Quyển 1 - Chương 5: Nói chuyện
Mọi người đang cắm đầu mà ăn, Tiêu Phẩm Thạch đột nhiên hỏi nói: “Đại ca, huynh hôm nay làm ăn tốt lắm sao? Sao mà có tiền mua nhiều đồ ăn như vậy?”
Tiết Phá Dạ năm nay hai mươi ba, Tiêu Phẩm Thạch hai mươi mốt, nhỏ hơn hai tuổi, cho nên Tiêu Phẩm Thạch xưng hô Tiết Phá Dạ là đại ca.
Tiết Phá Dạ trong miệng đang nhai một miếng thịt bò, lúng búng trả lời: “Hôm nay gặp phải một thiếu gia đầu heo, ngốc không thể nói, để cho ta giúp hắn thành thần, cho ta chút bạc”.
“Thành thần?” Mọi người đều sửng sốt.
Tiết Phá Dạ ha ha cười, sờ sờ mũi: “Chỉ có heo mới nghĩ là có thần tiên”.
Một đứa nhỏ kêu lên: “Phá Dạ ca ca, huynh tính mệnh cho đệ, xem thử đệ lớn lên có thể làm cái gì?”
“Đệ à?” Tiết Phá Dạ vuốt đầu hắn, ôn nhu nói: “Đệ trưởng thành có thể làm đại tướng quân!” Đứa nhỏ nọ mắt sáng lên, thực hưng phấn, kích động nói: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật!”
“Phá Dạ ca ca, vậy còn đệ?” “Còn có đệ, còn có đệ!”
Những đứa nhỏ khác đều kêu lên.
“Đệ, Thừa tướng! Đệ, Ngự Sử, còn có đệ, đệ có thể làm Đô Đốc...!” Tiết Phá Dạ yêu thương nhìn mấy đứa nhỏ này.
Bọn nhỏ đều cao hứng phấn chấn, vô cùng kích động, dẫn tới Nguyệt Trúc cùng Phẩm Thạch cũng cười ha ha không ngừng.
“Hôm nay bên hồ ra mạng người, mọi người biết chưa?” Tiêu Phẩm Thạch uống một ngụm rượu, bỗng nhiên nói: “Nghe nói có một nữ nhân bị một lão nhân gϊếŧ, sau lại còn đến một đám nha sai, có một nam còn bị bắt”.
Bên hồ tự nhiên là chỉ ven hồ Tây tử.
Nghe được Phẩm Thạch nhắc tới việc này, Tiết Phá Dạ trong lòng chấn động, nhưng trên mặt làm ra bộ dáng không có việc gì, chỉ tùy ý ồ một tiếng.
Nguyệt Trúc trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nhẹ giọng nói: “Ca, biết là người nào sao?”
Tiêu Phẩm Thạch thần sắc có chút ảm đạm, thấp giọng nói: “Nghe nói là người Thanh Liên Chiếu, bọn họ giống như muốn ám sát lão nhân kia, ngược lại bị lão nhân đánh”.
“Ồ!” Nguyệt Trúc khe khẽ thở dài, đôi môi đỏ mọng giật giật, tựa như muốn nói cái gì, nhưng mà vẫn không có nói ra.
Nghe được ba chữ “Thanh Liên Chiếu”, mấy đứa nhỏ thế mà cùng xướng lên nói: “Thanh Liên Chiếu, thương thiên diệu, khí hoàng đế oa oa khiêu!”
“Đám tiểu tổ tông này, các ngươi xướng cái gì đó!” Nguyệt Trúc vội vàng ngăn lại, đây chính là ca dao tạo phản, sao có thể tùy ý truyền xướng.
Thanh Liên Chiếu tuy rằng bị quan phủ coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nhưng bởi vì làm không ít chuyện tốt cướp của người giàu chia cho người nghèo, dân chúng thật ra có chút yêu thích.
Đương nhiên, loại yêu thích này chỉ có thể là ngầm, ai nếu công khai ủng hộ Thanh Liên Chiếu, tự nhiên cũng sẽ bị đánh thành phản đảng.
“Lão nhân kia là loại người nào? Rất lợi hại sao?” Nguyệt Trúc lại hỏi.
