Sau khi Giang Quân Hạo và Tiểu Duy rời đi, Lạc Nhan cũng từ từ rời khỏi giường. Cô bước vào trong phòng tắm, trước lúc tắm cô có đi đến chỗ treo quần áo, đó là một váy trông rất đẹp phù hợp để Lạc Nhan đến dự buổi triển lãm ngày hôm nay. Giang Quân Hạo vô cùng chu đáo vì không chỉ chuẩn bị váy cho cô mà còn chuẩn bị cả đồ lót.
Tắm xong, Lạc Nhan lau người rồi mặc bộ váy đó lên người. Không ngờ là nó lại vừa khít với thân hình của cô, trước giờ size đồ của cô đến cô còn nhầm lẫn vậy thì tại sao Giang Quân Hạo lại nhớ rõ đến thế.
Lạc Nhan bước xuống dưới nhà sau khi đã trang điểm qua, khoảnh khắc nhìn thấy cô trong bộ váy ấy bước xuống cầu thang khiến Giang Quân Hạo không thể rời mắt. Thực sự rất đẹp, vẻ đẹp của cô khiến anh nhất thời bị đắm chìm trong đó.
"Sao anh lại nhìn tôi như vậy? Tôi mặc bộ này không hợp sao?"
Thấy Giang Quân Hạo nhìn mình không chớp mắt, Lạc Nhan còn tưởng có vấn đề gì đó khi cô mặc bộ váy này. Giang Quân Hạo bước đến trước mặt cô, anh đưa tay vén tóc mai của cô lên, hành động vô cùng tình cảm.
"Không, em mặc nó rất đẹp, rất hợp."
Lạc Nhan tròn mắt nhìn Giang Quân Hạo, không hiểu sao hôm nay cô lại có cảm tình với anh như vậy. Không chỉ để yên khi anh chạm vào người mình mà còn cảm thấy ngại ngùng vì cử chỉ thân mật ấy. Tiểu Duy ngồi một chỗ nhìn ba mẹ tình tứ vừa vui lại vừa nhăn nhó. Thằng bé xoa xoa bụng rồi nói:
"Ba mẹ đừng ngắm nhau nữa, con đói lắm rồi."
Nhờ giọng nói của Tiểu Duy mà Lạc Nhan và Giang Quân Hạo mới rời mắt khỏi nhau mà ngồi xuống dùng bữa. Ba người họ cứ giống như một gia đình hạnh phúc, quây quần bên nhau ăn sáng rồi trò chuyện vui vẻ với nhau. Nhưng khoảnh khắc ấy lại diễn ra quá ngắn ngủi, lúc đó Giang phu nhân tự dưng từ bên ngoài bước vào nhìn thấy cảnh tượng Lạc Nhan ăn sáng trong biệt thự của con trai mình liền tỏ ra vô cùng giận dữ. Bà ấy bước đến trước bàn ăn, phá hỏng không khí vui vẻ rồi nói với Tiêu quản gia:
"Tiêu quản gia, mau bế tiểu thiếu gia lên trên tầng đi."
Tiêu quản gia từ bên trong chạy ra không hiểu chuyện gì nhưng cũng làm theo lời Giang phu nhân nói. Giang Quân Hạo cảm nhận được sắp có chuyện, anh đứng dậy đối mặt với mẹ mình:
"Mẹ à, mới sáng sớm đấy, mẹ lại định làm gì vậy hả?"
Lạc Nhan im lặng ngồi bên cạnh, nụ cười trên môi của cô cũng biến mất kể từ lúc Giang phu nhân bước vào đây. Sau khi Tiểu Duy được đưa đi, bà ấy liền cầm cốc nước hất thẳng vào người của Lạc Nhan.
"Đồ không biết xấu hổ!"
"Á…"
Lạc Nhan bị Giang phu nhân hất nước ướt hết mặt và chiếc váy mới mua. Thấy cô bị đối xử như vậy, Giang Quân Hạo liền tức giận lớn tiếng quát:
"Mẹ đang làm cái trò gì vậy? Sao mẹ lại làm thế với cô ấy?"
Giang phu nhân không để ý đến lời của con trai, bà ấy chỉ dồn ánh mắt sắc lạnh của mình về phía Lạc Nhan. Bà ấy chỉ tay vào mặt cô rồi nói:
"Bây giờ cô mặt dày đến nỗi theo con trai tôi về đây ăn ở luôn rồi sao? Lạc Nhan, tôi cứ tưởng những lời cô nói cự tuyệt con trau tôi là thật hóa ra chỉ là giả vờ thôi à? Cô đừng hòng quyến rũ con trai tôi một lần nữa, tôi cảnh cáo cô đấy nghe rõ chưa?"
"Mẹ thôi đi, cô ấy là do con đưa về chứ không phải cô ấy tự bám theo con. Mẹ không thấy quá đáng hay sao? Mẹ có thôi ngay đi không hả?"
