Chương 13: Trở tay ôm

Tiết thứ nhất chiều thứ sáu của lớp 11-3 là giờ thể dục, đúng lúc, tiết thứ nhất chiều hôm nay của lớp 11-9 cũng là tiết thể dục.

"Hắt xì ——"

Không biết là thói quen của vị lãnh đạo nào, xung quanh sân thể dục trồng cả một vòng cây dương (giống cây liễu), cuối tháng năm, trong không khí khắp nơi đều là sợi dương màu trắng bay bay trong gió, trong giờ thể dục liên tiếp truyền đến tiếng hắt xì, thật quấy nhiễu người.

Giáo viên thể dục của lớp 11-3 là một người Địa Trung Hải vừa nghiêm túc vừa vô trách nhiệm, rất coi trọng phép tắc của học sinh, cho dù dị ứng sợi dương cũng không được phép đeo khẩu trang trong lớp.

Cũng may hắn không phải giáo viên có trách nhiệm, sau khi hướng dẫn mọi người khởi động mười phút liền rời đi, lấy mỹ danh là thời gian kế tiếp cho mọi người hoạt động tự do, có điều bọn học sinh cũng vui vẻ vì được thả lỏng, nam sinh lập tổ đội đi đánh bóng rổ, mà phần lớn nữ sinh lại ngồi dưới tán cây sồi xanh tám chuyện.

Sợi dương theo hô hấp chui vào lỗ mũi, thật sự rất khó chịu, thời gian hoạt động tự do còn chưa kết thúc Liễu Nhất liền âm thầm kéo khẩu trang lên.

Thường ngày thời gian hoạt động tự do của tiết thể dục cậu đều chơi bóng cùng Hứa Niên, nhưng hôm nay Hứa Niên xin nghỉ ốm nên không ai chơi bóng cùng cậu, Liễu Nhất quyết định đi WC.

"Huýt!!!!!!"

WC nam vốn ít người đến, thời gian học WC càng không có ai, Liễu Nhất cởϊ qυầи lấy ra tiểu huynh đệ nho nhỏ vừa mới chuẩn bị đi tiểu phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng huýt sáo cùng dáng vẻ lưu manh, cậu sợ tới mức vội vã che tiểu huynh đệ, xoay người chỉ thấy Hạ Nghị đang đứng cách mình không xa cười xấu xa.

Hạ Nghị làm bộ không nhận ra cậu, ra vẻ kinh ngạc trêu ghẹo: " Tiểu cô nương nhà ai mà mang theo khẩu trang đi vào WC nam đây?"

Liễu Nhất không nghe ra ngữ khí trêu ghẹo của hắn, vội vàng kéo khẩu trang xuống lộ ra miệng thành thật giải thích: "Không phải tiểu cô nương...... Là tôi."

"Hửm, là cậu."

Hạ Nghị quen thuộc tiến lên phía trước, đôi mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm không có ý tốt theo dõi vị trí bị tay ngăn trở của cậu: "Cậu tiểu đứng?"

Liễu Nhất cảm thấy mình bị sỉ nhục, giận mà không dám nói che chặt tiểu huynh đệ.

"Che chặt như vậy làm cái gì, tôi cũng không phải không có."

Hạ Nghị nói xong đứng bên cạnh cậu tiện tay cởϊ qυầи lấy ra bảo bối của mình đi tiểu.

Bên cạnh truyền đến tiếng nước "Ào ào róc rách", người nào đó còn đắc ý mở miệng huýt sáo, Liễu Nhất không dám nhìn loạn, chỉ cảm thấy bàng quang sắp chống đỡ không được, khó chịu kẹp chặt hai chân hướng bên cạnh nhẹ nhàng di chuyển.

"Đều là con trai sợ cái gì?" Hạ Nghị đi tiểu xong tùy ý lắc lắc bảo bối nặng trịch thu vào trong quần, mở miệng gọi cậu lại "Là đàn ông thì đi tiểu ngay tại đây."

Liễu Nhất đã đến mức chịu không nổi, nghĩ muốn đi tiểu nhưng bị người nhìn chằm chằm thật sự là tiểu không được, mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin nói: "Cậu đừng nhìn."

"Đi, tôi không nhìn."

Hạ Nghị thấy cậu ánh mắt vừa đỏ, trong lòng một trận ý da^ʍ, chẳng qua hiện tại đem người khi dễ quá phận liền không tốt, giả bộ quay người đưa lưng về phía cậu.

Liễu Nhất lúc này mới run rẩy đi tiểu, WC nam trống trải truyền đến một tràng tiếng nước "Ào ào róc rách", non nửa phút mới kết thúc.

Liễu Nhất có thói quen đi tiểu xong dùng giấy lau một chút, lúc này Hạ Nghị đột nhiên xoay người huýt sáo trêu ghẹo nói: "Thận không tồi a."

Khăn giấy trong tay rơi xuống trên mặt đất, Liễu Nhất sợ tới mức vội vã đem tiểu huynh đệ giấu vào trong quần, Hạ Nghị thấy thế biểu tình càng thêm nghiền ngẫm, không biết khi nào cả người dán tại sau lưng cậu, cúi đầu nhìn thấy khăn giấy rơi trên mặt đất trêu chọc nói " Chú ý như vậy."

