Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngôn

Chương 51: Vừa kiên định vừa dứt khoát

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Pinkie

Cuối cùng, Lục Húc vẫn nể mặt mũi của Hoắc Vũ, đáp ứng yêu cầu của anh ấy. Mà bên phía Ngôn Trăn, Giang Thiếu Đình nói rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối bà ấy vẫn không đồng ý.

“Vì sao cần phải như thế này, đối với người nào cũng đều không tốt cả.” Giang Thiếu Đình thực sự không hiểu.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Các người không hiểu.” Ngôn Trăn nghĩ tới chuyện mình bị Lục Húc phản bội thì không thể nào nuốt trôi được cơn giận này.

“Ngoại trừ Lục Húc, bà còn có con gái, chờ Lục Nguyên Khải phẫu thuật xong thì có thể cùng nhau trở về Lâm Thành sinh sống.” Giang Thiếu Đình cảm thấy thế này thì đối với tất cả mọi người đều tốt.

“Tôi không tin nhà họ Lục sẽ bỏ qua cho tôi.” Ngôn Trăn đã mất lòng tin với tất cả mọi người.

“Những thứ này đều có thể đàm phán, chuyện nhà họ Lục sau này sẽ tự có con đường riêng của họ.” Bây giờ Giang Thiếu Đình nhớ tới, nếu như người nhà họ Lục muốn tiếp tục phồn thịnh thì chỉ cần Ngôn Trăn không động tới, bọn họ sẽ không động tới bà ấy.

“Được rồi, cậu bảo Lục Húc đến nói chuyện đi.” Cuối cùng Ngôn Trăn cũng buông tay.

Bà cho rằng mình không có gì để thỏa hiệp, nhưng mà giờ phút này, rốt cuộc bà cũng đã nhớ tới, mình còn có một đứa con trai và một đứa con gái.

“Bọn họ chịu ngồi xuống nói chuyện như thế là tốt nhất.” Ôn Ngôn nghe được tin tức mà Giang Thiếu Đình mang đến cho cô thì trong lòng cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Nhưng nghĩ tới những chuyện kia của Ngôn Trăn thì trong lòng vẫn khó tiếp nhận.

“Được rồi, không nên nghĩ nhiều như vậy, có một số việc, đã qua rồi cứ cho qua đi.” Giang Thiếu Đình không muốn cô cứ suy nghĩ mãi chuyện kia không buông tha.

“Em không sao, chỉ là nhất thời không tiếp nhận được mà thôi. Giang Thiếu Đình, có phải em rất vô dụng không, gặp một chút chuyện đã không khống chế được cảm xúc của mình.” Cả người Ôn Ngôn ỉu xìu.

“Làm sao lại nói lời ngốc nghếch thế. Không phải đã nói với em bao nhiêu lần rồi sao? Sau này không cho phép nói như vậy nữa.” Giang Thiếu Đình biết cô như vậy là có liên quan rất lớn tới chuyện trước kia, khiến anh đau lòng không thôi.

Ôn Ngôn cho anh một nụ cười để anh an tâm. Giang Thiếu Đình nhìn thấy nụ cười chưa tới đáy mắt kia thì cảm thấy bất đắc dĩ, ôm cô vào lòng.

……

Email mà Giang Thiếu Đình đặc biệt giao phó gửi cho Tô Khê đã được gửi đi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tô Khê ngồi trước máy tính, nhìn nội dung bên trong thì bị dọa sợ đến mức ném con chuột trong tay ra. Cô ta không nghĩ tới Giang Thiếu Đình đã tìm tới cửa nhanh như vậy. Thật ra cô ta cũng không muốn làm gì Ôn Ngôn cả, đơn giản chỉ muốn đả kích cô ấy một chút. Chuyện của Ngôn Trăn thì gần đây cô ta vô tình biết được trong lúc điều tra gia cảnh của Ôn Ngôn. Cô ta vốn nghĩ Ôn Ngôn chỉ là cô gái trong một gia đình bình thường, không nghĩ tới cô ấy lại là con gái của Ngôn Trăn.

