Chương 17: Học thêu thùa

Sáng sớm, kinh thành đổ một trận tuyết, khắp nơi đắm mình trong một sắc trắng tịch mịch, lại chuẩn bị đón một mùa mai nở. Mộ Dung Tử Ninh ngẩn người nhìn nụ bạch mai trước mắt nhỏ xíu đậu trên cành, tựa như hoàn toàn tách biệt với nhân gian ngoài kia, thiếu nữ thật cẩn thận vươn tay chạm lên, tuyết trắng đọng trên cành theo nhiệt độ cơ thể nàng mà tan ra, chảy qua nụ bạch mai trắng ngần.

Cái chạm thật nhẹ, cứ như thể đang chạm vào một món đồ cực kì trân quý, sợ một chút mạnh tay liền khiến thứ đồ ấy vỡ nát.

"Cạch..."

Tiếng cửa gỗ vang lên giữa không gian tĩnh lặng, Mộ Dung Tử Ninh giật mình rời tay, tầm mắt cũng nhanh chóng chuyển xuống chậu mẫu đơn bên cửa sổ, ngón tay tinh tế xen vào những đóa hoa tuyệt sắc, rực rỡ lại kiêu sa. Cứ như đang cố gắng chuyển dời toàn bộ tâm tư của bản thân, khiến cho người khác không đoán được suy nghĩ của nàng.

Chỉ là những hành động ấy dù có nhanh đến đâu cũng không qua nổi ánh mắt của người luyện võ, Lam Tịch Vân nhìn thấy tất cả, nàng rũ mắt, không nhiều lời mà hành lễ: "Thần tham kiến bệ hạ."

Mộ Dung Tử Ninh dừng động tác đùa nghịch, mang theo tươi cười nói: "Trẫm miễn cho ngươi mấy thứ lễ tiết này, lần sau đừng mất thời gian như vậy nữa."

Lam Tịch Vân lên tiếng tạ ơn, chậm rãi bước đến bên bàn. Trên bàn gỗ đã chuẩn bị sẵn khung thêu cùng kim chỉ. Lam Tịch Vân sờ chất vải một chút, mềm mại trơn bóng, buông lời khen ngợi: "Đúng là vải tốt."

"Ngươi đoán được xuất xứ của đống vải này không?", Mộ Dung Tử Ninh cười cười, hai tay chống cằm, rất có hứng thú nhìn bàn tay mềm mại cầm mớ vải màu vàng nhạt kia.

Lam Tịch Vân cẩn thận xem xét tấm vải trên tay, cuối cùng chú ý đến một chữ "Lạc" thêu cẩn thận dưới góc vải, liền cười nói: "Người ta thường ca ngợi tơ lụa Lạc gia Giang Nam, quả nhiên là danh bất hư truyền."

Gương mặt thiếu nữ tựa hồ cũng không quá kinh ngạc, còn hết sức vỗ tay khen: "Không hổ danh tài nữ chốn kinh thành, quả nhiên là danh bất hư truyền."

Lam Tịch Vân cũng bị nàng chọc cười thành tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, nàng bắt đầu dạy Mộ Dung Tử Ninh thêu thùa, không khí cũng coi như hòa hợp.

Mộ Dung Tử Ninh cẩn thận cầm cây kim bé nhỏ, bắt đầu luồn chỉ, từng chút từng chút một thêu lên tấm vải màu vàng nhạt trơn mịn, dù còn lệch rất nhiều nhưng cũng khiến đáy lòng thiếu nữ thỏa mãn, cực kì vui vẻ chú tâm lên đồ vật trên tay mình.

Thêu được một bông hoa nhỏ, Mộ Dung Tử Ninh cười như hài tử được cho kẹo, giơ khung thêu ra trước mặt Lam Tịch Vân, cứ như đang khoe trân bảo của bản thân vậy: "Thế nào? Trẫm thêu cũng không tồi đi."

Lam Tịch Vân nhìn tấm vải một chút, lại nhìn bông hoa nhỏ duy nhất trên tấm vải kia. Đường chỉ lệch lạc, đảo mắt cũng dễ dàng phát hiện ra đám chỉ rối ở bên trong, Lam Tịch Vân nói: "Không tệ, bệ hạ học rất nhanh."

Mộ Dung Tử Ninh nhoẻn miệng cười, dương dương đắc ý nói: "Đó là đương nhiên.", dứt lời còn tò mò muốn xem thành quả của đối phương nhưng lại bị Lam Tịch Vân không giấu vết che đi. Nữ đế tức giận nghiêm giọng nói: "Trẫm muốn xem."

"Người thật sự muốn xem sao?"

