Chương 64

Hà Tử Ngôn cùng mấy người khác về thấy cậu ngồi tư thế như lão tăng nhập định, cảm thấy kỳ quái.

Hà Tử Ngôn ngồi lên giường hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Giang Tòng Ngư đã nghĩ xong, nghe thấy Hà Tử Ngôn gọi liền mở mắt, cười hì hì nói: "Nhớ ngươi đấy."

Hà Tử Ngôn giờ đã quen với sự vô sỉ của cậu, mắng: "Đừng có suốt ngày nói bậy."

Giang Tòng Ngư không nói nhảm nữa, vui vẻ vẫy tay với Viên Khiêm cùng những người khác, bày ra dáng vẻ "bàn bạc việc lớn" mời bọn họ cùng ngồi xuống nói chuyện.

Chờ khi mấy người cùng phòng đều ngồi xuống, Giang Tòng Ngư mới kể lể kế hoạch của mình.

Mọi người nghe xong đều có chút hứng thú, lần lượt bày tỏ mình không có vấn đề gì.

Vận động xong người cùng phòng, Giang Tòng Ngư lại chạy đi gõ cửa những trai xá khác cùng trai, một hơi hô hào hơn hai mươi người trong trai.

Học chính đi tuần tra thấy bên này còn có người nói chuyện, cố ý vào giáo huấn bọn họ một hồi, Giang Tòng Ngư mới chịu ngoan ngoãn về ngủ.

Trong buổi học cưỡi ngựa bắn cung hôm sau, Giang Tòng Ngư tìm cơ hội nói chuyện với Tần Tố.

Chủ yếu là hỏi Tần Tố có muốn mỗi tháng cùng nhau tổ chức các trai học theo người xưa làm "tranh chỗ luận kinh" hay không, ý là cùng nhau tranh luận về các loại vấn đề, người thắng có thể đoạt chỗ ngồi của đối phương, người thua phải đứng xem, bị loại!

Nếu chỉ tranh luận mà thấy chưa đã, còn có thể thêm trận đấu cúc cú để khởi động, cố gắng tạo cơ hội cho các bạn học có sở trường khác nhau đều có thể thể hiện bản thân.

Nếu làm tốt, còn có thể tập hợp trí tuệ của mọi người để tổ chức thêm nhiều hoạt động khác!

Tần Tố hỏi: "Tại sao đột nhiên muốn làm cái này?"

Giang Tòng Ngư nói: "Cho dù ta không nói, ngươi hẳn cũng cảm nhận được, dù cùng học ở Quốc Tử Giám, nhưng nhiều bạn học vẫn nhìn nhau không vừa mắt."

"Ta cảm thấy chi bằng để bọn họ công khai so tài còn hơn là để họ âm thầm kết oán, tạo thêm cơ hội cho họ chân chính so tài cao thấp."

"Nói không chừng đến lúc đó bọn họ chỉ muốn đánh bại đối phương, có khi sẽ có động lực hơn để học hỏi thêm đấy!"

Giang Tòng Ngư nói đại khái quan điểm "không nên che giấu" của mình cho Tần Tố nghe.

Tần Tố biết rõ những người bên cạnh mình nghĩ gì, tuy không tán thành thái độ của họ đối với đám con cháu nhà nghèo, nhưng cũng không có cách nào thay đổi tất cả mọi người.

Hắn nghe Giang Tòng Ngư kể kế hoạch, không hiểu sao lại nghĩ nếu chuyện này để cha hắn biết được, nói không chừng lại phải dùng gia pháp.

Xét cho cùng, những chuyện hắn cảm thấy không thể làm gì, quyết định mặc kệ, Giang Tòng Ngư lại muốn biến nó thành lợi khí thúc đẩy người khác cầu tiến.

Rất nhiều lúc người ta có thể cắn răng kiên trì, chẳng phải là vì muốn tranh giành một chút sao?

Chỉ riêng thái độ xử lý việc này, hắn đã không bằng Giang Tòng Ngư rồi.

Đừng thấy bên cạnh hắn cũng tụ tập không ít người, kỳ thực phần lớn những người này đều có suy nghĩ của riêng mình. Lý do bề ngoài lấy hắn làm trung tâm chẳng qua là vì hắn có cha làm thủ phụ.

Cho nên khi gặp phải vấn đề khó khăn, ý nghĩ đầu tiên của hắn là trốn tránh.

Giang Tòng Ngư lại hoàn toàn khác, cậu rất gan dạ, có ý tưởng gì liền muốn lập tức thực hiện.

Hình như chưa bao giờ sợ bị từ chối.

Giang Tòng Ngư nói xong đang chờ câu trả lời của Tần Tố, lại thấy Tần Tố thần sắc có chút ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì.

Giang Tòng Ngư nhịn không được gọi hắn một tiếng: "Tần huynh?"

Tần Tố hoàn hồn, cười áy náy với Giang Tòng Ngư: "Ý kiến của ngươi rất hay, ta sẽ bàn bạc kỹ với bọn họ."

Giang Tòng Ngư được Tần Tố đồng ý, cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ thành. Cậu vỗ tay cười nói: "Đến lúc đó mỗi trai chúng ta chọn ra một người không tham gia luận kinh, chỉ phụ trách tham gia ra đề, đọc đề, làm trọng tài các loại việc vụn vặt, ngươi thấy thế nào?"

Tần Tố gật đầu.

Giang Tòng Ngư là người nói là làm, lập tức kéo Tần Tố chạy đến thẳng trai của Thẩm Hạc Khê, vừa đi vừa nói: "Đi đi, chúng ta đi nói với Thẩm tế tửu một tiếng, nếu không có Thẩm tế tửu đồng ý, chuyện này e là không làm được!"

Đây cũng là lý do Giang Tòng Ngư kéo Tần Tố đi cùng, cậu sợ nếu chỉ có mình đi thì Thẩm Hạc Khê lại đuổi cậu đi.

Có Tần Tố thì khác, người mà hai người quen biết cộng lại gần bằng một nửa số học sinh mới rồi. Ý kiến của nhiều người như vậy bày ra đây, Thẩm Hạc Khê không thể không đồng ý chứ?

Tần Tố từ nhỏ đã bị gia đình nghiêm khắc dạy dỗ, ngày thường đi đường cũng giống như dùng thước đo vậy, luôn giữ dáng vẻ đoan chính trước mặt người khác, nào từng giống Giang Tòng Ngư cứ động một tí là chạy tới chạy lui.

Nhưng lúc này hắn bị Giang Tòng Ngư kéo, Giang Tòng Ngư lại chạy trước, hắn chỉ có thể bước nhanh chân đuổi theo.

Hai người chạy một mạch đến thẳng trai, đều không nhịn được dừng lại thở hổn hển.

Đặc biệt là Tần Tố.

Ngày thường hắn vốn ít vận động, ở nhà lại thường xuyên bị đánh gia pháp, thân thể đương nhiên không khỏe bằng Giang Tòng Ngư.

Giang Tòng Ngư thấy Tần Tố thở hổn hển, cảm thấy mình có lỗi quá, nhất thời có chút ngượng ngùng: "Ta muốn nhanh chóng đến tìm Thẩm tế tửu, vô ý chạy nhanh quá."

Tần Tố ôn hòa nói: "Không sao, ta không sao."

Hai người cùng nhau đi vào, tìm thấy Thẩm Hạc Khê.