Trước đó, Hứa Ngọc đã tới tìm cô ta, muốn thông qua cô ta để cùng với Tô Lâm Hải và Tống Chính Niên hợp lực ngáng chân Giang Thiếu Đình. Quả thực cô ta đã cân nhắc, một mình Tô Thị không thể đυ.ng tới anh ta vậy thì có thêm Tống Thị thì cũng chưa chắc không thể. Nhưng mà cô thử nói chuyện này với Tô Lâm Hải thì bị bố mình trách mắng một phen, thế nên chuyện này không giải quyết được gì.

Cho dù Tô Lâm Hải có chút bất mãn đối với chuyện Giang Thiếu Đình từ chối con gái mình, nhưng mà vì Tô Khê đã vứt bỏ hạng mục Thành Đông, cùng với tất cả hợp tác với Thịnh Phi đều biến mất, thì Tô Lâm Hải có yêu thương con gái đến mức nào thì cũng không vì ân oán cá nhân mà hủy đi tương lai của công ty.

Về phần ý đồ của người đàn bà Hứa Ngọc kia thì đương nhiên ông biết, cũng là do bị Giang Thiếu Đình cho ăn trái đắng, cho nên mới muốn kéo con gái ông ở chung thuyền. Tống Chính Niên cũng sẽ không hồ đồ mà nghe theo bà ấy. Cộng thêm, trước mắt, địa vị của Giang Thiếu Đình ở Lâm Thành đã rõ như ban ngày, Thịnh Phi với khí thế này thì sẽ có khả năng vượt qua bọn ông trong vòng vài năm nữa.

Tô Khê không biết Tô Lâm Hải e ngại Giang Thiếu Đình, nhưng mà cái gì mình muốn đều phải dựa vào ông ấy, cho nên ông ấy đã nói thì cô ta không dám không làm theo. Phía Giang Thiếu Đình không thể ra tay được nên cô ta nghĩ tới Ôn Ngôn. Cô ta càng vui vẻ khi thấy người phụ nữ kia không dễ chịu. Thế nên có một màn như thế. Đương nhiên cô ta hài lòng với kết quả, đặc biệt nghe được chuyện kia của Ngôn Trăn, đã làm cho cô ta có cảm giác ngay cả ông trời cũng giúp cô ta.

“Nguyên Đông, anh nói không sai, sau khi cô ta nghe được tin tức này thì cả người hồn bay phách lạc. Cảm ơn anh!” Tô Khê biết được tin tức này là do Lục Nguyên Đông nói, thế nên gọi điện thoại qua cảm ơn.

“Khách khí, tiện tay mà thôi, sau này có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ nói một tiếng.”Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nghe Lục Nguyên Đông nói như vậy, tâm trạng của Tô Khê rốt cuộc đã tốt hơn một chút.

Trong một lần tụ tập, Tô Khê đã quen biết Lục Nguyên Đông. Cô ta cũng chỉ biết Lục Nguyên Đông là con trai của Lục Húc, còn những chuyện khác thì cô ta không rõ. Nếu không phải lần này điều tra Ôn Ngôn thì cô ta còn không biết thì ra mẹ kế của Lục Nguyên Đông là mẹ ruột của Ôn Ngôn.

Lục Nguyên Đông không thích Ngôn Trăn. Nếu như bà ấy là một người phụ nữ an phận thì căn bản anh ta sẽ không quan tâm, nhưng mà hết lần này tới lần khác, người phụ nữ này muốn quyền thế. Đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là điểm trí mạng nhất.

