Chương 1: Đêm giông bão

Đêm hè mưa to, sấm sét đan xen, thời tiết đang nóng bỗng trở nên lạnh buốt.

Ngoài cửa cành trúc ngả nghiêng, bóng cây đung đưa, Tiểu Dĩnh ở trong phòng đi tới đi lui, đứng ngồi không yên.

Cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một bóng người như gió cuốn tiến vào, Tiểu Dĩnh kinh hỉ kêu lên: “Tiểu thư! Người đã về ——”

Tiếng nói đột nhiên im bặt, nàng theo phản xạ có điều kiện đón được người ập tới.

Chờ sương gió tản đi, Chiêu Tú toàn thân ướt đẫm, tùy tay tháo mặt nạ quỷ cùng áo choàng ném xuống mặt đất, lộ ra khuôn mặt tái nhợt không giọt máu.

Áo choàng đen dính sát vào người, tính cả da thịt đều bị xẻ thành những mảnh nhỏ vụn, miệng vết thương bị nước xối ướt nhẹp, đã có dấu hiệu phù thũng, hoàn toàn không giống người sống, ngược lại dày đặc quỷ khí.

Người vừa vào cửa liền ngất trong chớp nhoáng, được Tiểu Dĩnh ôm mới miễn cưỡng tìm lại thăng bằng, nhưng vừa dính nhiệt độ cơ thể người khác, nàng tức thì run rẩy, gần như theo phản xạ có điều kiện đẩy người ra, lảo đảo đi phía trước vài bước bổ nhào lên giường.

Tiểu Dĩnh vội vàng đóng cửa, xoay người chạy tới trước giường rồi lại không biết xử lý thế nào, nôn nóng nói: “Tiểu thư, nửa canh giờ trước Thanh y vệ tới truyền, giờ Hợi thiếu chủ cho triệu.”

Chiêu Tú thình lình mở mắt, động thân ngồi dậy, vươn tay xé vạt áo: “Thay y phục.”

Giọng nói khàn khàn, mang theo âm rung gần như không thể nghe thấy.

Cách giờ Hợi chỉ còn một khắc (15 phút), thời gian cấp bách, Tiểu Dĩnh vội vàng đưa quần áo tới, muốn giúp chủ tử cởϊ qυầи áo trên người, nhưng ngón tay vừa chạm vào da thịt bóng loáng của chủ tử liền bị kinh hãi.

Xối ướt một thân nhưng làn da không chỉ không lạnh, ngược lại còn nóng đến dọa người.

“Tiểu thư!” Nàng theo bản năng kinh hô, “Người đang sốt?”

Chiêu Tú cắn răng xé áo trong dính vào vết thương, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng đó, thân hình lay động, cánh tay nửa chống ván giường, thở dốc từng ngụm.

Nàng cố đè nén khó chịu trong người, vươn tay vớt mấy lọn tóc rũ rượu hất ra sau lưng: “Đừng lãng phí thời gian.”

Tiểu Dĩnh cầm khăn, cắn răng tiến lên, lau nước cho nàng.

Chỉ mới chạm vào, thân thể nàng bất giác co rúm lại.

Tựa như cánh hoa mong manh bị gió vỗ về chơi đùa, sức lực yếu ớt, khó mà thừa nhận.

Không giống bị cảm lạnh phát sốt, càng giống như…… càng giống như ……

Tay Tiểu Dĩnh bắt đầu run.

Trên da thịt nõn nà rải rác không ít vết đao chém, ngực và bên hông cùng tứ chi đều bị va chạm xanh tím, hiển nhiên đã đánh nhau với người ta —— nhưng càng nhiều hơn là những vết tích vô cùng khả nghi.

Bộ ngực vốn nên trắng tuyết không tì vết thế nhưng lại hiện lên dấu tay mạnh mẽ xoa nắn, đầṳ ѵú chịu kích ứng đứng thẳng, đỏ thắm như mai.

Vết véo ở hõm eo là nặng nhất, thâm tím như vết roi, chi chít trải dài đến giữa háng, tràn ngập mỹ cảm bị lăng nhục.

Bắp đùi đỡ hơn chút, không có dấu tay rõ ràng, song vết thương lại không ít, như thể bị ám khí vỡ vụn cọ qua, trầy xước khắp nơi.

Chiêu Tú kéo băng vải quấn lên miệng vết thương, sợ lưu lại mùi nên không dám dùng thuốc đắp, miệng vết thương khẽ đυ.ng một chút cũng đau thấu xương, nàng chẳng những không thả lỏng, ngược lại càng dùng sức kéo chặt băng vải, mượn đau đớn để duy trì tỉnh táo.

Đang định ngẩng đầu lau tóc thì Tiểu Dĩnh bỗng ném khăn, giơ tay ôm nàng, trong mắt đều là hơi nước.

..........