"Muốn.", Mộ Dung Tử Ninh không chút do dự trả lời, cảm thấy gương mặt đối phương điểm chút do dự thì ngay lập tức cướp lấy khung thêu. Vừa xem cả gương mặt liền không chịu được mà biến đen. Trên tấm vải trắng xóa điểm lên một đóa mẫu đơn tuyệt sắc, màu đỏ như nhung tiến đến đầu cánh hoa lại biến nhạt dần, sinh động tựa như đóa hoa dưới tuyết ngoài ô cửa sổ. Nữ đế rất bình tĩnh trả lại khung thêu cho đối phương, bản thân tự cầm thành quả của mình lên nhìn lại một lần.

Mộ Dung Tử Ninh: "...."

Lam Tịch Vân hơi do dự nói: "Bệ hạ, lần tiếp theo sẽ tốt hơn thôi."

Mộ Dung Tử Ninh ừ một tiếng, mặt không đổi sắc cầm kim thêu. Này chính là đang rất giận nha, Lam Tịch Vân đắn đo một hồi, dứt khoát đặt đồ của mình xuống, chỉ yên lặng một bên nhìn đối phương thêu từng đường kim mũi chỉ. Rất lâu sau nàng mới hỏi: "Tại sao bệ hạ muốn học thêu thùa?"

Không gian yên tĩnh nghe được cả tiếng mũi kim bén nhọn xuyên qua vải mỏng. Mộ Dung Tử Ninh cũng thầm thắc mắc, tại sao bản thân lại muốn học, ngay cả luyện kiếm cũng không muốn, nhưng cố tình gặp đối phương tất cả những thứ trước đây bản thân chưa từng thử đều muốn mang ra thử một lần.

Tâm trí bắt đầu trở nên rối loạn, Mộ Dung Tử Ninh lại chợt nhớ về một ngày kia nhìn thấy a tỷ thêu hà bao, trên gương mặt biết bao xinh đẹp ấy tràn ra hương vị hạnh phúc khiến nàng mơ ước. Nữ đế rũ mắt cười một tiếng, tự nhiên đáp: "Bình thường chán quá không có gì làm, biết thêm một số thứ cũng coi như không tệ lắm."

Tất nhiên Lam Tịch Vân sẽ không hỏi thêm gì nữa, đối với thiếu nữ như nàng, Mộ Dung Tử Ninh có thể xem như bằng hữu đầu tiên, cũng là minh quân nàng lựa chọn phò tá ngay từ đầu. Thần tử chỉ nên làm việc của thần tử, nếu chủ nhân không nói, thần tử như nàng cũng không nên xen vào.

Ngược lại với sự im lặng của nàng, Mộ Dung Tử Ninh lại cảm thấy thập phần rối rắm, cảm tình không thể nói cho bất cứ ai khiến nàng lúc nào cũng thấy trong lòng khổ sở, lúc này thật cẩn thận quay qua nhìn sườn mặt tinh tế xinh đẹp của đối phương, Mộ Dung Tử Ninh bất giác hỏi: "Đúng rồi, Tịch Vân, ngươi biết thêu hà bao không?"

Lam Tịch Vân bị hỏi đến ngẩn người, nhưng vẫn bình tĩnh thắc mắc: "Bệ hạ có ý trung nhân rồi?"

"Không có, ngươi nghĩ đi đâu vậy.", Mộ Dung Tử Ninh buông khung thêu, cả người mệt mỏi nằm nhoài lên trên bàn, thanh âm cũng bị nàng ngân dài ra: "Chẳng lẽ thêu hà bao là nhất định phải tặng cho ý trung nhân sao? Tịch Vân, ngươi từng tặng rồi?"

Bộ dáng lúc này của nữ đế bệ hạ chỉ có thể dùng bốn từ phong tình vạn chủng để miêu tả. Lam Tịch Vân cảm giác người có chút nóng, không dấu vết liền dịch chuyển tầm mắt ra xa. Suốt hai năm ở chung này, nàng tựa hồ được thấy một nữ đế vô cùng khác những gì phụ thân nàng nói, có lẽ cũng chỉ là một thiếu nữ, bao nhiêu giả dối trước mặt ngoại nhân đến trước mặt nàng thì Mộ Dung Tử Ninh đều trút bỏ hết, để nàng thấy được bộ dạng lười biếng, tùy ý mà làm nũng, vui đùa.

Nghĩ đến đây, đáy lòng Lam Tịch Vân dâng lên thỏa mãn nhàn nhạt, nàng nhẹ giọng trả lời câu hỏi của Mộ Dung Tử Ninh: "Chưa từng thêu, cũng chưa từng tặng."

