Edit: Pinkie
Lúc Giang Thiếu Đình về đến nhà, mẹ Giang và anh nói chuyện một hồi về Giang Tiểu Noãn.
Mẹ Giang, “Con xem thử một chút, rốt cuộc là con bé làm công việc gì, cứ luôn ở trong ký túc xá nhân viên. Mẹ không an tâm, vừa mới gọi điện nói là đi ra ngoài du lịch với bạn mấy ngày. Con thử tìm lúc nào đó hỏi con bé một chút.”
Từ trước đến nay, mẹ Giang luôn tương đối yên tâm về hai đứa con của mình, dù Giang Tiểu Noãn thường không đáng tin cậy nhưng bà vẫn cho là con gái mình sẽ không làm ra chuyện gì to tát. Con bé trụ được với công việc lần này khá lâu, nhưng bình thường vẫn luôn về nhà tới lui, mà bây giờ lại không trở lại, bà vẫn có chút không yên lòng, lo lắng con bé không chăm sóc tốt cho bản thân.
“Dạ, xế chiều em ấy có qua chỗ con mượn xe, con đã dặn dò em ấy là tới nơi thì thông báo một tiếng.” Giang Thiếu Đình chỉ có thể dỗ dành mẹ mình.
Thật ra anh cảm thấy cần phải nói rõ tình hình của Giang Tiểu Noãn cho mẹ Giang, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, huống chi sau khi giải phẫu cần phải có mẹ Giang tới chăm sóc thì sẽ tốt hơn. Cho nên, trước mắt ổn định tâm tình của mẹ trước, đợi ngày mai tới khuyên nhủ con bé, sau đó nói tình hình thực tế cho mẹ Giang, như vậy, sau khi phẫu thuật xong thì có thể về nhà để mẹ Giang chăm sóc.
………..
Ôn Ngôn không nghĩ tới là Ngôn Trăn sẽ trực tiếp tới Lâm Thành tìm cô.
“Con tình nguyện ở lại nơi này chứ không chịu về cùng mẹ sao?” Ngôn Trăn vừa vào cửa thì đánh giá một phen, sau đó lạnh lùng mở miệng.
“Con cảm thấy rất tốt.” Ôn Ngôn không chào hỏi bà ấy, tự mình ngồi xuống sô pha.
“Con chính là muốn đối nghịch với mẹ đến cùng sao? Thằng bé nhà họ Hoắc thì có gì không tốt, con việc gì phải bài xích như thế?” Ngôn Trăn nhìn cô lạnh lùng như thế thì không khỏi tức giận.
“Mẹ không xem con là con gái, nhưng tốt xấu gì thì cũng coi con là con người đi chứ.” Trong lòng Ôn Ngôn đột nhiên nổi lên một đám lửa, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
“Mẹ bạc đãi con chỗ nào, ăn ngon mặc đẹp, cái gì cũng đều là tốt nhất, thế mà con còn không biết đủ. Bây giờ còn quay lại nói mẹ không xem con là con người. Con nói câu này mà không tự sờ lại lương tâm của mình sao, có người nào đối xử với cha mẹ của mình như thế không?” Ngôn Trăn nói. (Đọc Full Tại Truyenfull.vn)
“Mẹ nói lương tâm với con, mẹ có tư cách sao? Cha mẹ? Mẹ có tư cách sao? Con không phải là công cụ của mẹ. Vì sao cho tới bây giờ mẹ đều đối xử với con như vậy, còn làm như hết thảy mọi chuyện đều đàng hoàng. Anh ta tốt, nếu như anh ta không phải là con trai của nhà họ Hoắc thì mẹ sẽ cảm thấy anh ta tốt ư? Mẹ tốt, mẹ trơ mắt nhìn anh ta giam giữ con, mẹ trơ mắt nhìn anh ta hạ dược con. Tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy? Vì sao? Con mới mười tám tuổi, mẹ đã chờ không kịp mà muốn đẩy con vào đống lửa. Anh ta là một tên biếи ŧɦái, mẹ có biết không? Mẹ cũng là đồ biếи ŧɦái, tất cả các người đều biếи ŧɦái.” Hai mắt Ôn Ngôn đỏ lên, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Ngôn Trăn, càng nói càng kích động, đến cuối cùng cũng khống chế không nổi mình, trực tiếp cầm cái ly trên tay đập xuống sàn nhà.