Từ lúc Lục Nguyên Khải sinh bệnh đến nay, Lục Húc vẫn luôn muốn nhanh chóng để cho Ngôn Trăn mất quyền lực ở Húc Nguyên. Làm sao biết được trong tay bà ấy có lợi thế quá lớn, cho nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Về phần đến cuối cùng Ngôn Trăn cũng bị Lục Húc nắm được điểm yếu thì chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.

Sỡ dĩ anh ta tiết lộ cho Tô Khê đơn giản chính là muốn lợi dụng cô ta để thêm dầu vào lửa. Đương nhiên Lục Nguyên Đông biết Ôn ngôn. Nhìn ở bên ngoài thì Ngôn Trăn quả thực đối xử với đứa con gái này chẳng ra hồn gì cả, nhưng mà dù thế nào thì cũng là con gái của bà ta, nếu như bên Ôn Ngôn xảy ra chuyện gì thì làm sao Ngôn Trăn có thể ngồi im mặc kệ được cơ chứ. Chỉ cần để cho bà ấy phân tâm, làm cho bà ấy chịu đả kích thì anh ta rất tình nguyện giúp Tô Khê một tay. Dù sao chuyện này, người ra tay là Tô Khê. Anh ta có thể phủi sạch sẽ mọi thứ liên quan, ai cũng không nghĩ tới người tiết lộ lại là anh ta.

……

Sáng sớm hôm nay, ngay dưới lầu công ty, Hứa Vi đã đυ.ng phải Ôn Ngôn. Vốn muốn tránh cô ấy cho nên mới ra khỏi nhà sớm hơn bình thường, kết quả thì sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó.

Ôn Ngôn thấy dáng vẻ trốn tránh của cô ta thì cười lạnh một tiếng, nhưng mà cũng không nói gì với cô ta, trực tiếp xem như không xảy ra chuyện gì. Kiểu người như Hứa Vi, cô lười phải dành tâm tư đi lý luận. Lần này biết rõ cô ta chột dạ, lần trước đánh cô ta cũng là do dáng vẻ thản nhiên của chính cô ta. Bây giờ, trong đầu Ôn Ngôn chỉ muốn làm thế nào mới có thể xóa bỏ toàn bộ những chuyện xấu của Ngôn Trăn đi.

Chu Thần vừa về thì nhận được đơn xin nghỉ việc của Ôn Ngôn.

“Sao thế? Không phải làm rất tốt sao?” Chu Thần không biết chuyện gì đã xảy ra.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lần này đi công tác với Trương Chuẩn, Trương Chuẩn cũng đánh giá Ôn Ngôn không tệ lắm, rất đáng để bồi dưỡng.

“Trong nhà có một chút chuyện, cứ xin nghỉ phép hoài cũng không tốt, cho nên em dứt khoát xin nghỉ luôn.” Hôm nay, Ôn Ngôn cũng đã thương lượng xong với Giang Thiếu Đình.

“Được rồi. Chờ em giải quyết xong mọi chuyện thì tới đây làm tiếp cũng được. Cổng lớn của Tín Thành luôn mở rộng cửa đón em.” Chu Thần thật lòng muốn giữ cô lại.

“Được, cảm ơn giám đốc Chu! Vậy hai ngày tới em sẽ bàn giao công việc trong tay cho người khác.” Ôn Ngôn rất biết ơn, cô cho rằng Chu Thần đối tốt với cô như vậy phần lớn là vì Giang Thiếu Đình.

Đối với việc Ôn Ngôn xin nghỉ, Trương Chuẩn cũng không nỡ. Mặc dù thời gian làm việc chung của hai người không dài nhưng mà Ôn Ngôn vừa mới bước ra đời tuy nhiên năng lực chuyên môn lại cao, người cũng thông minh lanh lợi, làm việc thì cẩn thận, rất nhiều thứ nói một lần đã hiểu. Cấp dưới như thế này thì thực sự đã làm cho Trương Chuẩn bớt không ít chuyện.

“Thầy à, thật sự rất xin lỗi.”

