Chương 3.2

Quá ghê tởm, Chu Nhất chưa từng cảm nhận nỗi sợ hãi lớn như vậy, từng đôi tay đi trên thân thể của mình, quần áo bị xé rách từng mảnh, ngẫm lại Chu Nhất cả người đều cảm thấy buồn nôn. Cậu bị Chu Trọng Sơn đánh, bị dân cư mạng mắng, bị bạn học cười nhạo, đều không có cảm thấy quá một tia tuyệt vọng, hắn sẽ núp ở một góc rơi nước mắt, sẽ ủy khuất, sẽ tức giận, nhưng là cậu đều có thể chịu đựng được, đều có thể nhịn xuống.

Nhưng những điều trước mắt, sắc mặt bỉ ổi, những lời thô tục ghê tởm kia, đều làm cho Chu Nhất sợ hãi đến tột cùng, vì sao, vì sao lại biến thành như vậy.

Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi! Trong lòng Chu Nhất vô số lần thì thầm cầu xin, lớn tiếng hô, mắng, lại chỉ có thể dùng tiếng ưm ư a a để biểu đạt hết thảy.

"Chậc." Xa xa đột nhiên xuất hiện một tiếng ghét bỏ, khi bọn họ đã xé rách quần áo Chu Nhất muốn tìm hiểu đến cùng thì xuất hiện, mấy người dừng động tác, quay đầu nhìn sang.

Một nam sinh vóc dáng cao dựa vào tường hai tay khoanh ngực chơi đùa nhìn những người đó, vì là ban đêm ánh sáng không tối, ánh đèn phố cũng không chiếu đến hẻm nhỏ, chỉ thấy chiếc bóng từ nam sinh phản tới, "Chậc, chơi thôi.

Cách mà chàng trai nói giống như những lời lẽ lịch sự hàng ngày thường thấy.

"Liên quan rắm gì đến cậu, cút." Kẻ cầm đầu không vui mắng một câu, mình còn con mẹ nó kiên trì, đột nhiên bị người ta cắt đứt ai có thể có sắc mặt tốt.

Chàng trai cúi đầu nở nụ cười, tiến lên hai bước, "Đây không phải là muốn cùng chơi với nhau sao.

Tên cầm đầu hoài nghi nhìn chàng trai trước mặt, luôn cảm thấy thanh âm rất quen thuộc, ngược lại tóc xanh híp mắt nhìn ánh trăng có chút thấy rõ gương mặt cậu ta.

"Tên này, hình như là Hứa Trác."Tóc xanh nhỏ giọng nói bên tai tên cầm đầu.

Hứa Trác? Tên cầm đầu lúc này càng thêm hoài nghi, Hứa Trọc không phải nổi danh không thích xen vào việc của người khác sao, như thế nào đột nhiên quản mình bắn đại bác không tới, chẳng lẽ...... Hắn nhìn Chu Nhất phía sau một chút.

"Còn tưởng là ai, thì ra là Trác ca." Nam sinh cầm đầu cười nịnh nọt, "Trác ca, tiểu kỹ nam này chúng ta bắt gặp trước, nhiều người liều mạng bò lên giường anh như vậy sẽ không ngay cả một đứa con nít cũng muốn cướp với chúng tôi chứ."

Hứa Trác cười khẽ nhìn cậu ta, thanh âm từ tính thô ráp lại vang lên, "Đã nói muốn cùng nhau, thế nào, không hoan nghênh?"

Ánh mắt nam sinh dẫn đầu trầm xuống, biết Hứa Trác cố ý bới móc, cắn răng nói, "Trác ca, anh như vậy chính là đang làm khó cho em rồi."

"Biết khó thì đừng làm." Giọng Hứa Trác cũng trầm xuống, ánh mắt hung hăng nhìn cậu ta, "Đừng làm bẩn mắt tao."

"Mày!" Nam sinh dẫn đầu nói xong muốn xông lên, bị tóc xanh cùng những người khác ngăn lại, tóc xanh nhìn nam sinh dẫn đầu lắc đầu, tâm tình Hứa Trác luôn không ổn định.

Nam sinh dẫn đầu cau mày đυ. một câu, quay đầu nhìn thoáng qua Chu Nhất núp ở góc tường, đυ. mẹ, "Hôm nay coi như mày may mắn."

Tốt nhất đừng để tao gặp lại mày một lần nào nữa, tuyệt đối không có chuyện như ngày hôm nay.

"Đi." Nam sinh dẫn đầu thét lên nói với những người khác, Hứa Trác, thật con mẹ nó lại đυ.ng phải cậu...

Hứa Trác đi tới trước mặt Chu Nhất, quần áo bị xé hoàn toàn biến dạng, Hứa Trác cởϊ áσ khoác ra phủ thêm cho cậu, ánh mắt theo bản năng liếc xuống phía dưới, nhướng mày, làm sao......

Hứa Trác cảm thấy kỳ quái, muốn đưa tay đẩy quần áo ra nhìn xem, bị Chu Nhất hoảng loạn che khuất, Chu Nhất nghe được lời hắn nói với những người đó, cho rằng hắn cũng muốn cướp người của mình, rụt đến không thể rụt lại, nước mắt không ngừng chảy.

"Nín" Hứa Trác hung hăng nói, không có một chút cảm giác an ủi, bộ dạng còn một bộ hung dữ, Chu Nhất bị hắn quát đến run lên, nước mắt lại chảy càng nhiều.

Vật nhỏ khóc cũng không ra tiếng, nhưng bị Hứa Trác nhìn nước mắt đua nhay rơi trong lòng cũng không nói nên lời là cảm giác gì, chỉ là không thoải mái, "Còn khóc nữa tôi sẽ thực sự làm cậu đấy" Hứa Trác hung hăng nói.

Chu Nhất nghe bĩu môi, cũng nghe lời, cố gắng kìm nén nước mắt, cậu cũng không ngốc, có thể nghe ra thái độ của Hứa Trác không giống với những người đó.

Chu Nhất túm áo khoác của Hứa Trác lại, bọc kín mình hơn, cúi đầu lặng lẽ dịch mông, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí đứng lên, bò dậy sau đó nhanh chân bỏ chạy

Hứa Trác bị tiểu tử đang chạy phía xa xa chọc cười, thật đúng là cho rằng mình không nhìn thấy.

Hứa Trác đứng dậy nhìn điện thoại di động, chậc, chỉ nghĩ làm người tốt cũng quên mất Tiểu Phương nhà mình.