Ngôn Trăn bị hành động này của cô làm cho giật nảy mình, cả người ngơ ngác. Ở trong mắt bà ấy, trước kia cho dù Ôn Ngôn có không hài lòng thì cũng sẽ không khống chế nổi cảm xúc của mình.
“Con tỉnh táo một điểm, bộ dáng bây giờ của con có khác gì người điên đâu.” Ngôn Trăn muốn để cô tỉnh táo lại, đưa tay kéo cô.
“Con điên, con đã bị mẹ bức điên từ lâu rồi.” Ôn Ngôn cười chế nhạo, trực tiếp hất tay bà ấy ra, căm tức nhìn bà ấy.
“Được rồi, hôm nay mẹ không nên tới.” Trong lòng Ngôn Trăn có chút sợ hãi, bà cảm giác Ôn Ngôn như thế này thật quá xa lạ.
“Có phải mẹ cảm thấy con như vậy rất đáng sợ? Mẹ có biết không, trong lòng con có bệnh, có bệnh từ lâu rồi. Mẹ đi đi, nếu lại bức con, nói không chừng con sẽ chết ngay trước mặt mẹ đó.” Đối với Ngôn Trăn, bây giờ Ôn Ngôn không có cách nào khác, chỉ có thể nói như vậy. Trong lòng cô chỉ có hy vọng, bà ấy nghe được câu này, có thể có chút lương tâm, có lẽ sẽ bởi vì lo lắng cho cô mà không bức bách cô nữa. Cho dù chút lo lắng này có quan hệ rất lớn tới Lục Nguyên Khải thì cũng tốt.
“Con lại xài chiêu này.” Mặc dù ngoài miệng Ngôn Trăn nói như thế nhưng mà trong lòng vẫn có chút sợ cô.
Ôn Ngôn không nói câu gì, trực tiếp đứng dậy, cầm lấy đồ đạc gì thì ném cái đó, ném một cái lại hỏi một câu: “Có đi hay không, có đi hay không?”
“Được rồi, được rồi, con đừng kích động. Mẹ cũng chỉ lo lắng cho con, con tự chăm sóc mình cho tốt. Nếu con đã không muốn nhìn thấy mẹ, vậy thì mẹ đi.”
Tiếp theo đó là tiếng mở cửa, rồi đóng cửa, ngôi nhà hỗn loạn ngay lập tức yên tĩnh trở lại.
Ôn Ngôn bất lực ngã người trên ghế sô pha, cô muốn khóc nhưng không khóc được, đột nhiên không khống chế được, hai tay nắm chặt lấy thân thể mình, cũng không biết nắm chỗ nào, một hồi kéo quần áo, một hồi bóp lấy đùi, cuối cùng nắm chặt tóc mình, núp ở một góc ghế sô pha rồi nức nở thành tiếng. (Đọc Full Tại Truyenfull.vn)
Chuyến đi này của Ngôn Trăn đến cũng ngoài dự tính mà đi cũng ngoài dự tính. Trên máy bay, bà mệt mỏi vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Bà có thể làm thế nào? Nếu như bà không tranh thủ, Lục Nguyên Khải sẽ không có gì cả, bây giờ thằng bé còn nhỏ, thừa dịp trước mặt Lục Húc bà vẫn còn có chút ảnh hưởng, bà không thể không làm như vậy. Nghĩ tới đây, cảm giác áy náy còn sót lại sau khi rời khỏi nhà Ôn Ngôn đã tan theo mây khói.