Phẩm Thạch xé một iếng thịt bò cho vào trong miệng, lắc đầu nói: “Không biết, bất quá khẳng định là quan lớn, nói không chừng hay là quan lớn đến từ kinh đô, nha sai này thấy đều quỳ xuống” Dừng một chút, ha ha cười nói: “Bất quá ta cũng là nghe người ta nói, không biết là thật là giả!”
“Ồ! Đúng rồi, Phẩm Thạch, đệ bên kia làm ăn như thế nào?” Tiết Phá Dạ chuyển hướng đề tài.
Tiêu Phẩm Thạch làm công cho một tiệm gạo, suốt ngày khuân vác hàng hóa.
“Còn được, bất quá hai ngày này cũng có một việc lạ!” Phẩm Thạch cũng có hứng thú, kề sát vào nói: “Nam thành có cái tháp Hồng Nhạn, mọi người biết không?”
Nguyệt Trúc cùng bọn nhỏ đều gật đầu, Tiết Phá Dạ dù chưa đi qua, nhưng cũng nghe qua, gật đầu nói: “Biết!”
Tháp Hồng Nhạn ở nam thành phủ Hàng Châu, bên kia người cũng thưa thớt, không thể so với trung tâm thành ngựa xe như nước.
Hậu Chu những năm cuối, tây bắc sở hầu khởi binh phạt Hậu Chu, quân tiên phong thẳng tiến, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng mà các tướng thủ thành Hàng Châu lại liều chết chống cự, chủ tướng phó tướng mười sáu người toàn thể bỏ mình, quả nhiên là vui buồn lẫn lộn, sau mặc dù thành lập Đại Sở quốc, nhưng sự tích các tướng vẫn được truyền lưu rộng rãi, bệ hạ Đại Sở quốc vì an dân tâm, khen ngợi trung liệt, liền ở nam thành Hàng Châu xây tháp Hồng Nhạn, xem như hiến tế trung hồn.
Tuy nói xây tháp Hồng Nhạn, nhưng người chân chính dám đi hiến tế cũng không nhiều, trừ bỏ này người lá gan thật lớn, tính tình cực chính, người thường rất ít khi tới.
Ai biết cái tháp Hồng Nhạn này có phải công cụ triều đình dùng để phân rõ thiện dân hay không, triều đình kỹ xảo là rất nhiều.
“Bên cạnh tháp Hồng Nhạn nọ có một tửu lâu nhỏ, lâu nay vẫn tới chỗ của chúng ta mua gạo, ta cũng hay mang đồ tới, khai trương cũng không bao lâu, ngày hôm qua bỗng nhiên không tiếp tục kinh doanh. Nghe nói ông chủ nọ lúc trước bỏ ra vài trăm lượng bạc mới có cái cửa hàng này, nay không có kiếm được bạc, ngược lại còn thiếu nợ rất nhiều, hôm nay chưởng quầy chúng ta đưa chúng ta tới cửa đòi nợ, không thể tưởng được bên trong đã vây quanh một đám người, đều là đến đòi nợ!” Tiêu Phẩm Thạch phì một ngụm, có chút bực bội nói: “Chúng ta muốn chen cũng chen không vào được”.
Tiết Phá Dạ ánh mắt bỗng nhiên sáng hẳn lên hỏi: “Đòi nợ? Thiếu bao nhiêu bạc?”
“Xem ra cũng phải ba bốn trăm lượng!” Tiêu Phẩm Thạch uống ngụm rượu: “Ông chủ nọ hiện tại muốn chạy cũng chạy không ra được, bên ngoài cửa hàng đều có người canh”.
“Ồ!” Tiết Phá Dạ càng ngày càng có hứng thú: “Làm ăn kém như vậy sao?”
Tiêu Phẩm Thạch lắc lắc đầu, có chút tiếc hận nói: “Tửu lâu bố trí cũng rất là xinh đẹp, bất quá nơi đó có chút hẻo lánh, tửu lâu giống như vậy, nếu ở nơi phồn hoa, không có mấy ngàn lượng bạc, nói cái gì cũng lấy không được. Ông chủ nọ chính là thấy tiện nghi, cho nên mới mua, hơn nữa bỏ ra không ít bạc để trang hoàng, nhưng mà sau khi khai trương, làm ăn cực kém, tiền công hỏa kế cùng tiêu dùng hằng ngày của tửu lâu đều tránh không được!”
“Ông chủ nọ không tiếp tục làm sao?” Tiết Phá Dạ xê dịch mông, kề sát vào một ít.
