“Dù sao thì cũng là chuyện sớm hay muộn thôi mà,” Lệ Thiên thản nhiên nói, “Cháu đưa Miểu Miểu đi ngủ trước.” Lệ Thiên cố ý nhấn mạnh chữ “ngủ”, lập tức bị hệ thống cảnh cáo: “Không được phép chạm vào nữ chính."
Lệ Thiên: "Tôi chỉ nói cho sang mồn cũng không được à? Cậu không hiểu phương pháp khıêυ khí©h là gì sao?"
Hệ thống quan sát biểu cảm toàn bộ trên khuôn mặt của Thẩm Lập Hành, quả nhiên phát hiện lông mày của anh ta hơi nhướng lên, khóe miệng hơi cong xuống, đó là biểu hiện của tức giận.
Hệ thống rất hiếm khi đứng cùng một phe với anh, Lệ Thiên ôm chặt lấy Dư Miểu, vừa định giễu cợt, thì Thẩm Lập Hành đã cười, tiếng cười của anh rất ngắn, nghe càng giống tiếng khịt mũi lạnh lùng hơn, anh ta ngẩng đầu trên mặt vẫn là vẻ nhàn nhạt cười, lắc đầu khó hiểu nói: "Đúng là người trẻ tuổi."
Lệ Thiên, người bị tấn công vì tuổi của mình, nghĩ rằng, ông đây năm nay sẽ 2.500 tuổi, còn anh bạn thì sao? Hả em trai.
Thẩm Lập Hành rõ ràng không biết rằng anh ta chỉ là một đứa em trai trong mắt Lệ Thiên thôi,
vì vậy anh ta mạnh mẽ ra lệnh cho người hầu: "Đưa Dư tiểu thư đến phòng khách nghỉ ngơi đi."
Khi người giúp việc đi lên, Lệ Thiên chỉ đấu tranh cho có,
một là dù sao anh cũng là cháu trai nhỏ ngoan ngoãn của Thẩm Lập Hành và có vẻ đang đối xử rất tốt với anh, nhưng trên thực tế, việc không nghe lời anh ta một kẻ biếи ŧɦái chắc chắn không phải là một lựa chọn tốt bây giờ, một ham muốn kiểm soát mạnh mẽ. Hơn nữa sức mạnh của người giúp việc Philippines là không thể tin được, Lệ Thiên cảm thấy như xương của mình sắp nứt ra khi cô ấy kéo.
"A si..." Lệ Thiên cười toe toét và chạm vào cổ tay anh, với biểu cảm như bàn tay bị gãy trên khuôn mặt.
Thẩm Lập Hành vẫy tay, "Lại đây."
Lệ Thiên miễn cưỡng đi đến trước mặt Thẩm Lập Hành.
Đứng trên bậc thềm, Thẩm Lập Hành cao hơn Lệ Thiên nửa thân, anh ta đưa tay vừa vỗ vừa kéo cái đầu chó con của Lệ Thiên,
anh ta vỗ vào đỉnh đầu của Lệ Thiên,
nắm lấy tay Lệ Thiên và xoa xoa cho anh, và thấp giọng nói: "Bây giờ lại muốn cứng đầu với chú nhỏ sao?
Đây là một lời cảnh báo, nhất định là một lời cảnh báo. Hồi đó, khi Thẩm Lệ Thiên bỏ nhà ra đi và cãi nhau um xùm với Thẩm Lập Hành, nên sau đó Lệ Thiên đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể giành lại được sự chấp nhận của Thẩm Lập Hành. Lệ Thiên đã làm mọi cách để trở thành một thiếu gia trên thế giới này và vì thế cũng đã làm rất nhiều việc mất hết liêm sỉ để tăng sự yêu thích của Thẩm Lập Hành với mình, và trong quá trình đó, anh ta cũng phát hiện ra tính cách thật sự của Thẩm Lập Hành, có thể tóm gọn trong tám từ - côn đồ mặc vest, dã thú đội lốt .
Cho dù anh ta có đối xử với anh tốt và dịu dàng như thế nào, anh cũng không thể lơ là cảnh giác, điểm mấu chốt của người này rất cao, những hành vi như "ngoan cố" là thách thức uy quyền của anh ta, và Lệ Thiên không bao giờ làm điều đó.
Vì vậy, Lệ Thiên ngay lập tức thú nhận, và nói với giọng nghèn nghẹn, "Cháu không có."
“Ngoan ngoãn đi,” Thẩm Lập Hành xoa xoa cổ tay Lệ Thiên, cười nói: “Không phải lúc nào chấu cũng muốn có một du thuyền sao, chú nhỏ sẽ cho cháu một chiếc.”
! ! !