Chương 13: Ta muốn đối với ngươi tốt một chút

"Tay cầm kiếm nâng lên một chút."

Trong hoa viên vang lên tiếng thiếu nữ trong trẻo nhưng nghiêm khắc. Lam Tịch Vân tay cầm một viên sỏi nhỏ, không nói hai câu liền ném về phía trước, chuẩn xác ghim trúng bàn tay cầm kiếm gỗ của đối phương.

Bàn tay hứng chịu một trận đau nhói khiến kiếm gỗ rời tay, Mộ Dung Tử Ninh nhíu mày, đôi mắt lăn tăn gợn nước trừng Lam Tịch Vân đứng bên cạnh, nhưng cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể mệt mỏi ngồi xuống, vừa ôm đầu gối vừa xoa mu bàn tay bị ném đến đỏ bừng. Đồng Nhi bên kia nhìn cũng thấy đau lòng, nhưng vì e ngại nên chỉ có thể oán hận đứng yên một chỗ.

Lam Tịch Vân nhìn kiếm gỗ rơi trên mặt đất bỗng thở dài một hơi, chậm rãi bước đến gần: “Bệ hạ, vẫn nên nghỉ một lát đi."

Thanh âm bằng phẳng không chút thương tiếc khiến Mộ Dung Tử Ninh cảm thấy ủy khuất, nhưng nàng cũng không muốn bản thân trong mắt đối phương trở thành một kẻ yếu đuối nhu nhược, nên cố tình với tay chạm vào kiếm gỗ. Nhưng tay còn chưa chạm đến đã được một bàn tay mềm mại khác bao lấy, cả người lại bị một lực đạo thật lớn kéo đứng lên. Mộ Dung Tử Ninh kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn Lam Tịch Vân kéo mình đến bàn đá trong đình.

Lam Tịch Vân cũng cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên kia nhưng cái gì cũng không nói. Lúc nhìn thấy Mộ Dung Tử Ninh với tay nhặt kiếm, tự nhiên nàng lại cảm thấy đáng thương, cũng vừa buồn cười. Đại khái vì hành động đấy quá mức trẻ con đi: “Nghỉ một chút, lát nữa chúng ta tiếp tục."

Mộ Dung Tử Ninh nhìn bóng lưng thiếu nữ trước mặt, lại nhìn bàn tay đang nắm tay mình kia bất giác mỉm cười, rặng hồng trên mặt giống như ánh mặt trời dịu dàng khiến tất cả mệt mỏi đều tan biến.

Hai người ngồi xuống bên cạnh bàn đá, Đồng Nhi không chút rườm rà rót trà cho họ, rồi lại yên lặng lui về một bên, nhìn ánh mắt ẩn chứa nhu tình của chủ tử mình dành cho một nữ nhân khác thì mím môi, đôi mắt sáng lấp lánh chất chữa những loại cảm xúc không rõ nghĩa. Mộ Dung Tử Ninh cầm lấy một miếng hoa quế cao, vừa ăn vừa than vãn: “Tịch Vân, ngươi dạy trẫm cái gì dễ hơn được không, học kiếm mệt muốn chết a."

"Bệ hạ, dục tốc bất đạt.", Lam Tịch Vân chậm rãi uống một ngụm trà, mọi hành động đều quy củ khiến người khác ghen tị, không tìm ra bất kì một lỗi sai nào.

Mộ Dung Tử Ninh bĩu môi: “Không phải còn môn khinh công gì đó sao? Cái đó lúc chạy trốn đỡ được bao nhiêu điều phiền toái.", Lam Tịch Vân nghe nàng nói liền bật cười, "Bệ hạ, người học quá muộn, không có nội lực, khinh công tất nhiên không học được, hiện tại chỉ có thể học một bộ kiếm pháp cơ bản mà thôi."

Thấy Mộ Dung Tử Ninh còn định nói gì nữa, Lam Tịch Vân đã lại lên tiếng: “Chẳng phải người nói tất cả đều nghe theo thần sao?"

Mộ Dung Tử Ninh nghẹn họng, quả thật như vậy, nàng oán giận uống trà ăn điểm tâm. Gió trời mùa hạ thoảng qua từng trận mát mẻ, hai người ngồi khoảng nửa canh giờ liền đứng dậy tập tiếp.

