Viên Khiêm không nói gì nữa, kỳ thật Giang Tòng Ngư nói hơi khách sáo rồi, hắn nào chỉ là "sơ ý thi được trung đẳng", trình độ của hắn vốn là trung đẳng.
Phải biết rằng Viên gia cũng chỉ có một vị tướng tài như Viên đại tướng quân, hiện giờ mới miễn cưỡng chen chân vào hàng ngũ cao môn đại hộ ở Kinh sư, thường xuyên có người âm thầm cười nhạo nhà bọn họ bùn đất trên chân còn chưa rửa sạch.
Hắn coi như là người trong nhà thích hợp đi theo con đường học hành nhất, nhưng thiên phú đặt trong đám người đọc sách nghiêm túc cũng chỉ ở mức trung bình khá. Nếu Quốc Tử Giám thi thêm cưỡi ngựa bắn cung, có lẽ hắn còn có thể lấy được thượng đẳng, chỉ dựa vào đọc sách thì đừng mơ tưởng!
Giang Tòng Ngư tự tin nói: "Ta cố gắng một chút nhất định có thể lấy được thượng đẳng!" Cậu cười lớn, giải thích cho Viên Khiêm: "Vốn là ta rủ ngươi ra khỏi thành, cũng là ta xúi ngươi trèo tường, cho dù là quan tòa đến xử án cũng phải phân ra chủ mưu và tòng phạm. Nếu ngươi áy náy trong lòng, ngày nghỉ tắm gội lần sau lại cùng ta ra khỏi thành là được. Lúc đó chúng ta đi sớm một chút, cố gắng về trong ngày, như vậy sẽ không sợ đến muộn!"
Viên Khiêm thấy cậu nói không hề miễn cưỡng, cũng không xoắn xuýt nữa, gật đầu đồng ý.
Hai người nói chuyện xong ở chỗ vắng vẻ, đang định quay về trai ôn bài, quay đầu lại thấy Hà Tử Ngôn mặt mày buồn bã đứng cách đó không xa.
Cũng không biết hắn đã đến bao lâu rồi.
Giang Tòng Ngư không hề có chút áy náy nào khi bị bắt gặp lén lút hỏi thăm bạn tốt của người khác, còn cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi nghe hết rồi à?"
Hà Tử Ngôn mím môi không nói, hốc mắt lặng lẽ đỏ lên.
Giang Tòng Ngư thấy người khác khóc là không chịu được, nhất là người đẹp. Cậu vội vàng nói bừa: "Ngươi nghe được vừa hay, chúng ta đang định đi hỏi ngươi có muốn đi cùng không đấy."
"Ngươi lừa người." Hà Tử Ngôn vừa mở miệng, nước mắt liền lăn dài xuống, giọng nói nghẹn ngào.
Hắn vừa rồi nghe lâu như vậy, bọn họ một câu cũng không nhắc đến hắn, nói không chừng Viên Khiêm đã sớm chán ghét hắn rồi, vừa kết giao bạn mới liền không muốn chơi với hắn nữa.
Giang Tòng Ngư thấy mắt mũi hắn đều đỏ bừng, bỗng cảm thấy mình thật sự quá đáng.
Cậu vội vàng kể hết đầu đuôi sự việc cho Hà Tử Ngôn nghe, giải thích là hôm qua bọn họ cũng là lần đầu tiên đi, nhiều đường không quen biết, lăn lộn vất vả lắm. Đây cũng không phải chuyện gì thú vị, bọn họ mới không nghĩ tới việc gọi người khác đi cùng.
Giang Tòng Ngư còn nói ngay cả người da dày thịt béo như cậu, đũng quần cũng bị trầy xước rồi, nếu không tin thì về trai cậu có thể cởϊ qυầи cho hắn xem!
Hà Tử Ngôn mắng: "Ngươi có biết xấu hổ hay không!"
