Giang Tuệ Nguyệt lớn lên với khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đúng chuẩn ngự tỷ. Đây chính là những lời đánh giá mà Phương Hỉ Mẫm dành cho cô.
Nhờ gương mặt này mà Giang Tuệ Nguyệt nhận được một ít ưu ái. Ví dụ như dì bán quà vặt sẽ cho cô những tấm poster mới nhất của người nối tiếng, bù lại cô sẽ phải đứng trước cửa hàng một lúc, mỗi lần cô đứng đó, sẽ có rất nhiều nam sinh tới mua đồ.
Lúc đó Giang Tuệ Nguyệt vẫn còn đang học sơ trung, cô mới biết phân biệt cái đẹp và cái xấu, lúc đó cô còn cảm thấy tự hào một đoạn thời gian, nhưng mà khi cô được nghe người khác khen bản thân xinh đẹp nhiều, cô cũng dần trở nên chết lặng.
So với những lợi ích mà sự xinh đẹp mang lại, kỳ thật thì nó mang lại nhiều bất hạnh hơn cho cô. Những tên đàn ông ở trong ngõ nhỏ luôn nhìn cô với ánh mắt trần trụi bẩn thỉu, bọn họ giống như những con chó hoang, mỗi lần cô đi ngang qua, họ chỉ muốn nhảy bổ vào cấu xé cô.
Có một lần, cô mặc một cái váy tới đầu gối, liền bị một ông già sờ đùi.
Ngoại hình xuất chúng là một gánh nặng đối với Giang Tuệ Nguyệt. Đặc biệt khi cô còn có thêm một cặp ba mẹ không bằng xúc vật, xúc vật còn biết bảo vệ con của nó, nhưng mà bọn họ tuy là con người lại không biết đến điều đó.
Lúc cô bị người ta sàm sỡ, mẹ cô lại đổ lỗi do cô mặc váy quá ngắn, do cô dâʍ đãиɠ.
Khi cô bị người ta đi theo, cô sợ, cô cầu xin ba cô có thể đi đón cô tan học được không, ông ta lại kêu cô cút ra chỗ khác.
Còn có , em trai cô lấy trộm qυầи ɭóŧ của cô để tự sướиɠ……….
Đây chính là gia đình Giang Tuệ Nguyệt, những năm tháng đó, thật ra cô sống còn không bằng một con chó ngoài đường.
Nằm mơ Giang Tuệ Nguyệt cũng muốn thoát khỏi cái nhà đó, muốn thoát khỏi ngõ nhỏ dơ bẩn kia. Mà đường ra chỉ có một, chính là cô phải thi đậu trường đại học ở thành phố khác.
Hà Tấn Thâm và cô là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, anh có ba mẹ tốt, có một gia cảnh giàu có.
Anh chính là mẫu người mà trước giờ Giang Tuệ Nguyệt luôn muốn trở thành.
Cho nên khi bước lên cao trung, Giang Tuệ Nguyệt liều mạng lao vào học tập, nhưng mọi nỗ lực của cô đều vô ích, lần nào cũng chỉ có thể đứng sau anh. Trong khi anh có thể nhẹ nhàng mà vượt qua được các kì thi.
Lúc ấy Giang Tuệ Nguyệt vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ với Hà Tấn Thâm.
Sau khi biết được bản thân không có khả năng thi vào trường đại học mà cô mong muốn, cả đêm hôm đấy cô mất ngủ. Sáng hôm sau, trong lúc vô tình Giang Tuệ Nguyệt nghe thấy Chu Nghiêu nói chuyện với Hà Tấn Thâm:” Người anh em, xuất đề cử lần này của trường chắc chắn nằm trong tay cậu rồi.”
Từ trước tới nay, Giang Tuệ Nguyệt chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nếu bản thân có được xuất đề cử, bởi vì căn bản cô có khả năng dành nó được từ tay của Hà Tấn Thâm.
Nhưng rồi sau ngày hôm đó, trong đầu Giang Tuệ Nguyệt bỗng xuất hiện một kế hoạch .
**
Mục đích của Giang Quý Nguyên và Tôn Vân rất đơn giản, bọn họ đến tìm Giang Tuệ Nguyệt đòi tiền. Chỉ cần có thể lấy được tiền, chuyện gì họ cũng có thể làm ra được.
Ban đầu hai người chỉ tính từ từ nói chuyện với Giang Tuệ Nguyệt, bởi vì có thế nào đi nữa họ cũng là ba mẹ cô, cho dù cô có lạnh lùng thế nào thì cũng sẽ mềm lòng với họ mà cho họ tiền.
Nhưng hai người không hề nghĩ tới Giang Tuệ Nguyệt sẽ tuyệt tình đến mức này, sau khi nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cô, Giang Quý Nguyên không chịu nổi nữa mà chửi ầm lên.
Ngay cả khi nghe được Giang Tuệ Nguyệt muốn hai người chết đi, ông ta vẫn không cảm thấy bản thân làm chuyện gì sai.
