Chương 35: Âm mưu của kẻ bám đuôi

Hôm đó là sinh nhật của Tiểu Duy.

Sáng sớm nay, Giang Quân Hạo đã chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi lái xe đến đón hai mẹ con Lạc Nhan đi chơi. Vì là ngày nghỉ nên Giang Quân Hạo đã cởi bỏ lớp áo vest nghiêm nghị, chỉnh tề thay vào đó là bộ đồ thoải mái dành để đi chơi, đi du lịch cùng gia đình.

Giang Quân Hạo đến trước chung cư Nera, anh gọi điện thoại cho Lạc Nhan rồi nói:

"Lạc Nhan, mau xuống dưới đi, tôi đang đứng ở dưới chung cư đợi hai người rồi."

Lạc Nhan nghe vậy bèn mở cửa sổ ra, cô nhìn xuống bên dưới thì thấy Giang Quân Hạo đang vẫy tay với mình. Lạc Nhan đáp lại:

"Anh chờ một chút."

Đây là buổi đi chơi gia đình đầu tiên kể từ lúc Lạc Nhan và Giang Quân Hạo ly hôn. Cô cứ nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ dính líu gì tới anh nữa nhưng vì giữa hai người đã có nhóc con Tiểu Duy này nên thằng bé cứ như sợi dây buộc chặt hai người họ lại vậy. Bản thân Lạc Nhan cũng không ghét Giang Quân Hạo như trước kia, cô đang dần chấp nhận một cuộc sống gia đình với chồng cũ dù đã ly hôn nhưng vì con cái họ vẫn có thể làm ra vẻ một gia đình hòa thuận.

Sau khi thay đồ xong Lạc Nhan dắt Tiểu Duy xuống dưới nhà. Vừa nhìn thấy ba mình, Tiểu Duy đã lon ton chạy đến bám lấy Giang Quân Hạo. Thằng bé hôm nay được mẹ mặc cho bộ đồ khủng long, nhìn nó chẳng khác gì một chú khủng long con với cái đuôi ngắn tũn trông đáng yêu hết nấc.

"Củ cải nhỏ hôm nay lại biến thành khủng long con sao?" Giang Quân Hạo bế Tiểu Duy trên tay hỏi thằng bé.

Tiểu Duy làm điệu dữ dằn, miệng há ra:

"Gừ… ta là khủng long đây."

Nhìn thằng bé lúc đó khiến ai cũng phải bật cười, Lạc Nhan che miệng mỉm cười rồi nói với hai cha con:

"Thôi, mau đi thôi nếu không sẽ kẹt xe mất."

Gia đình họ bắt đầu xuất phát đến thủy cung Elis, nơi này nổi tiếng là nơi lý tưởng dành cho các cặp đôi và gia đình tới vui chơi. Giang Quân Hạo hi vọng rằng, lần tổ chức sinh nhật đầu tiên cho con trai sẽ khiến thằng bé ghi nhớ mãi và cũng là cách nắm bắt cơ hội để theo đuổi Lạc Nhan.

Thủy cung Elis, 8 giờ sáng.

Lần đầu tiên được đi thủy cung chơi khiến Tiểu Duy vô cùng thích thú. Đứng ở đây có thể ngắm nhìn rất nhiều loài cá mà Tiểu Duy chưa từng biết đến. Thằng bé hí hửng chạy đến chỗ xem cá heo rồi vẫy tay gọi ba mẹ đến.

"Ba ơi, mẹ ơi, mau tới đây đi."

Lạc Nhan và Giang Quân Hạo cất bước đến chỗ của Tiểu Duy, nhìn những đàn cá heo bơi lội đằng sau lớp kính trông thật thích mắt. Một cảm giác yên bình khó tả bỗng ập đến khiến Lạc Nhan chìm đắm trong đàn cá heo bơi lội trước mắt người xem.

Lúc đó, đột nhiên Tiểu Duy bám lấy váy của Lạc Nhan, giật giật vài cái.

"Mami, mami bế con đi."

Lạc Nhan cúi xuống bế Tiểu Duy lên, ngắm cá heo bơi lội ở góc độ của người lớn quả nhiên rất hay. Tiểu Duy cứ tròn mắt nhìn đàn cá heo bơi vòng quanh trước mặt mình, thằng bé chú tâm đến nỗi trong đôi mắt tròn xoe ấy chỉ in đậm mỗi dáng vẻ của cá heo.