Liễu Nhất "Xoát" một cái đỏ mặt, chỉ cảm thấy cả người đều nhanh nóng bừng, cúi đầu liền đi ra ngoài.

Nào có người như vậy nhìn chằm chằm "Phương tiện" của người khác, thiệt cho cậu ngày hôm qua còn cảm thấy được đối phương là người tốt, hiện tại xem ra Hạ Nghị hắn...... Quả thực chính là tên biếи ŧɦái!

Liễu Nhất đi rất vội, thời gian hoạt động tự do của tiết thể dục có thể trở về phòng học, bị Hạ Nghị ầm ĩ một trận như vậy cậu cũng không có tâm tình ở sân thể dục hoạt động, liền tính toán trở về phòng học.

Cậu nghĩ thật đơn giản, chẳng qua mới vừa ra khỏi cửa WC đã bị người từ sau lưng đưa tay quấn lấy bả vai.

Hạ Nghị một tay xuyên qua nách vòng đến trước ngực đem người cậu gắt gao siết chặt trong ngực, không có ý tốt mở miệng "Đi vội như vậy làm gì? Lại đây bồi anh tâm sự."

Chỗ bọn họ đứng là vị trí đường chạy của sân thể dục, động tác lộ liễu như vậy đã hấp dẫn sự chú ý của người khác, các nữ sinh đang hào hứng tám chuyện nhìn phương hướng của bọn họ khe khẽ nói nhỏ cái gì đó.

"Các cậu nhìn nam sinh vóc dáng cao bên kia có phải Hạ Nghị của lớp chín không? Thật đẹp trai a!"

"Là Hạ Nghị, hắn thế nhưng đến học thể dục, mọi người trong lớp cậu ta nói Hạ Nghị hiếm khi đến tham gia tiết thể dục."

"Cách xa như vậy cũng cảm thấy hắn thật đẹp trai a......"

"Người Hạ Nghị ôm kia là ai a? Họ còn yêu sớm trắng trợn như vậy."

"Đeo kính, phỏng chừng bộ dạng cũng không ra làm sao, không biết sao được Hạ Nghị coi trọng."

"Hình như không phải nữ sinh?"

"Ai ai ai...... Các cậu thật không biết nhìn người a, kia không phải Liễu Nhất của lớp chúng ta sao?"

"Thật là Liễu Nhất a, Liễu Nhất khi nào thì cùng Hạ Nghị quan hệ tốt như vậy?"

"Liễu Nhất cũng quá điệu thấp đi, cho tới bây giờ không có nghe nói cậu ấy cùng Hạ Nghị quen biết......"

"Nói không chừng hai người là họ hàng."

"Tình cảm của tụi con trai ai biết được?"

"......"

Bị người dùng lực ôm vào trong ngực không hề có sức phản kháng, Liễu Nhất chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa giận, bây giờ còn bị một đám người vây xem nghị luận lại càng xấu hổ, một bên đưa tay đẩy cánh tay của người phía sau một bên nhỏ giọng kháng nghị "Cậu mau thả tôi ra."

"Bảo bối đừng ầm ĩ."

Hạ Nghị thấy cậu giãy dụa kịch liệt lời nói thốt ra căn bản không kịp suy nghĩ, liền tự nhiên như vậy gọi câu bảo bối, thanh âm của hắn vốn là trầm thấp dễ nghe, không cố ý đè thấp giọng lại gợi cảm mê người, cho dù thân là con trai bị hắn gọi bảo bối gần gũi như vậy cả người đều nhịn không được tim đập gia tốc.

Liễu Nhất chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, trái tim 'thịch thịch thịch' giống như muốn từ trong l*иg ngực nhảy ra, một cỗ khẩn trương trước nay chưa từng có quét qua người cậu, không dám nghĩ tới Hạ Nghị vì cái gì đột nhiên gọi mình là bảo bối, toàn bộ cho là đối phương uống nhầm thuốc.

Chỉ là thanh âm không tự giác mang theo run rẩy, "Cậu nói bậy bạ gì đó, nhanh lên buông tay......"

Hạ Nghị cũng hiểu được mình gọi sớm, liền cũng không có rối rắm vấn đề xưng hô nhưng lại buộc chặt cánh tay, ngữ khí không biết là vui đùa hay là thật sự tức giận, vừa tà mị vừa khıêυ khí©h "Ngày hôm qua còn tự mình nấu cơm cho tôi, hôm nay đã không quen biết?"

"Hắt xì ——"

Liễu Nhất vừa định phản bác đã bị sợi dương kí©h thí©ɧ hắt xì một cái.

"Bồi anh tâm sự, yên tâm, anh không ăn cậu."

Hạ Nghị thấy thế tiện tay đem khẩu trang trên cằm cậu kéo lên che non nửa khuôn mặt, không giải thích dùng sức một tay đem người bế lên.

Liễu Nhất đưa tay điều chỉnh khẩu trang còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước ngực căng thẳng sau đó hai chân rời khỏi mặt đất, cứ như vậy bị người từ sau lưng một tay ôm rời khỏi sân thể dục.

"Khí lực ——"

"Của——"

"Hạ Nghị ——"

"Thật lớn ——"

"A ——"

Quần chúng vây xem trợn mắt há hốc mồm.