Sau khi Giang Tuệ Nguyệt rời đi, Giang Quý Nguyên vãn chưa hết giận, ông ta vẫn đứng nguyên đó chửi mắng thêm một hồi nữa.
“Ông đứng đây mắng thì có ích gì chứ?” Tôn Vân thở dài, nà ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của Giang Tuệ Nguyệt,:” Khả năng mai mốt nó sẽ không bao giờ trở về nữa.”
“Không về càng tốt, để tôi xem nó chết ở ngoài ai sẽ cho nó nhặt xác.” Ông ta hung tợn nhổ một bãi nước miếng xuống đường.
“Nhìn Tuệ Nguyệt bây giờ rất có tiền đồ, haizz, lúc trước tôi đã nói với ông rồi, kêu ông đối xử với nó tốt một chút mà ông không nghe.”
“Tiền đồ cái rắm, không biết nó kiếm được bao nhiêu tiền từ chuyện dơ bẩn.”
“Ông thật sự cảm thấy……”
“Tôi nghe nói, nó ở Quảng Châu mua nhà, Quảng Châu là chỗ nào bà có biết không?”
Tôn Vân lắc đầu.
“Đúng là con đàn bà ngu dốt.” Giang Quý Nguyên mắng :” Giá nhà ở đấy thuộc dạng cao nhất nhì cả nước, mà con gái bà mới tốt nghiệp được bao nhiêu năm chứ, nó lấy tiền đâu ra mà mua nhà ở đấy?”
“Rốt cuộc thì nó cũng học tại một trường danh tiếng, tôi nghe nói chỉ cần học ở đấy ra, đi làm tiền lương sẽ rất cao.”
Giang Quý Nguyên “phi” một tiếng, ông ta lại nói:” Tôi đã bảo bà đừng có suốt ngày chơi mạt chược rồi, có thời gian thì xem chút tin tức. Một căn nhà ở chỗ đó, giá phải…..” ông ta suy nghĩ một lúc cũng không biết chính xác :” Đủ để xây một cái siêu thị ở đây.”
“Đắt như vậy?”
“Cho nên bà nói xem, con gái bà thật sự không phải bị người bao nuôi sao?”
Cả quá trình Hà Tấn Thâm đều nghe xong, mãi cho đến khi hai vợ chồng kia hùng hổ rời đi, anh mới quay người rời đi.
Tuy ở hiện trường đã không có bóng dáng của Giang Tuệ Nguyệt, nhưng mọi người vẫn nhiệt tình mà bàn tán.
“Cô ấy ưu tú như vậy, sao không tự dựa vào năng lực của bản thân chứ ? Sao lại phải đi đường tắt như vậy.” Có người nói
Hà Tấn Thâm nghe thấy hai chữ “đường tắt” thì bước chân của anh hơi khựng lại.
Thật ra Hà Tấn Thâm tin rằng …… loại chuyện đó Giang Tuệ Nguyệt có thể làm được.
Bởi vì, chính miệng cô từng nói:” Đàn ông cũng không khác chó là mấy, chỉ cần cho nó chút thịt, nó liền sẽ vẫy đuôi với anh.”
Lúc Giang Tuệ Nguyệt nói câu này, chính là khi hai người vừa làʍ t̠ìиɦ xong, bỗng tự dưng cô buột miệng nói ra.
Tính khí Giang Tuệ Nguyệt rất thất thường, kho đó Hà Tấn Thâm nghe cô nói cũng không để ý.
Bởi vì ngay sau đó, cô sẽ cười với anh, hỏi:” Cậu sẽ ở bên mình mãi mãi sao?”
Hà Tấn Thâm gật đầu rất dứt khoát.
“ Cậu sẽ không làm được.” Giang Tuệ Nguyệt nắm lấy tóc anh, nụ cười của cô dần ảm đạm.
“Chỉ cần cậu còn muốn mình ở bên cạnh cậu, thì chắc chắn mình sẽ ở.”
Hà Tấn Thâm vuốt ve mặt cô, nửa người dưới trừu động, khi chậm khi nhanh, khi nhẹ khi nặng, cho đến khi Giang Tuệ Nguyệt chịu không nổi xin tha :” Cậu tha cho mình đi, thật khó chịu …..”
Ở trên giường, Giang Tuệ Nguyệt thường xuyên nói khó chịu, nhưng Hà Tấn Thâm biết lúc nào cô thoải mái lúc nào cô mới thật sự khó chịu.
Hà Tấn Thâm thấy cô sắp tới, vì thế anh nhanh hơn, mỗi một lần ra vào cũng dùng lực hơn, khiến cho cô không thể trốn.
Sau khi kết thúc, Giang Tuệ Nguyệt đứng dậy mặc quần áo, Hà Tấn Thâm nằm ở trên giường nhìn không dời mắt khỏi cô.