Giang Quân Hạo đề ý xung quanh, anh thấy ngoài việc ngắm nghía các con cá bơi lội thì những cặp đôi thường nắm tay hoặc ôm ấp thật tình cảm. Không gian lãng mạn này mà không được ôm Lạc Nhan thì quả thực là phí. Giang Quân Hạo cúi xuống nhìn cô sau đó chủ động nhích lại gần, vòng tay ôm lấy vai của cô. Anh cũng muốn giống như những cặp đôi khác được ôm lấy người mình yêu và cùng nhau thưởng thức thủy cung huyền ảo này.

Lạc Nhan quay sang nhìn bàn tay của Giang Quân Hạo chạm vào vai mình sau đó ngửa mặt lên nhìn anh. Cô không có ý định sẽ đẩy anh ra vì thế liền mặc kệ và tiếp tục ngắm những đàn cá heo bơi lội.

Khoảnh khắc này khiến trái tim Giang Quân Hạo như tan chảy, anh thật muốn nó kéo dài mãi mãi mà không bao giờ dừng lại.

Gia đình ba người họ đi chơi thủy cung đến 11 giờ thì đi ăn trưa. Giang Quân Hạo lái xe tầm ba phút là tới một nhà hàng năm sao đầy sang trọng ở cách thủy cung không xa.

Lạc Nhan cảm thấy ăn ở nơi bình thường vẫn tốt hơn những nơi sang trọng như thế này vì thế cô cứ chần chừ không vào. Thấy vậy Giang Quân Hạo liền nói:

"Ăn ở đây mới hợp với gia đình chúng ta chứ? Mau vào thôi."

Hợp cái gì chứ?

Ở đây chỉ có mình Giang Quân Hạo là thiếu gia nhà giàu thôi chứ Lạc Nhan cô vẫn phải làm việc cật lực để kiếm tiền trang trải hàng tháng đấy nhé.

Bước vào trong nhà hàng, gia đình họ được nhân viên phục vụ đón tiếp nhiệt tình. Phần chọn thực đơn đều do Giang Quân Hạo chọn vì thế anh toàn lựa mấy món vừa ngon lại đắt tiền nhất trong nhà hàng để ăn.

Dùng bữa xong, nhân viên phục vụ bèn đi đến gửi đơn thanh toán. Lạc Nhan vội vã giật lấy hóa đơn trên tay Giang Quân Hạo, cô vừa lục ví tiền vừa nói với phục vụ:

"Để tôi trả!"

Giang Quân Hạo mỉm cười nhìn cô, cô vẫn là người chia bổn phận một cách rõ ràng rành mạch đến vậy. Vì Giang Quân Hạo đã chi tiền đi chơi thủy cung nên Lạc Nhan sẽ là người thanh toán tiền ăn trưa.

Nhưng khoảnh khắc cô nhìn thấy số tiền trên hóa đơn phải thanh toán thì mọi thứ trước mắt như mờ dần. Cô há hốc miệng kinh ngạc, ấp úng nói ra từng chữ:

"Nh… nhiều… nhiều thế này luôn sao? Cái… cái gì mà… tận bảy số 0 thế này?"

Một bữa ăn sang chảnh ở trong nhà hàng năm sao đã tốn gần như là hết mấy tháng tiền lương của Lạc Nhan rồi. Tuy không phải là không có đủ tiền để trả nhưng Lạc Nhan cũng tiếc tiền lắm chứ, sao cô có thể vèo một phát là tiêu sạch tiền lương của mình được.

"Quý khách, ai là người sẽ trả tiền đây ạ?"

Lạc Nhan nuốt nước mắt vào trong, cô đang đấu tranh tâm lý không biết có nên đưa thẻ cho nhân viên không. Cô liếc mắt nhìn Giang Quân Hạo nhưng anh lại chỉ mỉm cười rồi chỉ tay về phía cô, nói rằng:

"Cô ấy sẽ là người trả."

"Phải, là tôi, tôi sẽ trả." Lạc Nhan gượng cười.

Sau khi lấy hết can đảm cuối cùng Lạc Nhan cũng chịu đưa thẻ của mình cho nhân viên phục vụ. Gương mặt cô xị xuống đầy tiếc nuối, cảm giác tiền của mình cứ như đi cho không người khác vậy.

Ôi tiền của cô, mấy tháng lương của cô!

Nội tâm Lạc Nhan như gào thét khi nhìn nhân viên phục vụ quẹt thẻ rút tiền. Chẳng mấy chốc nữa thôi là trong chiếc thẻ ấy chẳng còn đồng nào nữa.

Giang Quân Hạo nhìn bộ dạng tiếc tiền của Lạc Nhan liền bật cười, anh đã nói là sẽ để anh trả nhưng vì cô muốn chia nên anh mới nghe theo ý cô thôi.

Rời khỏi nhà hàng, gia đình họ sẽ kiếm khách sạn nghỉ ngơi để chiều tiếp tục đi công viên giải trí.

