Chương 32: Đừng Trốn Tránh Tôi Nữa

Sau khi hôn xong Giang Quân Hạo bèn nhoẻn miệng cười đầy mãn nguyện còn Lạc Nhan thì tròn mắt nhìn anh không chớp. Cô thật muốn đánh cho người đàn ông này một trận nhưng vì đang ở ngoài đường nên cô đành cắn răng nhẫn nhịn. Lạc Nhan chỉ đẩy Giang Quân Hạo ra khỏi người mình, cô quay mặt đi như cố tình che đi sự ngại ngùng trên nét mặt.

"Vô liêm sỉ."

Nụ cười đùa cợt trên môi của Giang Quân Hạo dần dần tắt đi, thay vào đó là một thái độ vô cùng nghiêm túc. Anh bám lấy hai vai của Lạc Nhan, xoay người cô lại để cô đối diện với mình. Lạc Nhan ngây người ngước mắt nhìn Giang Quân Hạo, nhìn sâu vào trong ánh mắt của anh cô như cảm nhận được những điều mà anh sắp nói. Giang Quân Hạo đưa tay xoa nhẹ lên má của cô, anh thì thầm:

"Em đừng tìm cách trốn tránh tôi nữa nhé. Hãy để Giang Quân Hạo tôi được ở bên cạnh chăm sóc cho em và con trai chúng ta."

Lạc Nhan hiểu tấm lòng của Giang Quân Hạo, tiếp xúc với anh nhiều cô cảm thấy anh cũng không hoàn toàn đáng ghét. Chẳng qua bốn năm trước cô bị gò bó trong cuộc hôn nhân thương mại không mấy vui vẻ nên mới không cảm nhận được tất cả sự dịu dàng, ấm áp của Giang Quân Hạo.

"Mẹ anh sẽ không đồng ý đâu, bà ấy không có thích tôi và tôi cũng vậy." Lạc Nhan khẽ đáp lại.

"Em đừng lo về vấn đề đó, sớm muộn gì mẹ tôi cũng chấp nhận em thôi. Lạc Nhan, cho tôi một cơ hội nữa để theo đuổi em có được không?"

Giang Quân Hạo nhìn thẳng vào mắt cô với tất cả sự khẩn cầu đến từ tận đáy lòng. Anh yêu cô vì vậy muốn theo đuổi cô lần nữa, anh không muốn bỏ lỡ cơ hội rồi phải hối hận suốt đời. Thấy Lạc Nhan không trả lời, anh biết cô đang khó xử, có lẽ cô sợ bản thân sẽ trải qua những khoảng thời gian không vui vẻ ở Giang gia. Nhưng Giang Quân Hạo sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nào nữa, anh đã muốn theo đuổi cô thì sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.

"Nếu em muốn quên đi cuộc hôn nhân trước đây của chúng ta thì hãy cứ quên đi, coi như tôi và em chưa từng kết hôn. Quên đi quá khứ để hướng đến hiện tại, mà hiện tại tôi đang muốn nghiêm túc theo đuổi em."

"Giang Quân Hạo, anh việc gì phải vì một người mẹ đơn thân như tôi mà làm thế?"

"Đừng nói những lời linh tinh đó, mẹ đơn thân gì chứ, em sinh con cho tôi thì nó là trách nhiệm của cả chúng ta. Con là của chung, nếu em nói mình là mẹ đơn thân thì tôi cũng là ba đơn thân."

Những lời mà Giang Quân Hạo nói ra khiến Lạc Nhan mềm lòng. Cô không nghĩ mình đã yêu anh nhưng cảm giác này giống như rất cần anh ở bên cạnh. Sẽ ra sao nếu cô thử chấp nhận để anh theo đuổi mình và chấp nhận tình cảm anh dành cho cô? Lạc Nhan đã nghĩ bản thân sẽ không bao giờ yêu một ai nữa nhưng cuối cùng vẫn bị Giang Quân Hạo làm rung động.

Lạc Nhan chủ động ôm lấy Giang Quân Hạo, cô muốn thử cảm giác khi bản thân chủ động chấp nhận tình cảm của anh. Cái ôm này thật ấm áp, Lạc Nhan nhắm mắt lại cảm thấy như mình đã có một chỗ dựa vững chắc. Giang Quân Hạo tiếp nhận cái ôm đó của cô, anh sẽ xem như cái ôm này là sự đồng ý.

Đứng từ phía xa, Phong Tư Mạc nhìn hai người họ ôm ấp mặn nồng liền tỏ ra buồn bã. Anh ta cứ tưởng rằng khi hôn sự giữa mình và Hoắc Diệu Na được hủy bỏ thì anh ta sẽ có cơ hội theo đuổi Lạc Nhan. Nhưng Phong Tư Mạc đã lầm, cơ hội đó anh ta sẽ không bao giờ nắm bắt được khi còn Giang Quân Hạo ở đây.

