Văn án Giáo bá có một tình địch, là kẻ thù không đội trời chung.
Cái người kia còn thích đi báo cáo với giáo viên, khiến cậu bị phạt.
Mà bực nhất chính là mình xem người ta là đối thủ một mất một còn, người ta lại xem không nhớ rõ mình vì chứng mù mặt, lại vô tư không biết chính mình đã làm chuyện “tốt” gì.
Một hôm nọ, giáo bá chặn cậu ta lại ngay cổng trường, ngậm thuốc lá ngữ khí kiêu ngạo: "Ê, tiểu tử, còn nhớ tôi không?"Đối thủ một mất một còn kí ức lưu chuyển một hồi lâu, chỉ nhớ rõ chiều hôm đó, góc áo vén lên để lộ một cái eo trơn trượt, nhỏ nhắn mà trắng nõn, thoáng hiện qua mắt người ta.
Môi khẽ nhếch lên phun ra mấy chữ: "Cậu là....Cái eo nhỏ?"