“Còn làm?” Tiêu Phẩm Thạch ha ha cười nói: “Lần đòi nợ này, trong vòng ba ngày nếu không có bạc, sẽ phải dỡ quán lấy đồ, ông chủ nọ hiện tại sợ tới mức tránh ở trong quán không dám đi ra, nơi nào còn dám buôn bán”.
“Tốt!” Tiết Phá Dạ vỗ đùi, quát to một tiếng, vô cùng hưng phấn, dọa mọi người đều mười phần kinh ngạc nhìn hắn.
Tiết Phá Dạ hắc hắc cười nói: “Cơ hội phát tài của chúng ta đã tới!”
“Phá Dạ ca ca, người... người nói cái gì?” Nguyệt Trúc nghi hoặc nói: “Cái gì phát tài?”
Tiết Phá Dạ đứng dậy duỗi lưng, nhàn nhã sờ sờ mũi, hướng Tiêu Phẩm Thạch nói: “Phẩm Thạch, ngày mai đệ dẫn ta đi tới chỗ tửu lâu đó nhìn xem!”
Tiêu Phẩm Thạch ngây người một chút, há miệng thở dốc hỏi: “Đại... đại ca, huynh muốn đi tới đó làm cái gì?”
“Làm cái gì?” Tiết Phá Dạ cười cười sâu xa khó hiểu: “Đi tiếp nhận tửu lâu, đi phát tài!”
“Tiếp nhận tửu lâu?” Nguyệt Trúc cùng Phẩm Thạch cùng kêu lên.
Cái này thật đúng là con mẹ nó ý tưởng vĩ đại, nhưng mà, đối với Tiết Phá Dạ hiện tại mà nói, dựa vào cái gì đi nhận tửu lâu, tuy nói ông chủ thiếu tiền, nhưng mà tửu lâu nọ dù sao cũng là hàng thật giá thật, giá trị không ít bạc.
Có chút kinh ngạc, nhưng Phẩm Thạch còn tưởng rằng Tiết Phá Dạ là đang nói đùa, ngẩn ra một lát, ha ha cười nói: “Đại ca, chờ chúng ta kiếm đủ tiền, tự mình mở một tửu lâu là được. Hiện tại, ha ha, hiện tại...!”
Hiện tại là nghèo tay trắng, ngay cả ăn no cũng thành vấn đề, còn tiếp nhận tửu lâu cái rắm gì.
Tiết Phá Dạ lơ đễnh, nắm vò rượu lên uống một ngụm nói: “Đệ đừng quản nhiều như vậy, ngày mai đưa ta đi là được”.
Tiêu Phẩm Thạch lúc này mới biết Tiết Phá Dạ nói là thật, nhíu mày,“Đại ca, ta ngày mai còn phải...!” Tiết Phá Dạ đã ngắt lời nói: “Từ ngày mai, đệ không cần đi làm, chúng ta đi phát tài!” Thấy mọi người vẻ mặt kinh dị, Tiết Phá Dạ bỗng nhiên từ trong lòng lấy ra mấy tấm ngân phiếu đặt ở trên bàn.
Bọn nhỏ thật ra không hiểu cái gì, vẫn ăn thịt như cũ, Nguyệt Trúc cùng Phẩm Thạch nhìn thấy ngân phiếu, đều vạn phần kinh hãi, vô cùng khϊếp sợ nhìn Tiết Phá Dạ.
“Nơi này tổng cộng có ba trăm bốn mươi lượng bạc, là tiền thưởng của mấy đại thiếu đầu heo, tuy nói không nhiều lắm, bất quá...!” Tiết Phá Dạ mỉm cười nói: “Lấy tửu lâu nọ hẳn là không sai biệt lắm!”
Tiêu Phẩm Thạch cố gắng lắc lắc đầu, tỉnh táo lại, trầm mặc một lát, rồi nói: “Đại ca, tuy nói ở đây có hơn ba trăm lượng bạc, nhưng mà tửu lâu nọ bố trí cực kỳ đẹp đẽ quý giá, nếu muốn lấy toàn bộ xuống, không có năm trăm lượng bạc sợ là không được”.
Tiết Phá Dạ cười thần bí, vuốt vuốt đầu một đứa nhỏ bên cạnh, thản nhiên nói: “Nói không chừng ông chủ nọ hai trăm lượng bạc liền nhượng cho chúng ta thì sao?”