Chương 9: Người là mây, là tuyết, là tịch mịch

Hai người một trước một sau tiến vào Đan Tâm điện, vừa vào đã thấy Đồng nhi đợi sẵn ở bên trong, trên bàn còn để một hộp gỗ nhỏ, mùi đàn hương thoảng qua lan tỏa khắp tẩm điện.

Đồng Nhi tiến lên hành lễ, Mộ Dung Tử Ninh chỉ phất tay một cái kêu nàng đứng dậy, nhanh chóng kéo tay Lam Tịch Vân chạy đến bàn ghỗ. Tại nơi không ai biết, xúc cảm lạnh lẽo từ đầu ngón tay trơn mềm chạm vào khiến Lam Tịch Vân căng thẳng, trong lòng như có một thứ gì đó căng lên, phá vỡ phòng tuyến cứng ngắc vươn mình trỗi dậy, khiến nàng vô thức siết lại bàn tay của mình. Ngay lúc bàn tay trơn bóng như ngọc kia thả ra, trái tim lại mơ hồ trống rỗng, nhỏ nhoi đến mức mờ mịt, không kịp khiến người để ý đã vụt mất.

Mà bên kia, Mộ Dung Tử Ninh hoàn toàn không phát giác điều kì lạ của đối phương, cười cười mở ra hộp gỗ trên bàn. Hộp gỗ mở ra để lộ một khối ngọc trắng to bằng ba đầu ngón tay thiếu nữ, bên trên chạm khắc hoa mai tinh mỹ, từng đường nét đều sinh động như thật, chất ngọc có chút lạnh, trơn mịn bóng loáng, nhìn kĩ một chút sẽ thấy ở giữa khối ngọc khắc một chữ "Vân" nho nhỏ, Lam Tịch Vân thoáng cứng người, kinh ngạc nhìn hắc y thiếu nữ tôn quý phía trước: “Bệ hạ, này…"

Mộ Dung Tử Ninh tủm tỉm cười, nháy mắt nói: “Lần trước ra ngoài thì gặp được, tặng ngươi, coi như lễ gặp mặt."

Dứt lời liền cầm lấy miếng ngọc, tính đeo lên thắt lưng thiếu nữ kia nhưng lại bị cản lại: “Bệ hạ, vật quý như này thần không thể nhận. Thỉnh bệ hạ thu hồi."

"Hửm?", Mộ Dung Tử Ninh nhíu mày, ánh mắt có chút không vui, "một lời thiên tử nói ra nặng ngàn vàng, Lam tiểu thư đây muốn kháng chỉ?"

Nhận thấy một tia nguy hiểm trong lời nói, Lam Tịch Vân thức thời cúi người nhận tội: “Thần nữ không dám, chỉ là tiểu nữ thân phận thấp kém, không xứng với khối ngọc tôn quý này của người. Thỉnh bệ hạ thu hồi."

"Ngươi nói xong chưa?"

Lam Tịch Vân giật mình ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tràn đầy tức giận của đối phương nhất thời nói không ra lời. Mộ Dung Tử Ninh tức giận quát: “Trẫm muốn tặng một món đồ cũng có vậy sao? Trẫm tặng đồ cho ngươi thì liên quan gì đến thân phận? Ngươi nói, nhận hay không nhận?"

Đáy lòng đột ngột dâng lên một loại cảm xúc khó nói, mơ hồ khiến trái tim đập nhanh hơn, Lam Tịch Vân cũng không biết bản thân bị làm sao, chỉ là thấy Mộ Dung Tử Ninh tức giận như vậy liền dâng lên một chút ngọt ngào, rũ mắt nhận mệnh: “Thần tạ ơn bệ hạ."

Trong phòng, Mộ Dung Tử Ninh tự tay thắt ngọc bội vào đai lưng đối phương, ngọc bội màu trắng đục nổi bật trên nền tuyết y, dây thắt màu đỏ chói mắt dễ nhận ra vô cùng. Thế nhưng… thắt mãi cũng không được?!

