Chương 39: Con Trai Tôi Còn Chưa Chết Mà Các Người Đã Muốn Làm Phản

Vì tình hình sức khỏe của Giang Quân Hạo đã ổn định trở lại, anh đã vượt qua cơn nguy kịch trong gang tấc nên Lạc Nhan có thể yên tâm mà đi làm được rồi.

Lạc Nhan trở về chung cư Nera để thay đồ đi làm, vừa mở cửa nhà thì cảnh tượng Tiểu Duy không chịu đi học đã đập nhay vào mắt cô. Thằng bé không để Lâm Tử Nguyệt động vào người mình mà cứ cau có nói:

"Cháu không đi, cháu muốn ba mẹ cháu cơ."

Lâm Tử Nguyệt cũng muốn phát mệt với thằng bé, mới hôm qua nó còn chịu nghe lời cô ấy nhưng hôm nay lại ương bướng không chịu đi học cùng Tử Nguyệt.

"Củ cải, cháu không thích cô đưa đi học sao? Ba mẹ cháu còn có việc phải làm nữa mà."

Thấy Tiểu Duy giận dỗi với Tử Nguyệt, Lạc Nhan liền đi đến an ủi thằng bé.

"Tiểu Duy, mẹ về rồi đây."

"Mẹ ơi…"

Vừa thấy Lạc Nhan trở về Tiểu Duy đã chạy đến ôm chầm lấy cô. Thằng bé nũng nịu hỏi:

"Mẹ ơi, ba đâu rồi?"

Lạc Nhan không dám nói sự thật cho Tiểu Duy biết nên đành nói dối thằng bé. Cô mỉm cười, đưa tay xoa đầu nó:

"Ba con… đang bận chút việc, đến tối mẹ con mình cùng đến thăm ba nhé?"

"Vâng ạ."

Lâm Tử Nguyệt nghe vậy bèn nói nhỏ với Lạc Nhan:

"Lạc Nhan, sao cậu nói không muốn để thằng bé biết Giang Quân Hạo bị tai nạn cơ mà?"

"Nhưng mà mình nghĩ nếu có Tiểu Duy ở đó anh ấy sẽ sớm khỏe lại, giống như cái cách mình đã cùng anh ấy vượt qua cơn nguy kịch vậy."

Lạc Nhan nghĩ nếu có Tiểu Duy ở đó thì thằng bé có thể tiếp sức tinh thần phần nào đó để Giang Quân Hạo mau chóng tỉnh lại. Dù chỉ là một chút mê tín nhưng cô cũng mong cách đó sẽ đem lại hiệu quả.

Cả ba người họ đi xuống cửa chung cư, đến xe ô tô của Lâm Tử Nguyệt thì dừng lại. Lạc Nhan vì phải đi làm ngay nên không thể đưa Tiểu Duy đi học nên đã nhờ đến Lâm Tử Nguyệt.

"Tiểu Duy à, mẹ phải đi làm rồi, con đi học với cô Tử Nguyệt nhé?"

"Vậy cũng được ạ."

"Con nhớ phải ngoan đó, tối mẹ sẽ đến đón con."

Tiểu Duy ngồi trong vòng tay của Tử Nguyệt vẫy vẫy tay để chào Lạc Nhan. Cô mau chóng bắt taxi đi đến công ty còn Tử Nguyệt cũng đưa Tiểu Duy đến trường học.

Tập đoàn T Gou.

Nhờ thành công rực rỡ của buổi triển lãm thời trang T Gou vừa rồi nên tổ thiết kế 2 được đích thân chủ tịch khen thưởng. Tất cả mọi người đều được tăng lương và có cơ hội tiếp cận với nhiều dự án mới chất lượng hơn. Vậy là tổ thiết kế 2 đã vượt lên trên tổ thiết kế 1, người đã có công lớn nhất lần này chính là Lạc Nhan nên khi cô vừa bước vào văn phòng thì một tiếng pháo nổ bất ngờ vang lên.

Bộp!

"Chúc mừng thành công vang dội của tổ thiết kế 2."

Lạc Nhan giật mình vì tiếng pháo giấy và tiếng vỗ tay hò reo bất thình lình ấy. Tâm trạng cô đang thấp thỏm lo lắng về chuyện của Giang Quân Hạo thì gặp cảnh tượng này, suýt nữa thì tim cô đã rơi ra ngoài rồi.

Thấy Lạc Nhan vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì, Hân Xuyên liền chạy đến kéo tay cô vào trong văn phòng.

"Cô chưa biết gì sao? Chủ tịch vừa mới thông báo sẽ tăng lương cho tổ thiết kế 2 của chúng ta và tăng thêm nhiều dự án chất lượng cho tổ chúng ta đó."