Lần này đã tốt hơn lần trước rất nhiều, Mộ Dung Tử Ninh cảm nhận đường kiếm chém ngang không khí, mặc dù chỉ là kiếm gỗ nhưng vẫn cho người ta một loại khoái cảm hưng phấn khó có thể diễn tả.

Giữa lúc hai người hăng say luyện kiếm, một tiểu thái giám nhanh chóng chạy đến, từ phía xa nói vài câu với Đồng Nhi khiến sắc mặt của nữ tử cực kì xấu. Hai người bên này cũng để ý tình hình mà ngừng kiếm, Mộ Dung Tử Ninh nhìn Đồng Nhi hỏi: “Có chuyện gì sao?"

Đồng Nhi chạy lại gần, oán giận nói: “Bệ hạ, Thiên Diễn hầu ở Ngự thư phòng đợi người."

Sắc mặt Mộ Dung Tử Ninh nháy mắt trầm xuống, nàng nhìn Lam Tịch Vân một cái, hai người cùng trao đổi ánh mắt rồi khẽ gật đầu. Lam Tịch Vân thản nhiên nói: “Nếu bệ hạ có công vụ thì thần cũng không quấy rầy nữa, thần xin cáo lui."

Mộ Dung Tử Ninh gật đầu, sau khi nàng rời đi không lâu thì Lam Tịch Vân cũng lập tức xuất cung. Thiếu nữ bạch y ngồi trong kiệu dạo khắp cả kinh thành rộng lớn, cuối cùng kiệu tiến vào một tửu lâu phía Bắc thành, nhưng người thì đã sớm sử dụng khinh công trốn đi.

Cắt đuôi tai mắt của Hằn Đặng xong, Lam Tịch Vân âm thầm trở lại phủ thừa tướng, vừa vào đã thấy quản gia đứng canh trước đại môn, cẩn thận nói: “Tiểu thư, lão gia chờ người trong thư phòng."

Lam Tịch Vân gật đầu với lão nhân, thẳng hướng thư phòng mà tới. Vừa vào cửa đã thấy phụ thân mình hai tay vắt ra sau lưng, yên lặng ngắm nhìn bức bích họa trên tường, ánh mắt thoáng vương nét bi sầu tưởng niệm cố nhân.

Lam Tịch Vân gọi một tiếng: “Phụ thân."

Lúc này Lam Thác mới xoay người nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt nói: “Về rồi sao.", lại bước đến thư án, từ trong ngăn tủ lấy ra một phong thư đưa cho Lam Tịch Vân: “Lại đây."

Lam Tịch Vân nhận thư, xé rách vỏ thư màu vàng nhạt, mày liễu vì nội dung mà hơi cau lại, nghi ngờ hỏi phụ thân mình: “Phụ thân, chuyện này..."

Lam Thác cười nhạt, hoàn toàn không để ý đến biểu tình của thiếu nữ, thản nhiên nói: “Tiểu hoàng đế lần này gặp rắc rối lớn rồi. Ngươi trước trở về cùng nàng nói chuyện, xong lại trở về chỗ này tìm ta."

Lam Tịch Vân siết chặt lá thư trong tay, lĩnh mệnh rời đi, đến khi bàn tay trắng nõn đặt trên khung cửa mới nghe thấy bên trong phòng Lam Thác gọi nàng một tiếng: “Vân Nhi..."

Thiếu nữ đứng ngược sáng, cả gương mặt chìm trong bóng tối khiến Lam Thác bỗng chốc không nhìn ra cảm xúc của nàng, lại như ảo giác đối diện với con ngươi không chút độ ấm, chỉ lắc đầu nói: “Không có gì, nhớ kĩ những lời ta nói với ngươi trước kia, tuyệt đối bảo hộ Mộ Dung Tử Ninh thật tốt, còn nữa, đề phòng một chút động tĩnh hầu phủ bên kia."

"Được.", lời vừa dứt, thân ảnh thiếu nữ cũng biến mất. Lam Thác ngồi trầm ngâm trong phòng, ánh mắt hậu tri hậu giác lại dừng trên bức họa treo trên tường.