Lam Tịch Vân: “...."

"Bệ hạ, vẫn nên để thần tự thắt đi."

Mộ Dung Tử Ninh ngượng ngùng bỏ tay ra, ngồi bên bàn uống một chén trà hoa mai thơm ngát, gương mặt vì sự cố vừa rồi mà vẫn còn ửng đỏ, nhìn thoáng qua diễm lệ vô cùng. Trong phòng lại lâm vào loại không khí trầm mặc vì diệu, mỗi một cuộc nói chuyện của hai người đều luôn diễn ra như vậy, không có điểm chung khiến mọi chuyện đi vào ngõ cụt.

Cũng may lúc này Đồng Nhi từ bên ngoài bước vào, hai tay nâng một khay đồng, bên trên đặt điểm tâm cùng hai chén canh, Lam Tịch Vân không biết đó là thứ gì, chỉ hơi nhíu mày xong cũng không nói nhiều. Mộ Dung Tử Ninh nhìn ra nghi hoặc của nàng, cười một tiếng nói: “Uống thử xem."

Lam Tịch Vân nhìn nàng một cái, một lúc sau dứt khoát nâng bát uống cạn, Mộ Dung Tử Ninh cười nhạo: “Lam tiểu thư không sợ trẫm hạ độc sao?"

"Lúc này bệ hạ vẫn chưa thể giết ta.", Lam Tịch Vân thẳng thừng trả lời khiến Đông Nhi nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, nàng âm thầm ngước lên nhìn Mộ Dung Tử Ninh một cái, thấy người không nói gì mới giám thở phào một hơi.

Lam Tịch Vân lại nói tiếp: “Rất ngọt."

Mộ Dung Tử Ninh không chút để ý nói: “Bỏ đi, lát nữa kêu người chuyển công thức cho nhị ca ngươi. Đúng rồi, Tịch Vân, muốn cùng trẫm đánh cờ không?"

"Thần tuân chỉ."

Ngay lúc hai người đang nói, Đồng Nhi đã mang bàn cờ lên, im lặng đứng một bên hầu hạ hai người. Mộ Dung Tử Ninh lấy quân trắng, Lam Tịch Vân bồi nàng quân đen, hai người kì nghệ bất phân thắng bại, càng đánh càng hứng thú, thoắt cái sắc trời đã tối. Thoáng thấy hai người sẽ không xong trong nhất thời, Đồng Nhi đành phải nói: “Bệ hạ, Lam tiểu thư, đến lúc truyền thiện rồi."

Nghe vậy Mộ Dung Tử Ninh khẽ ngẩng đầu, nhìn bàn cờ trắng đen giao hòa lại không khỏi thở dài, cười nói: “Kỳ nghệ của ngươi quả nhiên tuyệt hảo, đánh lâu như vậy mà trẫm vẫn không thắng nổi."

Lam Tịch Vân hạ xuống một quân cờ trắng, quân đen nháy mắt bị vây công triệt để, Mộ Dung Tử Ninh cười đến khóe mắt cũng cong cong, đứng dậy duỗi lưng, nháy mắt với bạch y thiếu nữ: “Được rồi, lại đây dùng bữa với trẫm."

Trên bàn gỗ đã sớm bày đủ các loại mỹ thực, hương thơm từ thức ăn sớm khiến bụng của nữ đế kêu lên, nàng nhanh chóng ngồi xuống bàn, nhận thấy Lam Tịch Vân vẫn đứng liền nghi hoặc, lúc thấy ánh mắt mâu thuẫn của nàng mới giật mình hỏi: “Tịch Vân, sao vậy?"