Giang Tòng Ngư thấy hắn không buồn nữa, lập tức lại cười hì hì: "Chúng ta đều là nam nhân, có gì phải xấu hổ chứ." Cậu nhớ kỹ lời dạy của lão sư, chưa bao giờ quên nam nữ đại phòng. Nhưng Hà Tử Ngôn đâu phải nữ tử, nam hài tử và nam hài tử thì cần phải kiêng dè nhiều như vậy làm gì!
Hà Tử Ngôn nói: "Cho dù đều là nam nhân, cũng không có đạo lý vô duyên vô cớ cởϊ qυầи cho người khác xem."
Giang Tòng Ngư liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ, đồng thời thề son sắt cam đoan sau này cởϊ qυầи áo nhất định sẽ tránh Hà Tử Ngôn.
Hà Tử Ngôn nghẹn lời.
Ai cần ngươi cam đoan chuyện này chứ?
Chưa từng thấy ai mặt dày như vậy!
Mâu thuẫn của thiếu niên đến nhanh, đi cũng nhanh, đến buổi trưa mấy người lại quây quần ăn cơm cùng nhau. Đã mời Hà Tử Ngôn tham gia, Giang Tòng Ngư liền hỏi Hàn Thứ ngày nghỉ tắm gội có muốn đi cùng hay không.
Hàn Thứ buồn bã nói: "Ta còn chưa biết cưỡi ngựa."
Giang Tòng Ngư biết chuyện trước đây của hắn, lập tức nói: "Không sao, cưỡi ngựa rất nhanh học được thôi, lát nữa ta dạy ngươi."
Trùng hợp là buổi chiều có học quan đến thông báo bảo bọn họ đến thao trường tập trung, nói là muốn tân sinh thống nhất học cưỡi ngựa bắn cung, khảo thí phân trai phải thi thêm một trận. Không yêu cầu phải giỏi cỡ nào, nhưng sau này học sinh ra khỏi Quốc Tử Giám đều phải biết cưỡi ngựa bắn cung!
Giang Tòng Ngư nghe được tin, vui mừng quay sang nói với Hàn Thứ: "Đây chẳng phải là vừa buồn ngủ có người đưa gối đầu tới sao?"
Hàn Thứ không khỏi lo lắng: "Ta học bài vở đã không giỏi, lại chưa từng tiếp xúc với cưỡi ngựa bắn cung, chẳng phải chỉ có thể thi được hạ đẳng sao?"
Hắn cũng không phải là không chịu thừa nhận mình kém người khác rất nhiều, chỉ là lo lắng mình thi được điểm bét, sau này không thể cùng trai với Giang Tòng Ngư.
Giang Tòng Ngư nói: "Đừng sợ, có ta ở đây, ta nhất định sẽ dạy ngươi được!"
Hà Tử Ngôn bên cạnh nói: "Nói khoác mà không sợ gió bay mất lưỡi."
Giang Tòng Ngư không chỉ không để ý tới hắn, còn vượt qua hắn kéo Viên Khiêm tới giúp Hàn Thứ củng cố lòng tin: "Nếu ta thật sự dạy không được ngươi, chẳng phải còn có Viên Khiêm sao? Cha hắn là Viên đại tướng quân nổi tiếng lẫy lừng! Chúng ta mới theo hắn luyện Quyền pháp Viên gia mấy ngày, đã cảm thấy mình có thể tay không đánh chết một con bò rồi, theo hắn luyện cưỡi ngựa bắn cung cũng nhất định không sai!"
Được Giang Tòng Ngư khuyên nhủ như vậy, Hàn Thứ cũng phấn chấn lên, nghiêm túc đáp: "Được!"
Chương 11
Tân sinh mà Quốc Tử Giám tuyển vào không ít, cộng thêm việc lão sinh cũng phải thi thêm cưỡi ngựa bắn cung, các trai phải thay phiên nhau sử dụng thao trường. Giờ học của lão sinh bên kia còn phải sắp xếp lại, đương nhiên là tiện cho đám tân sinh bọn họ rồi!