Trường mẫu giáo.

Vì vụ bắt cóc lần trước nên mỗi lần ra về Tiểu Duy đều phải nắm tay cô giáo để ra ngoài cổng đợi ba mẹ đến đón. Hôm nay thằng bé cũng rất háo hức chờ mẹ đến nhưng đã có một điều bất ngờ xảy ra.

Tiểu Duy nhìn thấy chiếc xe ô tô quen thuộc mà Giang Quân Hạo hay lái đậu ngay trước cổng trường. Ngay cả cô giáo của Tiểu Duy cũng bất ngờ vì chưa từng thấy chiếc xe nào sang và đẹp như vậy đậu ở đây.

Từ trong bước ra, Giang Quân Hạo với vibe tổng tài lịch lãm bước xuống khiến mấy bà mẹ và cô giáo ở đó thần hồn điên đảo. Dù đã có chồng rồi nhưng nhìn thấy đàn ông đẹp thì cũng phải ngó một tý, đó là bản chất của phụ nữ mà. Giang Quân Hạo chạy sang ghế bên cạnh mở cửa cho Lạc Nhan, đây là lần đầu tiên cô đến đón con trai bằng xe của Giang Quân Hạo nên có chút không quen.

"Ba ơi, mẹ ơi…"

Tiểu Duy lon ton chạy đến chỗ Giang Quân Hạo và Lạc Nhan khi nhìn thấy hai người họ bước xuống xe. Lạc Nhan đưa tay đón lấy Tiểu Duy, cô bế bổng nó lên một cách nhẹ nhàng.

"Ha ha vui quá, hôm nay cả ba mẹ đều đến đón con. Ba mẹ hết giận nhau rồi ạ?"

Nghe Tiểu Duy nói vậy Lạc Nhan và Giang Quân Hạo liền quay sang nhìn nhau. Thì ra nó nghĩ ba mẹ đang giận nhau nên mấy ngày nay mới không dám nhắc đến ba trước mặt mẹ. Nhìn cảnh tượng gia đình ba người vừa có tài vừa có sắc ấy khiến những gia đình khác đều trầm trồ. Trong số đó có mấy người nhận ra Lạc Nhan, bọn họ thấy cô trên mạng xã hội khi nuôi triển lãm của T Gou được diễn ra. Mấy bà mẹ đó bế con đi đến trước mặt Lạc Nhan và Giang Quân Hạo, không biết là có ý tốt hay xấu mà hỏi cô rằng:

"Này cô, cô có phải Lạc Nhan không? Lạc Nhan của tập đoàn T Gou xuất hiện trên mấy bức ảnh chụp cùng giám đốc Phong Tư Mạc ấy."

Lạc Nhan xốc Tiểu Duy lên sau đó ỡm ờ:

"À… vâng, tôi đúng là Lạc Nhan của tập đoàn T Gou."

Sau khi nghe cô nói vậy, mấy bà mẹ đó liền vỗ đốp hai tay vào nhau như đoán trúng phóc. Họ nhìn nhau xì xào sau đó một người lại lên tiếng hỏi:

"Nếu tôi không nhầm thì anh đây có phải Giang Quân Hạo của tập đoàn N.H đúng không? Hai người là vợ chồng à? Nhưng sao vợ thì lại làm ở T Gou còn chồng thì lại làm chủ của N.H?"

Mấy người phụ nữ này dường như để cái miệng của mình đi hơi xa rồi đấy. Giang Quân Hạo tỏ ý không vui, anh trả lời:

"Điều đó thì có gì lạ sao? Chẳng lẽ là vợ chồng thì cứ phải cùng nhau làm một công ty à?"

"Nhưng tôi nghe nói Giang tổng đã ly hôn bốn năm trước, chẳng lẽ… cô ấy là vợ cũ của anh sao?"

"Thật phiền phức!"

Giang Quân Hạo không trả lời những thắc mắc đó của mấy bà mẹ nhiều chuyện, anh cẩn thận đẩy Lạc Nhan và Tiểu Duy vào trong xe rồi chạy sang ghế bên cạnh nhanh chóng lái xe rời đi. Hành động đó của anh khiến mấy người đó bàn tán đánh giá các kiểu nhưng Giang Quân Hạo chẳng để tâm đến.

Ngồi trên xe, Lạc Nhan cứ ôm chặt lấy Tiểu Duy, gương mặt cô thoáng chút buồn. Thấy vậy, Giang Quân Hạo liền nói:

"Em đừng để ý đến những lời nói của mấy người đó."

"Tôi sợ họ lại nói ra nói vào, bảo tôi làm ở T Gou là để giúp chồng lật đổ công ty đối thủ."

Giang Quân Hạo không để ý cả câu của Lạc Nhan mà chỉ để ý một chữ "chồng" nghe thật thân thương từ miệng cô phát ra. Anh mỉm cười:

"Em mới vừa gọi tôi là chồng kìa, nghe thích thật đấy!"