Lam Tịch Vân rũ mắt, hơi cắn cắn môi, rốt cuộc mất mặt nói: “Bệ hạ, thứ canh ban chiều…"

"Phụt…", Mộ Dung Tử Ninh rốt cuộc không nhịn được mà che miệng cười, cái gì lễ nghi cung đình cũng bỏ hết. Cũng may Đồng Nhi đã sớm đuổi người ra thiên điện, bên trong này chỉ còn lại ba người, cũng không coi là mất mặt đi.

Mộ Dung Tử Ninh nhìn gương mặt bạch y thiếu nữ quẫn bách đến đỏ ửng, trái tim lại nhảy lên một cái, che miệng nói: “Cái gì mà thứ canh? Ngươi lại gọi khó nghe như vậy? Thứ đó gọi là nước đậu xanh, ngươi trước ngồi xuống đi, lát Đồng Nhi sẽ lại mang lên."

Lam Tịch Vân ngượng đến mặt đỏ bừng, chật vật không nói lên lời, theo lời thúc giục của đối phương mà ngồi xuống, dùng việc gắp thức ăn để che đi chút cảm giác xấu hổ.

Mà bên kia tâm trạng của Mộ Dung Tử Ninh tựa hồ rất tốt, suốt một bữa ăn vẫn luôn mỉm cười. Thỉnh thoảng lại trộm nhìn bạch y thiếu nữ một cái, cảm giác trong lòng càng lúc càng rõ. Rốt cuộc vẫn chỉ là thiếu nữ mười bốn tuổi, dù cho kiềm chế đến đâu cũng không giấu hết được tâm tính tiểu hài tử.

Một bữa ăn này trôi qua thật yên bình, cảm giác có một người cùng ăn thật không tệ chút nào.

Lam Tịch Vân được sắp xếp tiến vào Thanh Lạc viện ngay trong Đan Tâm điện rộng lớn, đây là biệt viện duy nhất được xây độc lập trong cung của hoàng đế. Mộ Dung Tử Ninh cũng không biết tại sao tiên hoàng lại đặt một viện tử đơn bạc ở đây, xung quanh trồng rất nhiều hoa mai, đông hàn qua đi để lại những cành mai gầy guộc, trơ trọi giữa màn đêm bao la. Cũng không biết vì cái gì mà Mộ Dung Tử Ninh thấy nơi này nhất định sẽ phù hợp với người kia, không một chút do dự liền an bài người ở đây.

Đêm lặng như nước, khắp nơi chỉ còn vang vọng lại tiếng bước chân trật tự của cấm quân len lỏi giữa không gian an tĩnh, ngay cả một tiếng chim chóc cũng không nghe thấy. Lam Tịch Vân nằm trên giường, đôi mắt vẫn mở lớn nhìn đỉnh giường, xung quanh bị xúc cảm ấm áp vây lấy nhưng nàng vẫn tỉnh táo, cảm giác xa lạ khiến nàng không cách nào chợp mắt.

Thở dài một cái, thiếu nữ xuống giường, trên người cẩn thận phủ thêm một lớp áo choàng trắng muốt ngăn cho sương đêm tràn vào, nàng chậm rãi mở của bước ra ngoài.

Gió đêm như vấn vương mái tóc mềm mại, thổi qua mang theo hương hoa mai nhàn nhạt hòa vào không khí. Lam Tịch Vân dạo một vòng trong Thanh Lạc viện, muốn cho bản thân thanh tịnh một chút, nhưng đi được một đoạn, từ xa bỗng truyền đến một tiếng đàn mềm mại, đánh thẳng vào cõi lòng thiếu nữ.

Giữa đêm khuya làm ồn chốn cung cấm, lại tại nơi hoàng đế nghỉ ngơi, không cần nghĩ Lam Tịch Vân cũng biết là ai, thiếu nữ lắc đầu cười một cái, muốn trở lại phòng nhưng trong lòng lại có một luồng sức mạnh khiến nàng đi về phía trước. Hậu tri hậu giác bước tới Phì Thủy đình, đình viện dựng giữa hồ sen, dưới ánh trăng vàng mơ hồ như ẩn như hiện, tựa như cõi thần tiên khiến người không biết đâu là thực đâu là mơ. Nếu không phải cầu đá hình bán nguyệt bắc giữa sóng nước thì Lam Tịch Vân sớm đã tưởng bản thân đang mơ.