Trương Chuẩn là cấp trên đầu tiên từ khi Ôn Ngôn bước ra xã hội. Mới đầu, cô cũng giống như những người khác gọi anh ấy là luật sư Trương. Nhưng trong quá trình làm việc, Trương Chuẩn đã dạy cho cô rất nhiều thứ, dần dần cô đổi từ luật sư Trương thành thầy. Trương Chuẩn thấy cô gọi như vậy thì cũng xưng hô theo cô.

“Được rồi, có gì mà xin lỗi với thầy chứ. Xử lý mọi chuyện xong thì lúc nào tới đây cũng được. Thầy tin trong lòng giám đốc Chu cũng không nỡ thả em đi.”

“Vâng, được ạ!” Chu Thần và Trương Chuẩn đều đối xử tốt với cô, Ôn Ngôn rất cảm động.

Làm thế nào Hứa Vi cũng không nghĩ Ôn Ngôn cứ như vậy mà nghỉ việc. Trước kia ước gì cô ấy nhanh chóng rời đi, bây giờ đến lúc người đi thật thì mặc dù không hẳn là thương cảm nhưng mà trong lòng cũng có chút không thỏa mái. Đặc biệt, buổi sáng hôm đó nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ôn Ngôn, làm cho cô ta cảm thấy vô cùng chột dạ. Nhưng mà như thế này thì đối với cô ta mà nói không còn chuyện gì có thể tốt hơn. Sau này, hẳn là Tô Khê cũng sẽ không bởi vì chuyện của Ôn Ngôn mà tìm cô ta hỗ trợ nữa. Thế nên cô ta bắt đầu cầu nguyện cho lần này Ôn Ngôn đi thì đừng bao giờ trở lại nữa.

*

Ôn Ngôn đã quyết định ở lại Hải Thành, đợi đến khi Lục Nguyên Khải phẫu thuật xong thì mới trở lại.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Một ngày trước khi đi Hải Thành, cô qua thăm Ôn Kiến Thành, ăn với ông một bữa cơm. Và vẫn như trước đó, hai người đều không nói bất kỳ chuyện gì liên quan đến Ngôn Trăn. Ôn Ngôn không muốn để ông biết được những chuyện này, Ôn Kiến Thành có thể cứ yên ổn sống như thế này chính là nguyện vọng lớn nhất của cô.

“Hai ngày nữa anh sẽ qua đó, một mình em phải cẩn thận một chút nhé!” Trước khi lên máy bay, đến lượt Giang Thiếu Đình dặn dò như mẹ già.

“Biết rồi, em cũng không phải con nít. Mặc dù em không có ở nhà, nhưng mà sẽ kiểm tra anh bất thình lình, đừng có mà chỉ làm việc không chịu ăn cơm đó nhé!” Ôn Ngôn biết anh không thể đi theo được, huống hồ chi cô qua đó cũng không có chuyện gì, chỉ muốn qua đó chăm sóc Lục Nguyên Khải mà thôi.

Hai người lưu luyến không rời tạm biệt nhau. Lúc gần đi, Ôn Ngôn giao cho anh một việc, bảo anh mang ảnh chụp có chữ ký cho Giang Tiểu Noãn, để cô ấy đưa cho Nghiêm Vãn Vãn. Hai ngày qua quá bận, cô quên mất chuyện này.

Mặc dù Giang Thiếu Đình rất không muốn cô gặp Hoắc Vũ, nhưng mà ở Hải Thành, ngoài Hoắc Vũ ra thì thật đúng là không có ai có thể bảo đảm an toàn cho cô. Cho nên, dù rất không tình nguyện nhưng mà anh vẫn nhờ Hoắc Vũ chuyện này.

Tất nhiên Hoắc Vũ rất vui vẻ. Ngược lại Ôn Ngôn thì không ý kiến gì, anh muốn sắp xếp sao thì sắp xếp.