Thấy Lạc Nhan không chỉ bị hất nước mà còn bị chửi rủa một cách nặng nề, Giang Quân Hạo còn thấy bực mình huống gì là Lạc Nhan. Có lẽ cô đang cảm thấy rất khó chịu trước những lời phỉ báng của Giang phu nhân.
"Con vì cô ta mà lớn tiếng với mẹ sao? Mẹ chỉ chấp nhận Tiểu Duy thôi còn cô ta thì đừng hòng bước chân vào cái nhà này."
Lời nói của Giang phu nhân càng lúc càng không thể kiểm soát khiến Lạc Nhan quyết không cam chịu nữa. Cô lập tức đứng bật dậy, thẳng thừng đối mặt với bà ta.
"Giang phu nhân, bà không thấy cách hành xử của mình chẳng đáng được tôn trọng chút nào sao?"
"Cô nói cái gì?"
"Bà nói tôi như vậy nhưng tại sao bà không nhìn lại bản thân mình? Bà nghĩ tôi thực sự ham muốn trở lại nhà họ Giang sao? Tôi đâu có ngu mà bước vào địa ngục một lần nữa chứ?"
Giang phu nhân khoanh tay trước ngực, bà ấy nhếch miệng nhìn thái độ cứng rắn của cô. Đúng là Lạc Nhan cam chịu trước kia đã không còn, trở lại sau bốn năm cô đã hoàn toàn thay đổi rồi.
"Cô đúng là rất giống với ba mẹ của mình, thích đeo bám người khác để được hưởng nhờ tiền tài của người khác. Nếu không nhờ ba cô cầu xin chồng tôi tạo ra mối liên hôn giữa cô và Quân Hạo thì còn lâu cô mới trở thành con dâu nhà họ Giang."
Lạc Nhan căm phẫn nhìn Giang phu nhân, nước mắt cô cũng đã rơi xuống. Cô siết chặt hai tay để kìm nén cơn giận dữ nhưng xem ra cô không đủ can đảm đến mức đó.
"Bà nói tôi thế nào cũng được nhưng bà không được phép nói ba mẹ tôi như vậy. Bà nghĩ bà là ai mà được quyền nói ba mẹ tôi như thế chứ?"
Bốp!
Lạc Nhan vừa dứt lời thì đã bị Giang phu nhân giáng thẳng một cú bạt tai đầy đau đớn vào mặt.
Cảnh tượng Lạc Nhan bị tát đã bị Tiểu Duy nhìn thấy, thằng bé rời khỏi vòng tay của Tiêu quản gia rồi chạy đến chỗ mẹ.
"Mẹ ơi… sao bà lại đánh mẹ cháu? Cháu ghét bà lắm!"
Lạc Nhan vội vàng ôm chầm lấy Tiểu Duy, cô không muốn thằng bé nhìn thấy cảnh tượng người lớn cãi nhau vì thế liền bế thằng bé rời khỏi nơi này. Giang Quân Hạo giận dữ nói với mẹ mình:
"Từ lần sau mẹ đừng tới đây nữa, nếu mẹ còn hành xử như vậy thì nơi này không chào đón mẹ đâu."
Nói rồi, anh liền chạy theo Lạc Nhan ra ngoài. Giang phu nhân tức tối giậm chân xuống đất hét lớn:
"Con nghĩ mình là ai mà dám cấm mẹ đến đây? Đúng là thằng bất hiếu."
Lạc Nhan ôm Tiểu Duy chạy nhanh ra ngoài đường bắt taxi, cô không muốn ở lại nơi này thêm một giây một phút nào nữa. Giang Quân Hạo muốn đuổi theo cô nhưng không kịp, cô và Tiểu Duy đã lên taxi rồi rời đi ngay trước mắt anh rồi.
Ngồi trên taxi, Tiểu Duy liền nhổm dậy đưa bàn tay nhỏ bé chạm lên bên má đỏ ửng của Lạc Nhan. Thằng bé nheo mày hỏi cô:
"Mẹ có đau không?"
Lạc Nhan lắc đầu, cô véo nhẹ cái má phúng phính của Tiểu Duy:
"Không, mẹ không sao đâu."
Sau đó Tiểu Duy liền vùi đầu vào người cô, thằng bé nhẹ nhàng nói:
"Con xin lỗi, từ mai con sẽ ngoan, con sẽ không đòi đến nhà của ba nữa đâu."
"Không phải lỗi của con đâu, sao con lại xin lỗi?"
"Vì tại Tiểu Duy mà mẹ bị bà đánh mà. Bà đúng là đáng ghét, con sẽ không ăn bánh bà đưa nữa."
Việc khiến Lạc Nhan đau lòng nhất là để Tiểu Duy nhìn thấy cảnh tượng mình bị Giang phu nhân đánh. Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ, khi nhìn thấy cảnh bạo lực ấy nó sẽ nghĩ thế nào. Cô sợ tâm lý nó sẽ bị ảnh hưởng bởi hành động đó và cô cũng sợ con trai mình sẽ bị tổn thương.