Nháy mắt cả gương mặt Mộ Dung Tử Ninh đều trở nên rạng ngời, ý cười nơi khóe môi trở nên càng nồng đậm. Nàng ấy vẫn là chưa có ý trung nhân, Mộ Dung Tử Ninh nghĩ một lát, thấy bản thân có lẽ vẫn còn cơ hội, đáy lòng vì một câu trả lời ấy vừa ngọt lại vừa sung sướng.

Chớp mắt đã đến cuối năm, tiết trời dường như cũng không còn quá lạnh nữa. Kinh thành lại mang một vẻ tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng ca múa chúc mừng.

Theo như thông lệ thường, thì cái tết nguyên đán trong hoàng cung thường được tổ chức linh đình không chút kiêng dè, các phiên vương đất phong cùng nước chư hầu biên cảnh đều sẽ phái người tiến cống quà mừng đến Bắc Yến, hầu như tất cả chư hầu đều có mặt, thế nhưng người mà nữ đế mong nhớ nhất có lẽ là vị trưởng tỷ cùng mẫu hậu xa cách hai năm kia.

Vào ngày nguyên đán hôm ấy, hoàng đế ngồi trên ngai vàng ở Tuế Nguyệt Điện tiếp nhận quà lễ của của các văn võ bá quan cùng sứ thần ở các phiên bang, sau đó cũng ban thưởng cho những người có công trong năm qua. Mộ Dung Tử Ninh ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, bộ dáng hiện tại của nàng ngày càng có khí chất uy nghiêm của một vị đế vương, chí ít là trên mặt thoạt nhìn như vậy. Nàng chậm rãi đảo ánh mắt nhìn lướt qua đám người, rồi sau đó vẫn dửng dưng không chút biến sắc ghi nhớ từng gương mặt xa lạ phía dưới.

Đợi đến khi trời chập tối, nàng còn phải tổ chức buổi yến tiệc trong điện, chiêu đãi chúng quần thần, nhằm thể hiện sự yêu thương tới khắp triều.

Cả ngày bận rộn khiến Mộ Dung Tử Ninh gấp đến độ chân không chạm đất. Đợi đến khi Lam Tịch Vân bước vào đại điện mới thấy nữ đế yên lặng một chỗ để Đồng Nhi giúp nàng thay y phục, đối phương lúc này khoác lên một thân y phục đỏ thẫm, như càng tôn lên gương mặt kiều diễm kia. Lam Tịch Vân nhìn mà có chút ngơ ngẩn, đột nhiên lại nhớ về cái đêm kia bên đình Phì Thủy, thiếu nữ một thân hồng y kinh tài tuyệt diễm, dưới ánh trăng càng đẹp đến nao lòng.

Mấy năm ở chung, đây là lần thứ hai nàng thấy đối phương mặc hồng y.

Lúc này Mộ Dung Tử Ninh quả thực mệt đến toàn thân rã rời, ngay cả Lam Tịch Vân tiến vào cũng không còn hơi sức để ý, một lúc sau mới đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, sáng nay trên điện có mấy người lạ mặt, ngươi biết là ai không?"

Nữ đế nhiếp chính, thân là nữ quan của nàng nên Lam Tịch Vân ít nhiều cũng có một chỗ đứng trên triều, hiển nhiên với những người ngoại bang mắt sâu mũi cao sáng nay cũng có thấy, tự nhiên mà trả lời: "Bọn họ là người Đông Doanh, đã đến kinh thành từ hai ngày trước."

Ra vậy, người Đông Doanh, chẳng phải là Nhật Bản lúc sau sao? Thảo nào quen như vậy, Mộ Dung Tử Ninh chuyển đề tài: "Đúng rồi, hoàng tỷ ta đang ở đâu."

Lam Tịch Vân nói: "Vương phi vẫn đang ở trong phủ Đông Nam vương, có lẽ yến tiệc tối nay người sẽ đến."

Tuy các phiên vương đều ở tại đất phong của mình, nhưng trong kinh thành vẫn có phủ đệ riêng thuận tiện cho bọn họ mỗi lần đến kinh thành. Mộ Dung Tử Ninh thở dài, lần này rốt cuộc vẫn chỉ có a tỷ đến, mẫu hậu vì tránh tai mắt nên vẫn luôn ở tại Đông Nam xa xôi.

Giờ dậu, Mộ Dung Tử Ninh đến điện long ân ban thưởng rượu cho chúng quần thần, quốc yến chính thức bắt đầu.