Ôn Ngôn vừa đến Hải Thành, vốn muốn bảo Hoắc Vũ đưa mình đến một khách sạn gần bệnh viện là được, nào biết anh ấy đã sắp xếp chỗ ở của cô xong xuôi rồi.

“Em an tâm ở chỗ này, nơi này gần bệnh viện, an ninh ở đây cũng rất tốt.”

“Được, cảm ơn anh.”

Ôn Ngôn cũng không từ chối ý tốt của anh ấy, ở nơi này tốt hơn nhiều so với ở khách sạn, nấu đồ ăn cũng tiện hơn. Lục Nguyên Khải không thể ăn đồ ăn bên ngoài, cho nên mỗi ngày cô muốn làm đồ ăn trong nhà rồi mang đến cho thằng bé.

“Em xem thử có cần gì nữa không, cứ nói với anh là được, để anh sắp xếp cho.” Hoắc Vũ thấy cô không từ chối sắp xếp của mình thì tâm tình rất tốt.

“Được rồi. Như thế này rất tốt rồi, sao mà anh cũng như mẹ già giống Giang Thiếu Đình thế. Em không phải là con nít.” Ôn Ngôn nhìn thấy dáng vẻ vừa áy náy vừa vui vẻ của anh ấy thì rất buồn cười, thật sự không hợp với vẻ bề ngoài của anh ấy chút nào. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Vậy anh đi trước, em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi. Khi nào tới thì anh sẽ gọi điện thoại.”

“Được ạ, trên đường chú ý an toàn.”

Nghe cô dặn dò, người đàn ông vui vẻ như trẻ con. Cho tới bây giờ Hoắc Vũ vẫn chưa bao giờ dám vọng tưởng sẽ có một ngày cô đối đãi với mình như bạn bè.

Nhìn bộ dáng sững sờ của anh ấy, Ôn Ngôn cười lắc đầu.

*

Buổi tối, Ôn Ngôn gọi điện thoại cho Ngôn Trăn. Dù chuyện kia có khó mở miệng thế nào thì cô cũng biết, trốn tránh cũng không giải quyết được gì.

“Con đã biết tất cả mọi chuyện.” Hai người ngồi trên ghế salon, Ôn Ngôn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Có phải cảm thấy rất mất mặt không? Có người mẹ như mẹ, con thấy rất mất mặt đúng không? Từ lâu mẹ đã biết, con luôn xem thường mẹ. Nhưng mà thật đáng tiếc, như thế nào thì cũng đều không thay đổi được sự thật là con chui từ trong bụng mẹ mà ra, đây chính là số mệnh.” Ngoài miệng thì Ngôn Trăn nói lời cứng rắn, nhưng mà trên mặt lại vô cùng ảm đạm.

“Vì một người Lục Húc, đáng giá không? Không đáng giá chút nào.” Ôn Ngôn thấy bộ dạng này của bà ấy thì không muốn nói gì kí©h thí©ɧ bà ấy.

“Dù Ôn Kiến Thành đối tốt với mẹ nhưng mà mẹ không yêu ông ấy, con biết tại sao không? Bởi vì mẹ đã dành tất cả tình yêu cho Lục Hục, không có khả năng yêu người khác. Nhưng mà ông ta đã đối xử với mẹ như thế nào? Mẹ không cam tâm, không cam tâm chút nào.” Lúc Ngôn Trăn nói đến hai từ Lục Húc thì trong mắt đầy ý hận.

“Trả thù để làm gì, cuối cùng không phải hại chính mình đó sao? Ông ấy sẽ phẫn nộ nhưng mà tuyệt đối không hề đau lòng. Cho nên tội gì!” Mặc dù Ôn Ngôn khuyên bà ấy nhưng mà trong lòng lại nghĩ đến Ôn Kiến Thành, cô đau lòng cho bố mình.