Lạc Nhan quay phắt sang phản ứng dữ dội:

"Tôi đâu có gọi anh như thế."

Tiểu Duy ngồi trong lòng mẹ cũng tớn lên xen vào:

"Con cũng nghe thấy mẹ gọi ba là chồng mà."

Sau đó Giang Quân Hạo và Tiểu Duy liền nháy mắt với nhau, hai người họ đúng là hiểu ý nhau quá. Lạc Nhan yếu thế nên chỉ còn cách im lặng bởi chẳng có ai đứng về phía cô cả.

Tối hôm ấy, chung cư Nera.

Giang Quân Hạo ngồi chơi với Tiểu Duy ở phòng khách mấy tiếng đồng hồ mà không chịu về. Hiếm lắm mới có dịp ba con họ dành nhiều thời gian cho nhau vì thế Tiểu Duy không nỡ để ba nó đi.

Lạc Nhan mặc đồ ngủ đi ra phòng khách, cô chống tay vào hông cau có:

"Hai ba con chơi đủ chưa? Đến giờ đi ngủ rồi đấy."

Tiểu Duy ngó nhìn Giang Quân Hạo sau khi thấy anh gật đầu thằng bé mới đứng dậy lững thững bước về phòng. Sau đó Lạc Nhan nhìn Giang Quân Hạo một lượt, cô hỏi:

"Anh có muốn… ở lại không?"

Câu hỏi của Lạc Nhan có chút gượng ép bởi khi nói ra câu này cô cũng không chuẩn bị trước, chỉ là tự nhiên muốn hỏi thế thôi. Giang Quân Hạo mỉm cười, anh đứng lên rồi bước đến trước mặt Lạc Nhan. Anh cúi xuống, vén tóc mai của cô lên sau đó thì thầm vào tai cô:

"Nếu em muốn thì tôi sẽ ở lại… ngủ cùng em."

Lạc Nhan đỏ mặt đấm nhẹ vào người Giang Quân Hạo, cô gắt lên:

"Ai… ai muốn ngủ cùng anh, tôi chỉ sợ trời tối quá rồi nên anh về bất tiện. Với lại Tiểu Duy cũng muốn ở cùng anh, anh ngủ với nó một đêm để cho nó đỡ nhớ là được."

Giang Quân Hạo thấy Lạc Nhan đỏ mặt xấu hổ liền nổi hứng trêu cô. Anh giang tay ôm cô vào lòng, ngực anh rất rộng vì thế cơ thể Lạc Nhan có thể nằm trọn trong vòng tay anh.

"Nhưng tôi chỉ muốn ngủ với em thôi, chồng thì phải ngủ cùng vợ chứ, dù sao thì Tiểu Duy cũng lớn rồi nó tự ngủ một mình được."

Lạc Nhan không nói gì mà chỉ đẩy Giang Quân Hạo ra, cô chạy vào phòng ngủ của mình rồi đóng cửa lại. Giang Quân Hạo lúc này bày ra bộ mặt vô cùng gian mãnh, anh đưa tay cởi cúc áo sau đó bước vào trong phòng tắm. Dù gì thì cũng phải tắm rửa sạch sẽ thơm tho đã rồi tính chuyện kia sau.

Khoảng 20 phút sau, khi Lạc Nhan đang ngồi ở phòng khách để đưa chăn và gối cho Giang Quân Hạo thì thấy anh bước ra từ trong phòng tắm với bộ váy ngủ của cô. Lạc Nhan suýt chút nữa thì phun hết nước ra ngoài, Giang Quân Hạo lại mặc váy ngủ của cô sao? Trông có buồn cười không chứ.

"Hi… hihihi…"

Lạc Nhan không kiềm chế được vì thế đành quay mặt đi che miệng cười. Giang Quân Hạo ưỡn ẹo đi đến chỗ của Lạc Nhan, anh tạo dáng giống như người mẫu rồi nói:

"Sao hả? Tự dưng tôi thấy mình mặc bộ này còn đẹp hơn em mặc đấy."

Nhìn Giang Quân Hạo thế này thật khác hẳn hình tượng tổng tài lịch lãm vốn có, Lạc Nhan cười đến đau cả bụng, cô ôm lấy bụng rồi nói:

"Giang Quân Hạo, trông anh buồn cười quá! Sao anh lại lấy váy của tôi mặc chứ?"

Thấy Lạc Nhan cười chọc mình, Giang Quân Hạo liền nắm lấy cổ tay của Lạc Nhan đè cô xuống ghế sofa. Lạc Nhan ngây người nhìn anh, sau đó Giang Quân Hạo bỗng dưng nhếch miệng cười đầy nguy hiểm, anh nói:

"Vậy để tôi cởi ra trả em nhé? Nói cho em biết trước là tôi không có mặc qυầи ɭóŧ đâu."