Nghe được điều này trong lòng Lạc Nhan cũng vui mừng, vậy là công sức của cô bỏ ra không hề lãng phí. Những gì cô được nhận lại quả thực rất xứng đáng với những gì cô đã bỏ ra.

"Vậy thì tốt quá rồi."

Hân Xuyên lại nói thêm:

"Tôi nghe nói hôm nay có một cuộc họp sẽ dành để tuyên dương cô đó Lạc Nhan. Cô chuẩn bị tâm lý chưa? Chuẩn bị nhận cơn mưa lời khen chưa?"

"À… ừm."

Câu trả lời của Lạc Nhan cho thấy dường như cô không hứng thú lắm. Mọi người trong tổ nhìn nhau sau đó liền hỏi cô:

"Nhà thiết kế Lạc Nhan, hôm nay cô sao thế? Nhìn cô chẳng có tinh thần gì cả."

"Tôi gặp chút chuyện gia đình thôi, mọi người không cần phải lo lắng đâu."

Vì chuyện của Giang Quân Hạo mà Lạc Nhan không thể vui nổi, tâm trí của cô đã dành hết cho anh rồi.

Lát sau trong lúc đang ngồi làm việc thì ở bên ngoài mọi người đột nhiên la toáng lên, dường như đã gặp phải chuyện gì đó sốc lắm.

"Trời đất ơi, mọi người biết tin gì chưa?" Hân Xuyên đứng bật dậy, vội vàng hỏi những người trong văn phòng.

Lạc Nhan ngồi ở phòng riêng cũng nghe thấy giọng của Hân Xuyên vì thế cô cũng muốn hóng chút chuyện.

Mấy nhân viên ngồi quanh đó nhìn thái độ của Hân Xuyên liền tỏ ra ngạc nhiên, họ lắc đầu:

"Chuyện gì? Ai biết được chuyện gì?"

"Mau... Mau lấy điện thoại ra đi, tin tức ở ngay hot search luôn đó."

Thấy vậy, các nhân viên khác liền rút điện thoại ra. Dù không biết là tin tức gì mà giật gân như vậy nhưng Lạc Nhan cũng muốn xem thử. Cô vừa mở điện thoại thì tin về vụ tai nạn của Giang Quân Hạo liền tràn ngập trên các trang báo mạng, mọi nơi đều đưa tin về tình trạng của anh hiện tại.

Trong khi Lạc Nhan đang sững sờ trước những bài báo thì mấy nhân viên ngoài kia lại thi nhau đọc to tên tiêu đề các bài báo và các trang tin tức.

/Chủ tịch tập đoàn N.H Giang Quân Hạo gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, hiện tại đang trong tình trạng nguy kịch./

/Giang Quân Hạo của N.H gặp tai nạn đột ngột, liệu có phép màu nào xảy ra với anh ấy không?/

/N.H sẽ do ai quản lý trong lúc chủ tịch Giang Quân Hạo nhập viện do bị tai nạn? Tình hình của N.H liệu có giảm sút và bỏ xa T Gou khi không có lãnh đạo hay không?/

Vừa đọc đến tên tiêu đề có nhắc đến T Gou là mấy nhân viên đó liền nhảy dựng lên.

"Gì đây? Sao lúc nào cũng đưa công ty mình vào với N.H thế nhỉ?"

"Nhưng mà phải công nhận là tin Giang Quân Hạo bị tai nạn là tin chấn động đấy."

Lạc Nhan đọc được những bài báo này thì tỏ ra không thể chịu được. Giang Quân Hạo giờ đang nằm trong bệnh viện cũng không yên ổn với đám nhà báo. Nhưng mà tại sao chỉ sau một đêm những tin tức này lại lan truyền một cách chóng mặt trên mạng thế này? Rõ ràng hôm qua vẫn chưa có gì mà.

Vừa hay tin Giang Quân Hạo gặp tai nạn hiện đang nguy kịch, Giang Trí Thành dựa vào đó để mở cuộc họp hội đồng quản trị về vấn đề lãnh đạo công ty. Ông ta nói rằng đây là chuyện hệ trọng vì thế cần phải họp khẩn cấp.

Giang phu nhân nghe được tin này liền chạy từ bệnh viện đến tận phòng họp của N.H. Bà ấy là mẹ của Giang Quân Hạo vì thế sẽ không để bọn họ chà đạp lên con trai mình như vậy.