“Con giống hệt bố con, thích làm người hiền lành, chuyện gì cũng có thể không so đo, thật sự không biết nên nói các người có tấm lòng rộng rãi hay nói các người không có đầu óc nữa.” Ngôn Trăn không đồng ý với Ôn Ngôn.

“Vậy mẹ làm như vậy, vui vẻ sao?”

“À, vui vẻ có thể có cơm ăn sao? Vui vẻ có thể để người đàn ông kia quay lại sao? Mẹ không cần vui vẻ, mẹ không dễ chịu thì mẹ không muốn ông ấy tốt hơn.”

“Nguyên Khải thì sao? Nó làm sao bây giờ? Nếu như đến lúc nó trưởng thành, nó biết được những chuyện này sẽ nghĩ thế nào?”

“Mẹ cũng không biết nó còn có thể sống được bao lâu, nào dám nghĩ đến chuyện nó lớn lên.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Cho dù bao lâu thì cũng không nên thế này. Có nhiều thứ nên buông xuống thì buông xuống, mẹ cần phải tỉnh táo lại, nhìn kỹ thế giới này, có quá nhiều thứ đáng giá hơn quyền thế, tiền tài hoặc một người đàn ông không đáng giá. Chúng ta thử nhìn một chút.” Ôn Ngôn cảm thấy hôm nào đó hẳn là nên bảo bà đi gặp bác sĩ tâm lý một chút, có lẽ sẽ có ích với bà ấy.

“Ôn Ngôn, chuyện trước kia mẹ yêu cầu con, con đối nghịch với mẹ thì cũng cho qua đi, con có thể đồng ý với mẹ một chuyện được không? Mẹ hy vọng con xem Nguyên Khải như em trai ruột thịt của mình, đừng xem nó là con trai của nhà họ Lục. Lục Húc sẽ không cần nó bởi vì nhà họ Lục không cần một đứa con bị bệnh. Những cái khác mẹ sẽ cho con lời giải thích thỏa đáng, mẹ cũng sẽ không để cho hai chị em con hổ thẹn.”

Ngôn Trăn nhìn con gái mình ngồi bên cạnh, bà đã quên mất hai người đã bao lâu rồi không nói chuyện đường hoàng với nhau như vậy, tất cả hiện ra trước mắt bà là dáng vẻ theo từng giai đoạn khi còn bé của con bé, lúc vừa ra đời, vừa biết ngồi, vừa biết nói, vừa biết đi, mọi thứ đều giống như mới ngày hôm qua.

“Cho tới bây giờ, con cũng sẽ không bởi vì cách nhìn người khác mà thay đổi cách sống của mình.” Ôn Ngôn không biết vì sao, nhưng nghe bà ấy nói như vậy thì trong lòng cô rất bất an.

“Mẹ biết, mẹ coi như con đã đồng ý với mẹ.” Ngôn Trăn mỉm cười với cô.

“Con không đồng ý cái gì với mẹ cả. Dù sao mẹ cũng đừng tự mình quyết định, chờ thêm hai ngày nữa rồi nói, Lục Húc không phải đã đồng ý thương lượng sao?” Ôn Ngôn giành nói, cô sợ bà ấy sẽ làm chuyện điên rồ.

“À, đứa nhỏ ngốc nghếch này. Yên tâm đi, còn có Nguyên Khải ở đây, làm sao mẹ bỏ nó được chứ!” Ngôn Trăn giống như nhìn ra Ôn Ngôn đang lo lắng cái gì.

“Mẹ dọn đến đây ở đi, dù sao nơi này đến bệnh viện cũng rất tiện.” Cho dù bà ấy nói cái gì thì Ôn Ngôn vẫn không yên lòng như cũ.

“Được, ngày mai mẹ sẽ chuyển tới đây.” Ngôn Trăn suy nghĩ một chút rồi sảng khoái đồng ý.

