- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Giang Vãn Ngâm Không Như Trước
- Chương 5
Giang Vãn Ngâm Không Như Trước
Chương 5
Các người là người lớn mà dám nói những lời như vậy cho giang thúc thúc sao thật không biết xấu hổ"
Lam cảnh nghi không chịu được mà nói những lời này châm biếm vào phía của cậu bé đó khiến cậu bé đó nức nở oà khóc lên thật lớn:
" Đây là chuyện riêng của chúng tôi không liên quan đến mấy người cho nên mấy người đừng có buông những lời cay độc đó "
Cậu bé đó nghe thấy vậy thì hét ầm lên và nằm xuống đất ăn vạ đang lăn qua lăn lại không thôi nước mắt nước mũi .
Khiến mọi người dừng lại bắt đầu chỉ trò không thôi.
" Bọn họ là ai mà mặc áo trắng như vậy. Giống như đang đi đâu đó vậy. Bọn họ giống như không phải là người ở nơi đây. Bọn họ là nơi nào thế"
" Bọn họ lớn rồi mà ức hϊếp trẻ con thật không ra thể thống gì mà lớn già đầu rồi mà một đứa trẻ cũng không tha bọn họ thật quá đáng ức hϊếp người mà"
" Hình như những người này nhìn vô cùng quen nhất là cái người kia mặc áo màu đen cầm cây sáo rất giống một người hình như tên là ngụy anh thì phải"
"Còn kia không phải là Hàm Quan Quân sao bọn họ lại có mặt ở đâu"
" Làm sao bọn họ không nên có mặt ở đây chính bọn họ khiến cho giang tôn chủ phải chết như vậy mà dám xuất hiện ở đây sao. Đúng là vô sỉ ,mặt dày mà"
" Chắc lại ra đây khiến cho giang tôn chủ tức chết chưa, cho mà xem ngài ấy chết rồi mà cũng không tha hắn ta đúng thật là độc ác"
" Đây không phải là ngụy vô tiện năm xưa kia sao đã từng được cha của ngài ấy mang về còn được cha ngài ấy đối xử còn tốt hơn cả ngài ấy đúng là không biết xấu hổ"
" Thôi bà đừng nói nữa dù sao đó cũng không phải là người giang gia nữa đã cắt đứt quan hệ ở trước Quan Âm miếu chẳng phải nói rõ rồi sao"
" Có nhiều chuyện hắn làm sai khiến cho giang tôn chủ chịu nhiều đau khổ và nói làm gì chứ càng khiến cho hắn hả hê mà thôi ,đuổi hắn đi khỏi nơi này không chào đón hắn"
" Nơi này cũng không phải là quê hương của hắn nữa ,mà là ở mà chồng của hắn đó đúng thật là ghê tởm đoàn tụ chết tiệt mà"
" Bây giờ hắn còn có tư cách gì mà xuất hiện ở đây hắn đã cắt dứt hết rồi mà còn mặt mũi xuất hiện ở nơi này sao tại sao không chết đi ở nơi nào đó cho khuất mắt"
" Biến đi nơi này không cần người như ngươi nữa và ngươi cũng không nên xuất hiện ở nơi này ngươi không đủ tư cách, ngươi hại chết giang tôn chủ mà ngươi còn có thể vác mặt mũi đến nơi này sao ,thật không biết xấu hổ nực cười ghê"
" Với lại ngươi đã cắt đứt hết hoàn toàn nơi lấy tư cách gì mà xuất hiện linh cữu của giang tôn chủ nữa hay ngươi đến đây xác định xem giang tôn chủ chết chưa"
" Ngươi đã chết sao không chết luôn đi còn đoạt xá người ta làm gì ,ha nực cười ngươi vẫn có thể vào đây được sao"
" Tuy năm xưa ta từng hâm mộ ngươi rất nhiều chính nhân quân tử làm điều đúng nghĩa, nhưng bây giờ ta cảm thấy ngươi không nên xuất hiện nơi này ngươi cảm thấy người khác chán ghét người chưa đủ sao"
" Nếu ngươi muốn xác định ngài ấy thật sự chết chưa thì ta xin chúc mừng rằng ngài ấy không còn làm phiền người nữa và cũng không muốn ngươi quay về nữa ngươi chẳng còn tư cách gì bọn ta ghét Và hận ngươi còn chưa đủ"
" Người đời đều cho rằng ngươi đáng sống còn giang tôn chủ của bọn ta đáng chết sao, bây giờ ngươi còn có gì nói nữa không .Còn không thì cút khỏi nơi này chẳng thèm chào đón một kẻ ghê tởm ngụy quân tử như ngươi"
" Lam vong cơ ơi lam vong cơ ngươi chỉ vì vô tiện mà đả thương giang tông chủ của ta ngươi cũng đáng được bị đuổi khỏi nơi này ,ngươi đến nơi này chẳng có tư cách ở lại"
" Giang tôn chủ của chúng ta không tìm người tính sổ là tốt lắm rồi, mà ngươi còn mặt mũi xuất hiện ở đây sao"
" Người năm lần bảy lượt đả thương giang tôn chủ của ta hết lần này đến lần khác. Bây giờ lại muốn đả thương chúng ta sao chúng ta cũng là người dân đó làm như vậy có xứng đáng không"
" Nếu Lam Khải Nhân mà biết thì sao nhỉ bọn ta cũng rất muốn biết đó"* khıêυ khí©h *
" Quả nhiên các người thật xứng đáng vừa lứa mà đều độc ác ,xấu xa như nhau"
" Chỉ đáng thương cho giang trừng chết đi trong cô đơn cả đời và cuộc sống đầy bất hạnh "
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Giang Vãn Ngâm Không Như Trước
- Chương 5