Tiếng đàn du dương phát ra giữa hồ sen, mà trong đình, thiếu nữ trút bỏ đi hắc sắc lạnh lẽo, thêm vào hồng y rực đỏ vừa tà vừa mị khiến Lam Tịch Vân không khỏi ngẩn người. Chính là thiếu nữ kia quá mức diễm lệ, yêu đến khiến người khác khó thở. Trái tim có chút rung động, chỉ là được nữ chủ kịch liệt khắc chế.

Lam Tịch Vân nhìn bóng lưng đơn bạc kia, trong lòng cũng có chút mềm mại, lại nhịn không được nổi lên một tầng thương xót. Bởi bóng lưng kia quá mức cô độc, trong bóng đêm mơ hồ lại càng trở nên yếu nhược, bất cứ lúc nào cũng có thể hòa vào trong tối tăm, tan biến giữa không gian vô định. Chỉ nghĩ như vậy thôi mà Lam Tịch Vân đã có chút hoảng hốt, nhưng vừa bước lên một bước đã khựng lại.

Rốt cuộc bản thân nàng bị làm sao vậy? Thương xót cho một kẻ so với nàng càng ngoan độc hơn? Hay đau lòng cho thiếu nữ đứng trên đỉnh nhân sinh kia?

Không biết thất thần qua bao lâu, một thanh âm lạnh lẽo vang lên khiến Lam Tịch Vân bừng tỉnh: “Đã đến rồi thì tới đây ngồi đi."

Nét phân vân trên gương mặt thiếu nữ nhanh chóng bị che lấp, Lam Tịch Vân chỉ kịp gọi một tiếng "bệ hạ" rồi chậm rãi bước đến. Gió đêm khiến y phục phiêu đãng giữa khoảng không, cũng khiến cho mái tóc người kia trượt qua đôi mắt hạnh sắc bén, che đi toàn bộ tâm tình của nữ đế.

Mộ Dung Tử Ninh dừng động tác, vuốt ve huyền cầm, mùi đàn hương hòa lẫn vào trong hương mai nhàn nhạt khiến thần trí người ta thanh tỉnh. Cuối cùng nàng cũng biết vì sao lại muốn an bài thiếu nữ kia tại Thanh Lạc viện, đại khái khí chất của nàng quá mức giống hoa mai thuần khiết đi.

Hồng y thiếu nữ cười một tiếng, kinh tài tuyệt diễm như vậy, đôi mắt đong đầy tiếu ý nhìn Lam Tịch Vân: “Trẫm làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của ngươi sao?"

Lam Tịch Vân chỉ cười, tự thân pha một ấm trà nóng, nàng đưa đến trước mặt đối phương một chén trà, bản thân lại hơi nhắm mắt thưởng thứ chén trà trên tay, lên tiếng tán thưởng: “Không hổ danh là trà Long Tỉnh thượng hạng."

Mộ Dung Tử Ninh nghe nàng nói cũng tờ mò nhấp tử một ngụm, vị trà hơi nồng khiến nữ đế hơi nhíu mày, cười nói: “Đáng tiếc trẫm lại nếm không ra là vị gì."

Hai người nhìn nhau cười, Lam Tịch Vân nhìn huyền cầm trên bàn một chút, buông lời tán thưởng: “Thật không nghĩ đến cầm nghệ của bệ hạ lại tốt như vậy."

"Muốn nghe lại một khúc không?"

