- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Giáo Bá Là Một Cái Eo Nhỏ
- Chương 2: Ê, còn nhớ tôi không?
Giáo Bá Là Một Cái Eo Nhỏ
Chương 2: Ê, còn nhớ tôi không?
Đối mặt với ánh mắt của chủ nhiệm lớp, Cố Lạc không sao cả nhún vai, đối với tiếng cảnh cáo sấm to mưa nhỏ của đại mỹ nhân, lỗ tai cậu đều đã nghe đến mọc kén rồi.
Chung Tình đem ánh mắt thu hồi lại, tiếp tục nói: "Còn chưa đến giờ vào học, lớp mình hiện tại có thể tự do hoạt động, làm quen với nhau, còn nữa, Thẩm Tuyết trước kia là lớp trưởng lớp ba, tương đối có kinh nghiệm, lớp trưởng lớp chúng ta quyết định luôn là Thẩm Tuyết, lớp chúng ta không có ý kiến chứ?" Xem ra, vừa rồi gọi hai người họ lên văn phòng, là để định xem chức lớp trưởng là ai.
Thẩm Tuyết tính tình dịu dàng, nói chuyện làm việc cũng đặc biệt có lễ phép, huống chi Cố Lạc đối người trong lòng tự động mang theo kính lọc, trực tiếp đi đầu thét to: "Không ý kiến, đều nghe cô ạ!"
Chung Tình nghi hoặc nhìn cậu, tiểu tử này hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy?
Người chuyên đầu trò gây chuyện đã lên tiếng, những người khác tự nhiên cũng phụ họa theo: "Không ý kiến ạ!"
"Khá ổn ạ, không có vấn đề gì."
"Được!" Chung tình vừa lòng gật gật đầu: "Vậy lớp chúng ta cứ tự do hoạt động đi!"
Việc chính đã xong, Chung Tình nhấc chân rời khỏi phòng học.
Chủ nhiệm lớp chân trước vừa đi, lập tức trong phòng học biến thành một cái chợ, mọi người đều vô cùng thân thiện mà chào hỏi nhau.
Có mấy nữ sinh mới vừa rồi còn rụt rè, đột nhiên nói tới thần tượng yêu thích, trong chốc lát đã có thể dắt tay nhau cùng đi vệ sinh rồi.
Đinh Uyên vẻ mặt khϊếp sợ: "Tình hữu nghị này cũng hơi nhanh quá đi?"
Mắt phượng của tiểu thiếu gia nhìn chỗ ngồi phía trước khiến mình rung động không thôi, đáng thương cực kì nhìn thoáng qua Đinh Uyên, ngay sau đó nhàn nhạt mở miệng: "A Uyên, vì tình yêu của anh em, chỉ có thể hy sinh tình bạn của chúng ta thôi."
"A? Có ý gì?" Đinh Uyên nghe không hiểu.
Cố Lạc không trực tiếp trả lời vấn đề của cậu ta, cười một tiếng lưu manh, đứng lên, một tay nắm lấy lưng ghế, thẳng tắp đi về phía trước.
Ghế dựa cùng mặt đất cọ xát, phát ra tiếng kim loại chói tai, vang lên trong lớp, các bạn học trong lớp lén nhìn, không dám hó hé gì.
Không đùa chứ, ai không có việc gì mà lại đi chọc cái tên tiểu thiếu gia này vậy, có điều tiểu thiếu gia lại đi về hướng giáo thảo, đây là muốn làm gì? Kí©h thí©ɧ, quá kí©h thí©ɧ rồi, giáo bá cùng giáo thảo ngay ngày đầu khai giảng đã chạm mặt nhau.
Trong phòng học nháy mắt liền an tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung vào bên đó.
Cố Lạc đem ghế dựa "Ầm!" một tiếng kéo đến trước mặt Sở Ly, một chân giẫm lên ghế, thân thể hơi nghiêng về phía trước, làm ra một dáng vẻ rất đểu cáng: "Này, biết tôi chứ hả? Thức thời thì đổi chỗ đi, chỗ này tôi muốn ngồi."
Đối phương không nhanh không chậm thu hồi giấy bút, con người hẹp dài lưu chuyển lộ ra ý cười, ánh mắt tuỳ tiện không kiêng nể gì thăm dò Cố Lạc.
Giống như bây giờ mới kịp phản ứng lại.