Ăn uống linh đình, ca múa đông vui, trong Tuế Nguyệt Điện giờ khác này cực kỳ náo nhiệt. Mộ Dung Tử Ninh hiện tại có uống hơi nhiều, do đám người từ vương công huân quý, văn võ đại thần đến sứ giả ngoại bang cứ luân phiên nhau kính rượu, nàng chỉ có thể rót từng chung rượu một đổ vào trong bụng. Lam Tịch Vân ngồi ở phía dưới nhìn lên, thấy Mộ Dung Tử Ninh như vậy không khỏi thở dài, vị hoàng đế thiếu nữ này hiện tại không hiểu sao lại thành thật đến vậy, bây giờ càng ngày càng có bộ dạng khí chất của một nữ đế nghiêm nghị quy củ. Cũng không biết vì sao nàng có chút đau lòng, có lẽ không quen nhìn bằng hữu của mình bị bắt nạt đi.

Đang lúc thất thần, một giọng nói trầm thấp pha chút khàn khàn truyền đến khiến cơ thể thiếu nữ hơi cứng: "Nếu ta không nhận nhầm, ngươi hẳn là Lam Tịch Vân tiểu thư đi."

Lam Tịch Vân xoay người, chỉ thấy người vừa nói là một nam nhân anh tuấn, gương mặt mang theo nụ cười mỉm như gió xuân, quan phục tam phẩm dưới ánh trăng càng khiến hắn trở nên tiêu sái, quả là một nam nhân đẹp. Thiếu nữ cũng cười một tiếng, khiêm tốn đáp lời: "Là tiểu nữ, không biết đại nhân là..."

Lúc này nam nhân mới xấu hổ a một tiếng, ngượng ngùng giới thiệu bản thân: "Tiểu thư thứ lỗi cho tại hạ đường đột, tại hạ Hàn Nguyên."

"Ra là Hàn tiểu hầu gia.", Lam Tịch Vân làm như kinh ngạc nói: "Người thất lễ là tiểu nữ, mong tiểu hầu gia đừng chê cười."

Hàn Nguyên phất phất tay, hai người hàn huyên một chút chuyện linh tinh, lúc sau lại nói đến thơ văn, cảm giác vô cùng hợp nhau, nói chuyện rất vui vẻ. Mà trên ghế cao, Mộ Dung Tử Ninh chú ý đến góc này gương mặt liền lạnh xuống, ánh mắt âm trầm so với màn đêm xung quanh còn lạnh lẽo hơn. Chưa kể thiếu nữ đã bắt đầu say hương rượu, suy nghĩ cái gì cũng đều trở nên cuồng loạn hơn.

Thấy hai người kia rời khỏi yến tiệc, bàn tay cầm chén ngọc của Mộ Dung Tử Ninh siết đến trắng bệch, đáy lòng bạo ngược dâng lên lửa giận, trong mắt tràn ngập đố kị. Vẫn là không được, Mộ Dung Tử Ninh rũ mắt uống cạn chén rượu, thanh âm trong trẻo vang lên trong đại điện: "Chúng khanh gia cứ tiếp tục vui vẻ, Đồng Nhi, đỡ trẫm trở về."

Nữ đế vừa rời khỏi bàn tiệc, không khí xung qunh liền trở nên thoải mái rất nhiều. Quần thần không còn kiêng kị mà thỏa sức thả mình, người uống cứ uống, người đùa cứ tiếp tục đùa.

Gió lạnh thổi ngang qua mặt hắc ý thiếu nữ, men say lúc nãy cũng giảm đi đôi chút, Mộ Dung Tử Ninh lấy lại một tia thanh tỉnh, nhìn tuyết trắng phía trước mà nói: "Các ngươi lui cả đi, trẫm muốn đi dạo một chút."

Đuổi hết toàn bộ cung nhân, Mộ Dung Tử Ninh chỉ giữ lại Đồng Nhi, hai người rảo bước trên đường nhỏ lát đầy sỏi. Không gian yên lặng tĩnh mịch.

Mộ Dung Tử Ninh không nói, Đồng Nhi càng không dám lên tiếng, lúc ngồi trong điện nàng đã thấy chủ tử mình có một thứ gì đó rất khác, dường như khí thế quanh thân càng trở nên sắc lạnh, nhưng nháy mắt nhìn lại tất cả vẫn như cũ, cứ như chưa từng có gì xảy ra. Nữ nhân biết, đó mới là điểm nguy hiểm chết người.

Xa xa phóng lại một ánh đèn mờ nhạt, Đồng Nhi cứng người khi nghe thanh âm cười nói phía trước, dường như rất vui vẻ, thanh âm vừa lạ vừa quen khiến nàng không tự chủ nhìn chủ nhân nhà mình, chỉ thấy nàng cười một tiếng, thanh âm như có như không tan biến vào màn đêm vô định.

Thế nhưng nụ cười này lại khiến người ta không muốn thấy lại lần thứ hai.

Hai người bước xuyên qua màn đêm, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh hai người phía trước, đáy lòng Đồng Nhi chợt thắt lại, âm thầm cầu nguyện cho hai người.