Chương 6

Chương 6: Tôi sắp không chịu nổi rồi

Thành Hựu đang ngồi trên nắp bồn cầu, đôi mắt ướŧ áŧ, làn da đỏ bừng, thoạt nhìn rất suy yếu sắc khí, khác hoàn toàn với bộ dáng trương dương bình thường, khiến lòng Tổng Cẩm Trình nhảy dựng.

Trong lúc mơ hồ, Thành Hựu cảm thấy có người đến gần mình, một bàn tay lạnh lẽo dừng trên trán cậu.

Một chút lạnh lẽo kia giống như cái phao cứu mạng, Thành Hựu dùng mặt cọ, cảm giác được lửa nóng trên mặt bị áp xuống một chút, nhưng hình như lại càng bị châm kịch liệt hơn.

“Thật là khó chịu.”

Thành Hựu lẩm bẩm nói, bắt lấy cái tay sắp rời đi cọ lung tung.

Tổng Cẩm Trình âm trầm nhìn người trước mặt, Thành Hựu giống như bị thay đổi thành một người khác, bộ dáng thần chí không rõ, hắn cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.

“Buông ra.”

Tổng Cẩm Trình muốn rút tay mình về nhưng lại bị Thành Hựu nắm chặt.

Một giọt mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt cậu, rõ ràng khuôn mặt Thành hựu rất tuấn lãng soái khi, giờ phút này lại lộ ra mị thái kinh người, cánh môi bị liếʍ lấp lộ ra ánh nước đầm đìa, như đang khát cầu hôn môi.

“Tôi khó chịu.”

Thành Hựu đã không thể phân biệt được người trước mặt là ai, chỉ muốn lôi kéo tay người đó không bỏ.

“Thành Hựu, cậu biết tôi là ai không?”

Tổng Cẩm Trình cũng bị Thành Hựu cọ ra một chút lửa, hắn bóp cổ cậu dùng lực độ không khiến cậu bị thương sau đó quơ quơ.

Thành Hựu bị quơ tỉnh, sau đó chớp chớp mắt, nhìn người trước mặt.

“Tổng Cẩm Trình sao cậu lại đến đây?”

Thành Hựu ném cái tay của Tổng Cẩm Trình ra theo phản xạ có điều kiện, cường chống muốn đứng lên.

“Tống Thiến Thiến gọi điện thoại cho tôi.”

Vốn dĩ Tổng Cẩm Trình ở nhà đọc sách, nhận được điện thoại thì vội vàng chạy đến. Khi đến nơi thì mọi chuyện đã kết thúc, Tống Thiến Thiến lại nói Thành Hựu đang ở phòng vệ sinh chưa ra ngoài.

“Cẩm Trình, Thành Hựu thế nào?”

Tống Thiến Thiến có chút sốt ruột dò hỏi, cũng ngượng ngùng nhìn vào bên trong.

“Cậu ấy có chút không thoải mái, các cậu đi về trước đi, tôi đưa cậu ấy về trước.”

Tổng Cẩm Trình nghĩ Thành Hựu đã thành như vậy không thích hợp để con gái nhìn thấy, không bằng để hai người đi trước.

“…Vậy được rồi.”

Tống Thiến Thiến không nghĩ ra cách nào tốt hơn nên đã lôi kéo Vương Thư rời đi.

“Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu trở về.”

“Không được, tôi không thể trở về.”

Nếu bây giờ Thành Hựu về nhà, không phải sẽ bị chửi sao.

“Đưa tôi đến khách sạn, để tôi tắm nước lạnh.”

Tuy rằng rất muốn cự tuyệt sợ trợ giúp của tình địch, nhưng chuyện đến mức này cũng không có biện pháp khác.

“Tôi không mang theo chứng minh nhân dân.”

“Tôi mang, ở trong túi, nhanh lên, tôi sắp không chịu nổi rồi.”

Thành Hựu cảm giác mình đang thở ra lửa, sắp bị thiêu chết.

Tổng Cẩm Trình duỗi tay đi sờ túi cậu, sờ hết phía trước cũng không có.”

“Không tìm được.”

“Phía sau.”

Nhịp thở của Thành Hựu có chút dồn dập, gian nan lôi kéo tay Tổng Cẩm Trình đứng lên lắc lư lảo đạo đi về phía trước.

Tổng Cẩm Trình tiếp được người, sờ soạng túi sau của Thành Hựu.

Cảm giác bên dưới tay đầy đặn có lực đàn hồi, khiến Tổng Cẩm Trình có chút thất thần.

Thành Hựu càng mê mang, dựa đầu vào trên vai Tổng Cẩm Trình, phát ra tiếng thở dốc trầm thấp vì bị đυ.ng vào.

Thanh âm kia khàn khàn, giống như mang theo móc khiến đại não Tổng Cẩm Trình nổ vang.

Hắn có chút không thể khống chế xoa bóp cánh mông đỉnh kiều, ngón tay hãm sâu vào da thịt cách quần áo, cảm xúc tốt ngoài sức tưởng tượng.