Trong khi Tiểu Duy vẫn hừng hực tinh thần đi chơi tiếp thì Lạc Nhan giống như bị hút cạn sức lực, cô lết từng bước ra ngoài nhà hàng trong tâm trạng không hề vui.

"Giang Quân Hạo, ai bảo anh dẫn mẹ con tôi vào nhà hàng đắt tiền này chứ? Kết quả khiến tôi chẳng còn đồng nào trong thẻ, chỉ một bữa ăn thôi sao lại đắt đến vậy."

Lạc Nhan trách móc Giang Quân Hạo vì tại anh mà cô phải mất hết tiền lương. Để tinh thần cô phấn chấn trở lại, Giang Quân Hạo đã lấy điện thoại ra chuyển một số tiền lớn gấp mười lần số tiền ban nãy vào tài khoản của Lạc Nhan. Cô há hốc miệng nhìn chằm chằm vào điện thoại, quay sang ngơ ngác hỏi anh:

"Giang Quân Hạo, tôi có nói là cần tiền của anh đâu chứ? Anh coi tôi là ăn xin đó hả?"

"Có sao đâu, tiền của tôi cũng là tiền của em."

"Tôi sẽ chuyển lại cho anh, tôi không cần tiền của anh."

Lạc Nhan định sẽ chuyển lại tiền cho Giang Quân Hạo nhưng anh lại nói ra một câu khiến cô chựng người lại.

"Nếu em chuyển lại thì tôi sẽ chuyển gấp đôi đấy."

"Anh…"

"Đừng để ý đến chuyện tiền bạc, hôm nay cứ vui chơi đi."

Khi cả ba rời khỏi nhà hàng để đến khách sạn thì đột nhiên có một chiếc xe đậu ở gần đó đi theo xe của Giang Quân Hạo. Người lái xe đội mũ lại đeo khẩu trang nên nhất thời không thể nhận ra đó là ai.

Ngồi trên xe, mẹ con Lạc Nhan không hề để ý đến đang có người theo dõi mình. Chỉ có Giang Quân Hạo là phát hiện ra chuyện đó, anh liên tục quan sát chiếc xe phía sau qua gương chiếu hậu, sau một hồi quan sát thì mới chắc chắn được là nó đang theo dõi mình.

Giang Quân Hạo cố tình tăng tốc lên để cắt đuôi chiếc xe kia, thấy anh tự nhiên tăng tốc một cách đột ngột, Lạc Nhan liền quay sang hỏi:

"Sao anh đi nhanh thế?"

Giang Quân Hạo siết chặt lấy vô lăng, tư thế sẵn sàng cho một cuộc đua thực thụ. Anh nói:

"Hai mẹ con em bám chắc vào nhé."

Nghe vậy Lạc Nhan liền ôm chặt lấy Tiểu Duy, ngồi trong chiếc xe đang đi với vận tốc chóng mặt Lạc Nhan cảm thấy có chút bất an. Cô nhắm chặt mắt lại, cầu trời khấn phật sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.

Trong khi đó chiếc xe kì lạ kia vẫn bám theo ba người họ, nếu Giang Quân Hạo tăng tốc thì chiếc xe đó cũng tăng tốc. Giang Quân Hạo nghiến răng:

"Đúng là bám dai như đỉa."

Anh quyết định chơi với chiếc xe đó một phen nhưng đến lúc dừng lại trước cửa khách sạn anh lại không thấy chiếc xe đó nữa. Lạc Nhan bế Tiểu Duy xuống xe, lảo đảo bước không vững, vì Giang Quân Hạo lái xe nhanh quá khiến đầu óc cô choáng váng.

"Lạc Nhan, Tiểu Duy, hai người vào trong trước đi."

Sau đó, Giang Quân Hạo lái xe xuống hầm để xe của khách sạn. Nhưng chiếc xe theo dõi lại không bám theo anh vào tận trong đó. Kẻ theo dõi ấy ngồi trong xe, ánh mắt lộ ra sau vành mũ trông đầy nguy hiểm.

Tên đó bỗng lấy điện thoại ra bấm gọi cho ai đó, hắn liếc mắt nhìn tên khách sạn rồi nói vọng vào điện thoại:

"Thưa ngài, hiện tại thì ba người họ đang ở khách sạn Dream. Tiếp theo tôi nên làm gì nữa đây? Có nên bám theo vào trong đó không?"

Đầu dây bên kia bỗng truyền đến giọng nói của một người đàn ông:

[Bao giờ chỉ có mình Giang Quân Hạo thì hãy ra tay, nhớ là phải làm thật cẩn thận đấy.]

"Vâng, ngài yên tâm, tôi sẽ không để xảy ra sơ sót nào đâu."