Hậu tri hậu giác Lam Tịch Vân gật đầu một cái. Mộ Dung Tử Ninh mỉm cười, ngón tay thon dài như ngọc đặt lên sợi dây màu bạc mỏng manh, theo mỗi lần ngón tay đi chuyển, dây đàn cong lên lại trùng xuống, thanh âm trong trẻo lại một lần nữa chiếm cứ không gian rộng lớn.

Ánh trăng đầu xuân ảm đạm nhạt màu nhưng cũng đủ làm nên một mỹ cảnh. Lam Tịch Vân ánh mắt không rời, Mộ Dung Tử Ninh lại chăm chú trên huyền cầm, bỗng chốc lại sinh ra một loại hòa hợp khó nói.

Lam Tịch Vân hơi nhắm mắt, so với tiếng đàn lúc đầu, hiện tại thanh âm đã nhiều thêm một phần cường thế cùng khắc chế, mặc dù khiến lòng người rung động nhưng Lam Tịch Vân vẫn cảm nhận được một tia trống rỗng. Trong mơ hồ, nàng nghe thấy bản thân bật thốt lên: “Bệ hạ, từ nay trước mặt thần, người có thể không cần khắc chế như vậy được chứ?"

Tiếng đàn trầm xuống, trong nháy mắt liền đứt đoạn, mà Lam Tịch Vân lúc này cũng liền choàng tỉnh, đối diện với ánh mắt lạnh như băng kia, trong lòng nàng chợt trầm xuống, đầu óc trượt qua một suy nghĩ nguy hiểm, không ngửng trách mắng bản thân ngu xuẩn, nhưng không hiểu vì sao cơ thể như bị ghim lại trên ghế đá, lại không hiểu vì sao vẫn có thể tiếp tục nói: “Trước mặt ta, người chỉ cần sống đúng với chính mình là được."

Ánh mắt Mộ Dung Tử Ninh càng lúc càng lạnh, trong khoảnh khắc ấy còn mơ hồ tràn ra sát ý, nhưng trái tim lại hoàn toàn trống rỗng, theo bản năng đập chậm lại, ép đến l*иg ngực nàng khó thở. Đối diện với dung nhan xinh đẹp cùng đôi mắt kiên quyết kia, Mộ Dung Tử Ninh bỗng cười thật lớn, khóe mắt lại thấy cay cay, trong bóng đêm liền hồng lên một mảng nhưng không một ai nhận thấy.

Trong đêm tối, một mình thiếu nữ gặm nhấm chút cảm xúc ngọt ngào dưới đáy lòng, lại một mình với những niệm tưởng cùng chua xót.

Cuối cùng không chịu đựng được nữa, tất cả cảm xúc trong lòng như sóng triều mãnh liệt tràn ra công kích bức tường vững chắc thiếu nữ dựng lên suốt bao năm nay.

Một chút không phòng bị liền ngã xuống, Mộ Dung Tử Ninh cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ biết lời nói kia của thiếu nữ bạch y khiến nàng phải buông giáp đầu hàng.

Sống qua hai đời, lần đầu tiên nếm trải một chút rung động, dù là thoảng qua cũng khiến cho người say đắm, rõ ràng không có rượu, nhưng nàng vẫn tự say, thế nhưng dù lúc này trước mặt có đặt một bình rượu nồng thì kết quả cũng không thay đổi. Tửu bất túy nhân, nhân tự túy.*

(* Rượu không làm người say, người tự say.)

Nhìn vào đôi mắt thanh minh kia, rốt cuộc Mộ Dung Tử Ninh cũng không giãy giụa trong vô ích nữa. Nàng lại một lần nữa đặt tay lên huyền cầm, ánh mắt hồng nhuận cũng khép lại.

Một khúc đánh ra nỗi lòng, hàm chứa bi thương, vừa đau khổ nhưng cũng vừa ngọt ngào hạnh phúc.

Tuyết trắng tung bay, phiêu tán theo chiều gió.