Thời gian qua đi khiến bức họa có chút sờn cũ, nhưng nữ nhân trên trang giấy vẫn như cũ xinh đẹp, lam y đơn sơ cũng không khiến nàng mất đi một phần diễm lệ, ngược lại càng thuần khiết trong sạch. Không biết vì cái gì, Lam Thác bỗng mỉm cười, lắc đầu bất đắc dĩ.

Tiên hoàng quả là một lão hồ ly ngàn năm, chính là đã được lợi lại còn khoe mẽ, còn lợi dụng hắn bảo vệ ngai vàng của Mộ Dung gia tộc.

Lam Thác thở dài một hơi, tiên hoàng vì ngai vàng mà nữ nhi ruột cũng có thể hi sinh. Mấy người tiểu hoàng đế kia cũng thật là đáng thương.

Tướng phủ hiu quạnh âm u, mà Ngự thư phòng không khí cũng không khá hơn là bao. Mộ Dung Tử Ninh ngồi trên ghế chủ vị, gương yếu thế nhìn Hàn Đặng sắc mặt âm trầm đứng phía dưới, nghẹn một hồi mới nói được một câu: “Hầu gia có chuyện sao?"

Hàn Đặng ác ý nhìn nữ đế, thanh âm lạnh lẽo chất vấn: “Dám hỏi bệ hạ mấy hôm nay trưởng công chúa có từng rời cung?"

Trong lòng Mộ Dung Tử Ninh lộp bộp vài tiếng, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ cười nói: “Làm sao có chuyện đó chứ? Có lẽ hầu gia nhầm rồi, mấy hôm nay trưởng tỷ vẫn luôn ở tại trong cung không ra ngoài."

"Thật sao?"

Mộ Dung Tử Ninh run rẩy nuốt nước miếng, cố gắng khiến lời nói của bản thân thật rõ: “Thật sự."

Hàn Đặng như có như không nhìn Mộ Dung Tử Ninh, lời nói như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nếu không phải hắn còn giữ một chút lễ nghi quân thần thì nàng chắc chắn hắn đã phát hỏa lớn tiếng chửi. Hàn Đặng nghiến răng nghiến lợi nói: “Bệ hạ, trưởng công chúa làm ô nhục mặt mũi hoàng thất, là nữ nhân nhưng lại cùng nam nhân khác ở ngoài tiêu dao phóng đãng, khẩn cầu bệ hạ suy xét."

Mộ Dung Tử Ninh cắn chặt môi, đáy lòng tràn lên sát khí lạnh lẽo, lúc này thanh âm cũng tăng thêm một phần lạnh lùng, rõ ràng cường thế hơn khi nãy rất nhiều: “Hầu gia, ngươi rốt cuộc có ý gì? Cùng hôn phu của mình dạo phố cũng trở thành phóng đãng?"

Ra ngoài cùng Đông Nam Vương? Hàn Đặng không nghĩ Mộ Dung Tử Ninh sẽ nói dối, dù sao chuyện này cũng liên quan đến an nguy của ba mẫu tử bọn họ.

Lão có chút bất ngờ với khí thế lúc này của Mộ Dung Tử Ninh, thế nhưng dù sao lão cũng là quyền thần sống sót qua tam triều, làm sao sẽ để một thiếu nữ vào mắt, vì vậy trong đầu sớm đem chuyện suy nghĩ cặn kẽ, mặt không chút đổi sắc mà nói: “Bệ hạ nhân hậu, thế nhưng Đông Nam vương dù sao cũng là phiên vương, người vẫn nên đề phòng thì hơn."

Ngụ ý chính là uy hiếp nàng cùng hoàng tỷ? Mộ Dung Tử Ninh bật cười, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận, nhưng hiện tại chỉ có thể cam chịu, Mộ Dung Tử Ninh cắn răng nói: “Thiên Diễn hầu lui đi, trẫm sẽ suy xét kĩ lời khanh nói."

Thế nhưng lão già này lại không coi lời nói của nàng ra gì, cường ngạnh tiếp tục uy hiếp: “Bệ hạ, Kinh Tuấn Kỳ dù sao cũng là phiên vương, nếu để trưởng công chúa cùng hắn liên hôn thì khó có thể khiến hắn không sinh ra dị tâm. Giang sơn này là của Mộ Dung gia, người chẳng lẽ không sợ Kinh gia bên kia dấy binh làm loạn sao?"