Hà Tấn Thâm nhìn thấy chiếc áo lông đã phai màu của cô, anh không suy nghĩ nhiều mà lấy 500 tệ từ ví tiền ra đưa cho cô.
Giang Tuệ Nguyệt nhìn chằm chằm vào tay anh, cười :" Cậu đang ăn bánh trả tiền? Nếu vậy thì cậu đang phạm pháp đấy."
Hà Tấn Thâm lúc này mới phản ứng kịp, anh vội vàng ôm lấy cô :" Mình không có ý đó, xin lỗi cậu."
Sau đó một thời gian, Hà Tấn Thâm dắt Giang Tuệ Nguyệt đi mua sắm, nhưng cô lại không mua bất kì thứ gì.
Bởi vì Hà Tấn Thâm không biết, những món đồ đó, có giá bằng nhiều tháng sinh hoạt phí của cô.
Giang Tuệ Nguyệt chưa bao giờ đề cập chuyện gia đình với Hà Tấn Thâm, Hà Tấn Thâm cũng không hỏi.
Hà Tấn Thâm nghĩ có lẽ quan hệ giữa cô và bà mẹ không được tốt, cho nên.....
" Giang Tuệ Nguyệt đúng là Giang Tuệ Nguyệt, đi đâu cậu ta cũng có thể trở thành nhân vật chính." Chu Nghiêu ôm lấy vai Hà Tấn Thâm, nói
“ Cậu là lớp trưởng, cậu có biết bà mẹ cô ấy........"
"Không biết." Chứ Nghiêu lắc đầu:"Đúng là không ngờ mà, người như Giang Tuệ Nguyệt lại có ba mẹ như vậy......"
"Hôm nay cùng nhau ăn một bữa cơm chứ .” Chu Nghiêu nói.
“Không được, chút nữa tôi liền phải quay lại Quảng Châu.”
"Cậu cũng mới chỉ mới về nước, hai ta mãi mới có cơ hội gặp nhau mà."
Hà Tấn Thâm cười cười: "Để lần sau đi.”
--------------
Bên này, sau khi quay lại khách sạn, Giang Tuệ Nguyệt gọi cho bác sĩ tâm lý của cô :" Tôi đang rất khó chịu......."
"Cô khó chịu ở đâu?"
“Tim tôi đang đập rất nhanh, khó thở, đầu cũng rất đau......"
" Vậy cô có mang theo thuốc bên người không?"
"Không có."
"Bây giờ cô đang ở đâu?"
" Tôi không ở Quảng Châu."
"Trước tiên cô nằm xuống đã......"
**
Hà Tấn Thâm tranh thủ về thăm nhà một chuyến, căn nhà vẫn nguyên vẹn, nó không bị ảnh hưởng bởi trận động đất. Anh lấy chìa khoá ra mở cửa, do rất lâu rồi không có người ở, nên căn nhà có mùi ẩm mốc.
Hà Tấn Thâm đi lên lầu, mỗi một bước đều phát ra tiếng kẽo kẹt, nếu năm đó anh không đi du học, thì có lẽ giá đình anh vẫn sẽ ở đây.
Phòng của Hà Tấn Thâm ở trên lầu 3, trong phòng mọi đồ vật vẫn được giữ nguyên. Anh mở cửa sổ ra, gió thổi vào mạng theo một mùi hoa thơm.
Bên ngoài căn nhà này có một dàn đỗ quyên. Trước đây Giang Tuệ Nguyệt đã từng cảm khái :" Nhìn hoa đỗ quyên tràn đầy sức sống như vậy, khiến mình cảm thấy vui vẻ."
" Vậy cậu có biết ý nghĩa của hoa đỗ quyên là gì không?" Giang Tuệ Nguyệt hỏi
" Là gì?"
“ Không tìm được chân ái cũng là một loại bi thương.” Giang Tuệ Nguyệt đáp.
“Thật may là cậu đã tìm được rồi.” Hà Tấn Thâm cười nói.
“Tìm được cái gì cơ?”
“Chân ái đó.”
Bây giờ nghĩ lại, Hà Tấn Thâm cảm thấy bản thân khi đó thật sự rất ngây thơ.
Anh thu hồi ánh mắt, bỗng thấy trên kệ sách có một hộp quà màu đỏ. Hà Tấn Thâm cầm lên, vừa mở ra anh liền thấy bên trong có một bộ áo tắm màu cam.
Đã qua 8 năm, màu của bộ áo tắm có chút phai màu, lúc trước khi mua bộ áo tắm này, Hà Tấn Thâm luôn tưởng tượng hình ảnh khi Giang Tuệ Nguyệt mặc nó sẽ trông như thế nào. Vốn dĩ anh đã lên kế hoạch tốt để cùng cô đi du lịch một chuyến ở Tam Á, cô cũng đã đồng ý. Nhưng mà sau đó, hai người lại chia tay nhau trước khi kì nghỉ diễn ra.