay đều đã bị nước mắt tổn thương, giọt lệ kia giống như đánh vào ngực mình, trái tim tinh tế co rút lại phát đau, không thuần thục đưa tay lau nước mắt cho cậu, vụng về dỗ dành nói: "Lập tức mang cậu đi bôi thuốc, không đau a."
Hắn lôi kéo xoay người hướng bên trong trung tâm thương mại đi, nữ sinh làm người khác bị thương không hề cảm thấy tội lỗi, thấy Hạ Nghị không để ý tới mình lại thử đi tán dóc với Liễu Nhất, ngoài miệng khó chịu nói, "Yêu, một vết thương nhỏ liền khóc, thời điểm cướp bạn trai người khác sao không khóc?"
Hạ Nghị chán ghét gỡ tay cô ra bảo vệ Liễu Nhất, lãnh khốc trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, "Tôn Tuyết, tôi chưa từng đánh con gái cũng không đại biểu tôi thật sự không đánh con gái."
"Sao, anh muốn đánh tôi?"
Tôn Tuyết bị trong nhà chiều hư, chịu không nổi tức giận, nghe vậy nhất thời bùng nổ, không chút để ý trường hợp mắng to: "Hạ Nghị, anh đừng quên, mẹ anh cầu tôi cùng anh kết giao, không có tôi, Hạ gia có thể cho mẹ con các người vào cửa? Anh chẳng qua là một thằng con riêng, không có tôi, anh cái gì cũng không phải!"
Nữ sinh càng nói càng khó nghe, Liễu Nhất tuy rằng không rõ ràng lắm chuyện tình phức tạp nhưng thông qua đối thoại của họ mơ hồ hiểu biết một chút tin tức, Hạ Nghị không thích nữ sinh này, nữ sinh này tám phần là thích Hạ Nghị, nhưng lại là đối tượng mẹ Hạ Nghị giới thiệu.
Để không làm Hạ Nghị khó xử nơi công cộng, Liễu Nhất vội vã lau nước mắt mở miệng giải thích, "Tôi là con trai."
"Con trai?"
Tôn Tuyết lúc này ngừng nói nhìn cổ Liễu Nhất, phát hiện hầu kết nho nhỏ, lại cẩn thận quan sát dáng người cậu, nhìn hình dáng quả thật là con trai.
Vừa mới lóa mắt vì ghen tuông, còn tưởng rằng Hạ Nghị luôn trốn tránh mình không thấy người lại dắt một nữ sinh tóc ngắn, hiện tại phát hiện người Hạ Nghị dắt là con trai, liền thay khuôn mặt tươi cười "Sao không nói sớm, Hạ Nghị, vừa mới là em hiểu lầm anh, thực xin lỗi, em giải thích, anh không cần tức giận."
Liễu Nhất lần đầu tiên biến đến tốc độ lật mặt của nữ sinh nhanh như vậy, vừa mới còn một bộ biểu tình phải chém mình hiện tại lại có thể lộ ra nụ cười thân thiện, mẹ Hạ Nghị vì cái gì phải giới thiệu người kỳ quái như vậy cho Hạ Nghị?
Huống hồ bọn họ mới trung học, giới thiệu đối tượng cũng quá sớm đi.
Cô ấy thế nhưng vừa mới mắng Hạ Nghị là con riêng...... Ở nơi đông người này, không khỏi hơi quá đáng.
Quan trọng nhất là Hạ Nghị bộ dạng nhìn tốt như vậy, căn bản là không cần thân cận a.
Hạ Nghị vốn không nghĩ đến phản ứng người thứ ba đột nhiên nhảy ra này, nhưng Tôn Tuyết vẫn quấn quít lấy bọn họ khiến hắn không khỏi mở miệng cảnh cáo "Ầm ĩ đủ rồi liền cút."
Tôn Tuyết không phục nói "Tôi cũng không phải cố ý, Hạ Nghị anh dữ như vậy làm cái gì, một thằng con trai, rách chút da mà thôi anh liền khẩn trương như vậy, cậu ta là gì của anh a?"
"Em trai tôi, khi dễ hắn chính là khi dễ tôi."
Hạ Nghị lần này không lại ẩn nhẫn, một phen chặn đường, mang theo Liễu Nhất vào trung tâm thương mại, Liễu Nhất tùy ý Hạ Nghị nắm cũng không tiếp tục phản bác, chỉ là cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.