Tâm tình Mộ Dung Tử Ninh không chút lay động, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra do dự nói: “Nhưng... hôn sự là do tiên hoàng định đoạt, chuyện này làm sao có thể thay đổi?"

"Bệ hạ.", Hàn Đặng nghiêm túc quỳ xuống, "thần nguyện vì người tính kế, nhất định sẽ bảo vệ Mộ Dung gia giữ vững đại quyền."

Trong lòng Mộ Dung Tử Ninh cười lạnh, lão chắc chắn giúp Mộ Dung gia chứ không phải lấy nàng làm cầu nối giúp hắn nắm đại quyền? Cảm xúc thiếu nữ biến động vi diệu, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ cảm kích vui mừng nói: “Vậy giao cho khanh giải quyết."

Hàn Đặng nở nụ cười bí hiểm cáo lui, ngự thư phòng rộng lớn như một tử địa thiếu vắng nhân khí, Mộ Dung Tử Ninh nhìn tấu chương trên bàn, cảm xúc chán ghét len lỏi trong từng tấc da thịt của nàng, cuối cùng thiếu nữ cũng lên tiếng: “Đồng Nhi, nói Hàn Lâm Viện hành động đi."

"Vâng."

Đợi đến khi Mộ Dung Tử Ninh từ ngự thư phòng trở về Điện Đan Tâm thì cũng đã là giờ Tuất* rồi. Lam Tịch Vân đã chờ sẵn ở bên trong, vừa nhìn thấy người, tâm trạng không tốt của Mộ Dung Tử Ninh cũng sáng lên trông thấy, nàng đi lại cười hỏi: “Ngươi đã ăn cơm chưa?"

(*giờ Tuất: 19-21 giờ.)

Lam Tịch Vân thấy nàng thì hơi cúi người hành lễ, thành thật đáp: “Thần vẫn chưa ăn."

"Vừa hay dùng bữa với trẫm.", Mộ Dung Tử Ninh để cung nữ giúp mình cởi bỏ áo choàng nặng nề, mệt mỏi đi đến bên bàn: “Cả chiều nay ngươi đi đâu vậy?"

Lam Tịch Vân cũng ngồi xuống đối diện, cẩn thận tìm lời mà nói: “Trong phủ có chút chuyện cần thần xử lý nên về nhà một chuyến."

Mộ Dung Tịch Vân ồ một tiếng, cảm thấy câu chuyện giữa hai người thật buồn chán, trong lòng oán hận ông trời. Nếu còn tiếp tục như này thì đến bao giờ nàng mới thành công theo đuổi được người ta? Muốn bồi đắp tình cảm thì trước hết nói chuyện phải hợp nhau, thường ngày ngoài luyện kiếm cùng làm bài học sĩ giao thì hai người không hề nói nhiều thêm một câu. Vì vậy Mộ Dung Tử Ninh đánh bạo hỏi: “Tịch Vân, ngươi có thích người nào không?"

Đồng Nhi: “...."

Chính là hỏi nhầm rồi. Mộ Dung Tử Ninh khóc không ra nước mắt, nhưng kiêu ngạo ăn sâu vào cốt tủy khiến nàng không cách nào rút lại lời vừa nói. Đành đâm lao phải theo lao, quay qua nhìn Đồng Nhi đang ôm bụng cười: “Trẫm đang muốn tìm hôn sự cho Đồng Nhi, nghĩ nên hỏi ngươi một chút."

Đồng Nhi: “...."

Tại sao nàng không làm gì mà cũng bị liên lụy vậy? Đồng Nhi gấp gáp nói: “Bệ hạ, nô tỳ không vội, nô tỳ còn muốn theo chăm sóc người cả đời, bệ hạ ngàn vạn lần đừng đuổi nô tỳ đi."

Nữ tử váy tím khóc lóc đến thê lương, còn Mộ Dung Tử Ninh chỉ biết ôm đầu, vẫn là Lam Tịch Vân biết nhìn tình hình, nàng ho nhẹ một tiếng liền nói: “Thần tạm thời chưa có hôn phối."