Sở Ly nhàn nhạt nâng mắt: "Ồ! Cậu bạn học này, hình như chúng ta không quen biết mà?"
Ngữ khí trêu chọc tùy tiện kia, cùng với biểu cảm không chút thân quen, nhìn trên khuôn mặt tinh xảo của đối phương thật sự không có ý giả dối, Cố Lạc chỉ cảm thấy bị Thiên Lôi bổ cho một đao.
Còn gì mất mặt hơn là bản thân hứng thứ bừng bừng đi gây sự với người khác, kết quả đối phương hoàn toàn không để ở trong lòng, thậm chí còn nói là không quen mình?
Cố Lạc âm thầm cắn cắn răng, mẹ nó, cậu không có chút nào mặt mũi của giáo bá lớp chín hay sao?
"Cậu không biết tôi?" Giáo bá ý đồ vớt vát lại một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Đối phương bất đắc dĩ buông tay, mắt đào hoa ngả ngớn: "Bạn học cậu lớn lên khá xinh đẹp, có điều tôi thực sự không có ấn tượng."
Sở Ly đánh giá liếc mắt một cái, lộ ra biểu tình tiếc nuối.
Hôm nay, các học sinh lớp chín tận mắt nhìn thấy sắc mặt giáo bá chuyển từ hồng sang trắng, rồi lại từ trắng sang xanh.
Cố Lạc thiếu chút nữa muốn nhào lên nắm cổ áo đối phương hung tợn chất vấn: Không quen biết? Không quen biết mà cậu con mẹ nó còn suốt ngày đi tố cáo ông đây, hơn nữa tình huống lúc này thế nào rồi, người này còn dùng giọng điệu đùa cợt đó?
"Cậu mẹ nó..."
Cậu mới vừa phát ra mấy chữ, đã bị Đinh Uyên đuổi theo gắt gao giữ tay lại: "Bình tĩnh bình tĩnh, tiểu thiếu gia, bên cạnh còn có bạn học nữ, cậu đừng có dạo con gái nhà người ta!"
Cố Lạc lúc này mới nhìn Thẩm Tuyết bên cạnh, lúc này trên gương mặt xinh đẹp của cô tràn ngập vẻ không vui.
Cố Lạc giống như nháy mắt đã tắt lửa, ậm ờ nhìn nàng đáp một câu: "Ây dô, sao có thể bắt nạt bạn học được, tôi không phải chỉ là muốn đổi chỗ thôi sao?"
Bất quá hắn vẫn là không cam lòng trừng mắt nhìn liếc mắt một cái Sở Ly, lạnh giọng bổ câu: "Cuối cùng đang hỏi ngươi một lần, đổi không đổi chỗ ngồi?"
Đối phương nhìn chỗ ngồi cũ của Cố Lạc, như là đang nghiêm túc tự hỏi một chút, cuối cùng đôi mắt ở chỗ Cố Lạc cùng Thẩm Tuyết xoay chuyển.
Sở Ly hơi hơi đứng dậy, nhẹ tiến đến trước mặt Cố Lạc, đối với loại học sinh chuyên gây chuyện như này, hắn có rất nhiều biện pháp thu thập.
Hơi thở ấm áp phun lên sườn mặt Cố Lạc, giọng Sở Ly không lớn không nhỏ, mang theo vài phần ý cười nhỏ nhen: "Như vậy đi, cậu gọi tôi một tiếng anh ơi, tôi liền đổi chỗ cho cậu, thế nào?"
Hắn vừa nói xong, các bạn trong lớp đều buồn cười.
Cố Lạc cắn răng, giơ tay lên muốn đánh: "Anh cái em gái cậu!"
Cố tình vào lúc này, chuông vào học vang lên, Đinh Uyên ôm cánh tay cậu kéo ra sau: "Bình tĩnh bình tĩnh, đi mau, đừng dây dưa nữa, giáo viên sắp vào rồi."
Cố Lạc cũng không thèm dây dưa nữa, hung hăng mà trừng một cái Sở Ly, người đang nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
"Tiểu tử nhà cậu chờ đấy!"Bỏ xuống một câu thù hận, cùng với một cái hất tay đầy kiêu ngạo, Cố Lạc lại kéo ghế dựa, loảng xoảng loảng xoảng trở về chỗ ngồi của mình.
Nhìn bộ dạng Cố Lạc, Sở Ly thu hồi ánh mắt, rất có hứng thú hỏi Thẩm Tuyết bên cạnh: "Người theo đuổi?"