Sau khi đưa Tiểu Duy đến trường học, Lạc Nhan liền quay về xe định sẽ tới dự triển lãm để kịp giờ. Nhưng lúc cô định ngồi lên taxi thì Giang Quân Hạo bỗng từ đâu chạy tới, anh nắm lấy cổ tay cô, thở dốc:
"Lạc Nhan... chúng ta nói chuyện chút đi."
Lạc Nhan lạnh lùng nhìn anh, cô thẳng thừng rút tay ra cự tuyệt đầy phũ phàng.
"Giang Quân Hạo, tôi nghĩ là chúng ta đừng nên gặp nhau nữa thì hơn."
"Đừng vậy mà Lạc Nhan, nghe anh nói đã…"
"Giang Quân Hạo, tôi đã đủ mệt mỏi rồi. Dù sao thì cũng cảm ơn anh vì chuyện chiếc váy, tôi sẽ giặt nó rồi đem đến trả anh."
Giang Quân Hạo lại nắm lấy cổ tay của cô một lần nữa, anh khẩn cầu:
"Anh không muốn nói về chuyện đó, em cho anh chút thời gian đi có được không?"
"Tôi đã nói rồi, chúng ta đừng gặp nhau nữa, anh có hiểu lời tôi nói không thế? Đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa, tôi đủ mệt mỏi rồi, cầu xin anh đấy."
Lạc Nhan rút tay ra khỏi người anh rồi ngồi vào trong xe. Mặc kệ Giang Quân Hạo có đập cửa thế nào cô cũng không thèm nhìn anh lấy một lần. Giây phút hạnh phúc mà anh cứ ngỡ như sắp xảy đến thì lại bị dập tắt phũ phàng, anh không cam tâm để điều đó diễn ra. Nhưng cuối cùng sự chân thành của anh lại chẳng níu kéo được Lạc Nhan, anh bất lực nhìn theo chiếc xe đưa cô rời đi, cảm giác như cô sẽ rời xa anh mãi mãi vậy.
Lạc Nhan ngồi trên xe với sắc mặt không được tốt cho lắm. Cô đã khóc nhưng lại không muốn để ai nhìn thấy. Có lẽ cả đời này, cô và Giang Quân Hạo cũng chẳng thể quay lại với nhau được.
Tại buổi triển lãm của tập đoàn T Gou.
Sau khi bước xuống taxi Lạc Nhan đã vội vàng lau hết nước mắt và trang điểm lại. Cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ bước vào trong triển lãm. Lúc này người của công ty đã có mặt đông đủ, cô đã rất hồi hộp khi không biết những trang phục mình sửa lại có vừa lòng mọi người hay không nhưng cảnh tượng lúc cô bước vào đã khiến cô ngạc nhiên vô cùng. Mọi người không chỉ thích nó mà còn cảm thấy hài lòng, thậm chí theo cảm nhận riêng còn cho rằng nó đẹp hơn những thiết kế ban đầu nữa.
Trước khi buổi triển lãm được bắt đầu, Phong Tư Mạc đã bước đến chỗ của Lạc Nhan. Hôm nay anh ta đúng là trông rất lịch lãm và phong độ, có lẽ sẽ trở thành người thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở đây mất.
"Cô Lạc, dù không biết tại sao những thiết kế lại thay đổi nhưng cũng chúc mừng cô đã khiến cho buổi triển lãm diễn ra suôn sẻ."
"Cảm ơn giám đốc, chuyện xảy ra hôm qua tôi sẽ báo cáo lại với anh và rất mong rằng giám đốc có thể tìm ra người đứng sau gây chuyện."
Khi nghe Lạc Nhan nói vậy Dương Hạ Nghi đứng ở một góc liền lặng lẽ rút điện thoại ra. Cô ta gọi điện cho Hoắc Diệu Na:
"Hoắc tiểu thư, sao cô nói là sẽ phá buổi triển lãm cơ mà? Lạc Nhan không chỉ được khen đâu mà các sản phẩm của cô ta còn được đánh giá cao nữa đó."
Đầu dây bên kia đột nhiên hét lớn:
[Sao có thể có chuyện đó được? Rõ ràng tôi đã cho người phá hoại rồi mà.]
Dương Hạ Nghi lẩm bẩm chửi Hoắc Diệu Na trong miệng, cô ta không dám nói thẳng vì dù sao Hoắc Diệu Na cũng là đại tiểu thư nhà tài phiệt.
Sau khi cúp máy, bộ mặt thật của Dương Hạ Nghi cũng lộ diện. Cô ta thẳng thừng chửi Hoắc Diệu Na:
"Hoắc Diệu Na đúng là đồ bỏ đi, cô ta lúc nào cũng ra oai mà chẳng làm được việc gì cả. Bây giờ thì đến lượt mình ra tay rồi, trông mắt lên mà coi Dương Hạ Nghi này xử lý Lạc Nhan thế nào đây này."