Ánh mắt Mộ Dung Tử Ninh ngay lập tức sáng lên nhưng vẫn cố gắng che giấu hưng phấn của bản thân, ngượng ngùng đáp: “Vậy sao, người tốt như ngươi Lam thừa tướng nhất định sẽ phải tìm một lang quân tốt rồi. Không vội không vội."

Lam Tịch Vân cũng cười nói không vội. Chỉ có Đồng Nhi đáng thương vẫn ôm mặt khóc, nức nở nói: “Bệ hạ, vậy chuyện của no tỳ..."

"Tạm thời chưa vội.", Mộ Dung Tử Ninh cười nói, thanh âm vui vẻ vang lên giữa màn đêm.

Đồng Nhi: “....."

Trong lúc ba người nói chuyện thức ăn đã được dọn lên, Mộ Dung Tử Ninh vươn tay gắp một miếng cá, hơi nóng tỏa ra nghi ngút mang theo hương thơm đậm đà lan tỏa trong không khí.

"Đúng rồi, Tịch Vân, ngươi có thể ăn cay không?"

Lam Tịch Vân hơi ngẩng đầu, vô cùng tự nhiên đáp lại: “Có thể ăn một chút."

Mộ Dung Tử Ninh không nói gì, chuyên tâm gỡ từng miếng thịt cá, lúc sau mới đẩy cả chén toàn cá đến trước mặt Lam Tịch Vân, mím môi cười như đang tranh công: “Thử món này xem."

Lam Tịch Vân bất đắc dĩ nhìn Mộ Dung Tử Ninh, thanh âm mang theo nồng đậm bất đắc dĩ: “Bệ hạ, người không cần hạ mình làm chuyện như này, thần có thể tự làm được."

Hắc y thiếu nữ bĩu môi, gương mặt vì lời nói vừa rồi mà có điểm không tốt khiến người trước mặt không hiểu ra sao. Mộ Dung Tử Ninh thấy Lam Tịch Vân vẫn không hiểu, quả thực là đầu gỗ, cuối cùng vẫn phải tự mình nói: “Trẫm muốn đối tốt với ai là việc của trẫm, nói cái gì mà hạ mình? Hơn nữa ngươi nghĩ ai cũng có thể chiếm được tiện nghi của trẫm hay sao?"

Lam Tịch Vân có chút ngẩn người, cũng không ngờ đến lời tiếp theo bản thân nghe được là mơ hay thực, rốt cuộc trái tim cũng kịch liệt rung động, dường như hiểu ý nàng nói, cũng lại cố tình không hiểu.

Rất nhiều năm về sau, đến khi hiểu được lời thiếu nữ này nói với mình, Lam Tịch Vân mới cảm thấy trái tim từng hồi co rút khó chịu, đau đến tận tâm can, trong hạnh phúc lại có một loại chua xót đau đớn khó diễn tả.

Hôm nay, nữ đế ngự trị cả một giang sơn nói với nàng, thần tình nghiêm túc khiến người khác không nhịn được trầm luân trong bể ôn nhu hương ấy.

"Tịch Vân, ta muốn đối với ngươi tốt một chút, vì vậy đừng từ chối một phần chân tâm này của ta, được không?"

Người ấy dùng ta, chứ không phải trẫm. Đơn giản chỉ là một lời tâm tình của một người rất đỗi bình thường, lại khiến trái tim ngập tràn hạnh phúc đến chua xót.

Mộ Dung Tử Ninh chỉ đơn giản nói ra một câu này, thế nhưng để nói được một câu đã hao phí hết dũng khí nàng tích góp được bao lâu nay. Cố tình Lam Tịch Vân sau khi nghe xong lại trưng ra gương mặt mơ màng không hiểu. Mộ Dung Tử Ninh vừa buồn cười lại vừa ủy khuất lại buồn bực, nhân lúc không để ý trái tim như bị đâm cho một nhát. Hóa ra tư vị đơn phương lại như này, ngọt ngào đến thống khổ.

Rốt cuộc trong cung điện vắng vẻ chỉ còn thanh âm chạm đũa tẻ nhạt.