"Xem như vậy đi." Thẩm Tuyết bụm mặt, buồn bực nói: "Có điều tôi thích người trưởng thành một chút."
"Đúng thật." Sở Ly nhìn bóng dáng tức giận cảu tiểu thiếu gia, dừng lại một chút cười cười: "Qúa không trưởng thành rồi."
Cố Lạc duỗi cổ nhìn về phía trước, nhìn tiểu tử kia cùng với người trong lòng của mình đang trò chuyện vô cùng tự nhiên, liền ôm hận, trong lòng thầm nghĩ, một ngày nào đó nhất định đem hai người tách ra.
Hơn nữa cái tên Sở Ly này, dám ở trước mặt mọi người làm cho cậu khó xử, đừng nghĩ cậu sẽ để yên.
Sách giáo khoa đã được đem phân phát đầy đủ, đại mỹ nhân lải nhải một chút về tình hình lớp 11, nhắc nhở cả lớp chú tâm học tập, đừng sinh hoạt linh tinh, có điều Cố Lạc tâm tình không tốt, cũng không nghe vào tai được chữ nào.
Sở Ly không chịu đổi chỗ ngồi, Cố Lạc cũng không thể không nghĩ biện pháp khác, hết tiết cậu liền đi theo đại mỹ nhân, chui đầu vào văn phòng.
Chung Tình uống miếng nước xong, lúc này mới quay đầu nhìn Cố Lạc, cười cười hỏi: "Tên nhóc nhà em tới văn phòng làm cái gì?"
Quỷ nghịch ngợm Cố Lạc chớp chớp mắt, trên mặt hiếm khi xuất hiện biểu tình ngoan ngoãn.
Cậu chạy đến trước mặt Chung Tình, quơ quơ góc áo cô, lấy lòng nói: "Đại mỹ nhân, em muốn đổi chỗ, em muốn ngồi cùng lớp trưởng!"
Chung Tình nhìn dáng vẻ khoe mẽ của tên nhóc này, sao lại không biết trong lòng cậu nghĩ gì.
Bất động thanh sắc kéo áo mình ra: "Dừng, đừng kì kèo với tôi, chỗ ngồi là hai người họ chủ động yêu cầu, trừ khi em thuyết phục hai em ấy, bằng không tôi không đổi cho em đâu."
Cố Lạc trừng mắt, ngữ khí trào dâng: "Thẩm Tuyết chủ động yêu cầu ngồi cùng Sở Ly?"
Chung Tình gật gật đầu: "Đúng vậy, nếu em có thể làm Thẩm Tuyết chủ động muốn ngồi cùng em, tôi sẽ không có ý kiến."
Cố Lạc mất hứng cúi đầu, cam chịu: "Ước định vậy đi, em sẽ tự mình nghĩ biện pháp."
Chung Tình nhìn cậu, khuyên giải: "Cố Lạc, lớp 11 rồi đừng có suốt ngày làm loạn nữa, học kỳ này chuyên tâm mà học cho tôi, nếu không tôi mời cha em đến trường đấy!"
Nhắc đến ba Cố Lạc, cậu giống như quả cà chua bị bóp nát, không có tinh thần mà cúi đầu.
"Đừng đừng đừng, em nhất định nghiêm túc học, cô đừng như vậy mà!" Cố Lạc vội vã giải thích.
Chung Tình vui mừng gật gật đầu: "Tốt, em thành thật nghe lời tôi học tập, tôi sẽ không gọi ba em, còn phải vào lớp, em mau trở về đi."
Cố Lạc chậm chạp trả lời: "Vânggg."
Trở lại phòng học, khi đi ngang qua bên cạnh Sở Ly, cậu còn trừng mắt một cái, tên này đúng là tai tinh của cậu mà, gặp hắn là không có chuyện gì tốt cả!
Nhưng mà, Cố Lạc suy tư, nhìn hắn ngồi cạnh Thẩm Tuyết, lại nghĩ tới lời đại mỹ nhân nói, chẳng lẽ, Thẩm Tuyết thích Sở Ly?
Nghĩ vậy, sắc mặt Cố Lạc liền khó coi, siết chặt nắm tay, ở trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải tìm một cơ hội chỉnh đốn tên Sở Ly này một phen.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Giáo Bá Là Một Cái Eo Nhỏ
- Chương 2: Ê, còn nhớ tôi không?