“Nếu như không có chuyện gì, đêm nay mẹ ngủ lại đây đi, đồ đạc để trợ lý giúp mẹ mang tới là được rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Đêm nay không được, ngày mai mẹ tới. Đêm nay con nghỉ ngơi cho thật tốt đi, chỗ Nguyên Khải để mẹ đưa cơm qua là được.”

“Được ạ! Vậy ngày mai để con làm, mẹ gửi menu cho con đi. Hôm nay đừng nói cho Nguyên Khải biết, ngày mai con sẽ trực tiếp qua đó, cho nó niềm vui bất ngờ.” Ôn Ngôn nghĩ đến ngày mai sẽ cho Lục Nguyên Khải niềm vui bất ngờ thì lập tức vui vẻ.

“Con nấu cơm à?” Ngôn Trăn kinh ngạc nói.

“Cơ bản thì không có vấn đề gì ạ.” Ôn Ngôn nghe bà ấy hỏi như vậy thì cười có chút ngượng ngùng.

“Được rồi, vậy ngày mai giao cho con. Không có chuyện gì nữa thì mẹ đi trước đây, ngày mai lại tới.”

“Vâng, con tiễn mẹ.” Ôn Ngôn tiễn bà tới cổng.

Ngôn Trăn dừng bước, quay người nhìn Ôn Ngôn ở sau lưng mình, do dự một hồi rồi kéo tay Ôn Ngôn, vỗ nhẹ nhẹ hai lần, vừa cười vừa nói: “Đi vào đi.”

Ôn Ngôn ngây người một lúc, cô mấp máy rồi cũng cười, nhẹ gật đầu với bà ấy. Cô cảm thấy gương mặt của Ngôn Trăn lúc này lộ ra vẻ dịu dàng chưa từng có. Khi người đi đến bên cạnh xe, chuẩn bị mở cửa xe thì Ôn Ngôn sốt ruột chạy chậm tới, lắp ba lắp bắp rồi gọi một tiếng: “Mẹ.”

Động tác mở cửa xe của Ngôn Trăn dừng lại, cảm giác mũi có chút cay, hít thở một hơi thật sâu rồi mới quay người, “Được rồi, nhanh đi vào đi.”

“Vâng, mẹ lên xe đi. Con nhìn mẹ lên xe rồi đi vào.” Giờ phút Ôn Ngôn gọi tiếng mẹ này, cô cảm giác hết thảy mọi thứ đều bình thường trở lại. Cô thích cảm giác này, cũng thích phương thức ở chung hòa thuận như thế này của hai mẹ con, cô cũng càng tham luyến cảm giác này.

Ngôn Trăn vừa lên xe đã bật khóc, bà biết mình đã làm cho đứa con gái này của bà thua thiệt nhiều lắm, nhưng mà con bé cứ như vậy, luôn ngu ngốc tha thứ hết thảy mọi bất công mà bà đã tạo ra cho con bé. Bây giờ, điều duy nhất mà bà có thể làm là xử lý sạch sẽ mọi chuyện của mình, không để con bé vì chuyện của mình mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tất cả những chuyện này cũng chỉ có bản thân bà mới có thể giải quyết.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngôn Trăn biết bà cũng không thể đối mặt với tất cả những tác động tiêu cực mà chuyện này sẽ mang lại cho con bé, và nếu chuyện này thực sự được đưa ra ánh sáng, con bé cũng sẽ không thể nào chấp nhận được. Bà biết người nhà họ Lục có thể làm được, cho nên kể từ lúc Lục Húc phát hiện ra tất cả thì bà đã quyết định. Chỉ là bà không nỡ bỏ Lục Nguyên Khải, cũng lúc này, bà phát hiện, bà cũng không nỡ bỏ Ôn Ngôn. Nhưng mà bà không thể không làm như vậy.

“Lục Húc, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi. Tất cả sẽ khiến ông hài lòng.” Giọng điệu của Ngôn Trăn vừa kiên định vừa dứt khoát.
« Chương TrướcChương Tiếp »