Trong phòng họp, Giang Trí Thành lấy vai trò là tổng giám đốc rồi tự ý đưa ra một quyết định rằng:

"Chúng ta cũng biết chủ tịch đang hấp hối trong bệnh viện, sống chết chưa rõ và N.H không thể một ngày không có lãnh đạo. Hơn nữa, dự án mà chủ tịch Giang Quân Hạo đang tiến hành lại bị dừng lại giữa chừng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến lợi nhuận của công ty. Theo ý kiến của tôi, chúng ta sẽ bầu ra một người tạm thời điều hành công ty và quản lý dự án trong lúc chủ tịch vắng mặt, mọi người thấy thế nào?"

Nói là sẽ bỏ phiếu bầu nhưng ai ở đây chẳng biết Giang Trí Thành là người duy nhất có thể làm điều đó khi Giang Quân Hạo vắng mặt. Ông ta lợi dụng cơ hội Giang Quân Hạo nằm viện nên muốn đoạt quyền lãnh đạo N.H, quả nhiên là gian xảo.

Mọi người có mặt trong buổi họp đều xì xào bàn tán, có người gật đầu tán thành nhưng cũng có người tỏ ra đắn đo. Đúng lúc đó, Giang phu nhân đột nhiên mở cửa phòng họp bước vào. Bà ấy tỏ ra giận dữ khi nghe được quyết định của Giang Trí Thành và lập tức phản đối:

"Tôi phản đối! Con trai tôi còn chưa chết mà các người đã muốn làm phản sao? Ai cho phép các người tự ý tước đoạt chức chủ tịch của nó?"

Sự xuất hiện của Giang phu nhân khiến cuộc họp bị gián đoạn giữa chừng. Giang Trí Thành sẽ không để cơ hội tuột mất nên cũng chẳng chịu thua.

"Chị dâu, chị không nghe rõ những gì tôi vừa nói hay sao? Chỉ là bầu ra người điều hành công ty tạm thời thôi mà, chứ đâu phải con trai chị không được làm chủ tịch nữa."

Ý đồ của Giang Trí Thành, Giang phu nhân thừa sức biết rõ. Ông ta vẫn luôn muốn đá Giang Quân Hạo khỏi cái ghế chủ tịch và cơ hội lần này chính là cơ hội lớn cho ông ấy.

"Tổng giám đốc Giang, đừng tưởng con trai tôi đang nằm viện thì coi thường quyền lực của nó. Tôi nói cho mấy người biết, con trai tôi là lãnh đạo tập đoàn này chứ không phải Giang Trí Thành."

Trước sự phản kháng kịch liệt của Giang phu nhân, Giang Trí Thành chẳng chịu nhún nhường.

"Chị dâu, con trai chị hiện tại đang nằm viện không biết sống chết thế nào thì sao có thể điều hành công ty được. Nếu công ty gặp phải tổn thất gì, chị có gánh nổi hay không? Chỉ là bầu ra người tạm thời điều hành công ty đến khi nào Giang Quân Hạo khỏe lại thì trả vị trí cho cậu ấy chứ có phải lấy luôn đâu mà chị lại hành xử như vậy nhỉ?"

Những lời mà Giang Trí Thành nói đều khiến các vị trong hội đồng quản trị gật gầu đồng ý. Hiện tại số đông đã nhất trí với quyết định của Giang Trí Thành, một mình Giang phu nhân e là không thể xoay chuyển được tình thế.

Cuộc họp diễn ra lần sau sẽ quyết định bầu ra người tạm thời điều hành công ty trong lúc Giang Quân Hạo vắng mặt, dù không biết kết quả ra sao nhưng Giang Trí Thành vẫn chắc chắn được mình sẽ là người thắng.

Giang phu nhân không thể bảo vệ được con trai mình nên trong lòng vẫn còn khó chịu, vậy mà Giang Trí Thành lại đi đến chọc tức bà ấy.

"Chị dâu, điều bây giờ chị nên làm là lo cho đứa con trai của chị chứ không phải tới công ty làm loạn."

Giang phu nhân mỉm cười nhìn người chú ruột của con trai nhưng người chú ấy lại chỉ mong cháu mình chết để độc chiếm công ty. Đúng là đáng sợ nhất không phải kẻ thù không quen biết mà là kẻ thù lại chính là người thân ruột thịt của mình.

"Chú đúng là một người chú tốt đấy Giang Trí Thành. Cháu mình thì đang nằm viện nhưng chú lại chỉ chăm chăm muốn mở cuộc họp muốn đẩy cháu mình ra khỏi cái ghế chủ tịch."

"Tôi cũng chỉ là lo lắng cho công ty thôi, chị biết N.H một ngày không có lãnh đạo thì sẽ loạn lên mà."

"Giang Trí Thành, hãy tự hứa rằng mình không có liên quan gì đến tai nạn của con trai tôi đi. Nếu tôi mà điều tra ra thấy chú dính líu đến vụ này, tôi sẽ khiến chú biết thế nào là ngục tù đáng sợ."