Không gian tĩnh mịch, giữa thanh âm nhuốm màu bi thương của huyền cầm, đọng lại trên môi hồng y thiếu nữ một nụ cười, yêu hơn cả mẫu đơn xung quanh. Bình lặng như hồ nước mùa thu… cũng lại khiến người đau lòng như vậy.

Người là mây, là tuyết, là tịch mịch…

Là bạch mai thuần khiết nhất giữa hồng trần dơ bẩn, cũng là bỉ ngạn hoa che giấu đi vực sâu vạn trượng...

Gió lạnh lại một đợt tràn qua, cuốn hồng y phiêu đãng giữa khoảng không vô định. Mộ Dung Tử Ninh mở mắt, ánh mắt dừng trên ánh trăng ảm đạm, cõi lòng cũng đầy rẫy buồn phiền.

Trên thế gian này, cái gì gọi là tình chi sở chung, thân bất do kỉ, lại cái gì sẽ là vọng niệm si tâm, tối nan tiêu dẫn?

Tâm tư vừa động, một đời liền quyết định phó thác cho người…

Thế nhưng ta một thân cô độc, sinh thời mang mệnh đế vương, nói ta dùng cái gì để yêu, để thương, để hi sinh vì một người?

Đối với một thiếu nữ vừa mười bốn tuổi, cho dù có thông triệt đến đâu, đối với những tâm tư của vị nữ đế trước mặt cũng hoàn toàn không hiểu. Mộ Dung Tử Ninh nhìn thẳng vào mắt người trước mặt, bỗng khẽ cười một tiếng, ngón tay trong thoáng chốc dừng lại, tiêu tán theo những tâm tư không nên có vừa xuất hiện.

Mộ Dung Tử Ninh nhẹ giọng nói: “Tịch Vân, hẳn là nên trở về rồi đi."

Lam Tịch Vân hoàn hồn, tâm tư vẫn chưa thoát khỏi những lời nỉ non khi nãy, một chút bi thương nhàn nhạt chạm đến trái tim, lại một chút ngọt ngào đến thống khổ dày vò thiếu nữ đơn thuần đến khó chịu. Cuối cùng nàng vẫn rũ mắt, đứng lên trở về viện tử của bản thân.

Ngay thời khắc nàng đứng dậy, cánh tay Mộ Dung Tử Ninh nhanh chóng vươn ra, nhưng cũng thật nhanh dừng lại giữa không gian, trong ánh mắt khổ sở của bản thân, nàng nhìn theo bóng bạch y khuất dần giữa khóm mẫu đơn rực sắc, ngón tay khẽ chuyển mấy lần, nhưng giữa không trung lại không nắm được bất cứ thứ gì.

"Cấm kị của một đế vương chính là ái tình, một khi động lòng sẽ trở nên hồ đồ. Ninh Nhi, mất đi đế vị không đáng sợ. Nhưng thống khổ nhất chính là mất đi chân tâm, mất luôn ái nhân bản thân tâm tâm niệm niệm…"

"...Mộ Dung Tử Ninh, ngươi phải nhớ thật kĩ, ái tình là con dao hai lưỡi, ngươi có thể lợi dụng nó, nhưng nó cũng có thể giết chết ngươi."

Hồng trần hỗn loạn, sẽ có ai hiểu được ái tình? Cũng sẽ có ai không động chân tâm?

Mộ Dung Tử Ninh nhìn huyền cầm một lát, lạnh lẽo trong mắt trở nên nhu hòa, một khắc sau, đoản kiếm lạnh lẽo như ngọc chậm rãi rạch từng đường trên gỗ quý.

Ôn nhu trong ánh mắt thoáng cái thay bằng một thứ tình tự tàn nhẫn, như ma như quỷ.

Thế nhưng cũng không một ai biết, Mộ Dung Tử Ninh là một nữ đế vô cùng ích kỉ, giang sơn, nàng muốn, giai nhân, nàng cũng muốn...