Chương 11: Thích khách

Suốt mấy năm nay, có lẽ đây là lần đầu tiên Mộ Dung Tử Ninh thấy Mộ Dung Nhược Lan như vậy, mỗi một lời nói, mỗi một ánh mắt, mỗi một hành động đều toát lên khí chất lạnh lẽo khiến người khác không dám tới gần, cũng lại mang theo một loại quý khí khiến người ta không ngừng tìm cách tiếp cận nó.

Cho dù trong lòng tính kế, nhưng khi nghe thấy Mộ Dung Nhược Lan nói những lời này, đáy lòng Mộ Dung Tử Ninh cũng không nhịn được dâng lên một trận ấm áp, nàng cười một tiếng, lý trí vẫn bắt nàng ngồi bất động không lên tiếng, thế nhưng trái tim theo mỗi lần thanh âm kia vang lên lại điên cuồng đập, đến nỗi cơ thể cũng run lên bởi thứ cảm xúc hưng phấn.

"Chỉ cần là kẻ dám động đến hoàng thất Mộ Dung, Tuệ Nghi ta tuyệt đối khiến cho kẻ đó sống không bằng chết.",

Lương ngự sử ngây ngốc đứng, cơ thể run rẩy đến đứng không vững, mãi một lúc lâu sau mới tức giận hét: “Ngươi… ngươi…"

"Lương đại nhân, ngươi như vậy không khỏi quá lớn mật rồi đi.", một giọng nói trầm khàn phóng khoáng từ phía sau vang lên hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Ánh mắt Mộ Dung Nhược Lan dừng trên người nam nhân hơi lóe hưng rất nhanh đã dời đi. Kinh Tuấn Kỳ vẫn làm như không phát hiện ra, chỉ nhìn chăm chú vào Lương đại nhân đang tức đến run rẩy phía trước: “Lương đại nhân đại nghịch bất đạo, còn ngay trước mặt văn võ bá quan cùng hoàng thượng sỉ nhục Tuệ Nghi công chúa, đáng tội gì?"

Đông Nam vương vừa lên tiếng, hiện trường thoáng cái trở nên yên lặng, Mộ Dung Tử Ninh chỉ cười mỉm một tiếng, mặc kệ đối phương kêu gào mà lạnh nhạt thốt ra một câu: “Chém.", cho dù ngày sau Hàn Đặng hỏi đến thì cũng có thể nói do Đông Nam vương ám chỉ, mọi việc đối nàng đều không liên quan.

Kinh Tuấn Kỳ đối với hành động vừa rồi cũng tỏ ra kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều chuyện, ngược lại ánh mắt nhìn đến Mộ Dung Nhược Lan phía sau càng thêm sáng rực: “Trưởng công chúa mạnh mẽ quyết đoán như vậy, chính là phúc của Bắc Yến ta."

"Được rồi.", xét thấy tỷ tỷ mình cũng đã mệt, Mộ Dung Tử Ninh lên tiếng bắt đầu lại yến tiệc, quan viên hai mặt nhìn nhau, không có Hàn Đặng, lại thêm một Đông Nam vương, bọn họ cũng không muốn trở thành một Lương ngự sử thứ hai, đành gượng cười ngồi tại chỗ, miễn cưỡng cũng xem như an phận. Không khí có điểm quỷ dị nhưng đều được mọi người ăn ý cho qua, đến khi vũ nữ đi lên mới xem như hoàn toàn thoải mái.

Nữ tử vừa yêu vừa diễm đứng trên đài, nhung trang mỏng manh nửa che nửa đậy cảnh xuân đầy mị hoặc. Lam Tịch Vân nhìn đám quan viên ánh mắt như hổ rình mồi, lại âm thầm cười lạnh một tiếng. Lũ người này bình thường ra vẻ đạo mạo quyền cao chức trọng, quân tử thẳng thắn phóng khoáng, đến bây giờ lại ở đây trưng ra vẻ mặt da^ʍ tà không chịu nổi, thật khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn. Nàng hơi đưa mắt, lúc này duy nhất chỉ thấy Đông Nam vương vẫn bình tĩnh uống rượu, không lộ chút vẻ giả tạo mất tự nhiên nào. Bất giác thấy tiên hoàng chọn người không tồi, người này nhất định sẽ là một đồng minh đáng giá.

Hai người Mộ Lam trao đổi ánh mắt một chút, ngầm hiểu ý nhau.

Ca vũ khiến không khí đêm tối trở nên náo nhiệt hẳn, phía dưới lại một lần nữa vang lên tiếng cười cười nói nói huyên náo, nhưng hết thảy đều không khiến nữ đế để vào mắt, Mộ Dung Tử Ninh nâng chén rượu, ánh mắt xuyên qua màn đêm nhìn một người, dung nhan như họa khiến lòng người đắm say. Nàng nghĩ một chút, người này không quyến rũ, không yêu mị, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn có thể khiến trái tim nàng rung động, chưa kể cả hai người đều mang phận nữ nhi. Nếu đặt ở cuộc sống thời hiện đại, ít nhất nàng sẽ có quyền công khai theo đuổi người này, nhưng xã hội phong kiến với những hủ thục khắt khe khiến nàng dần không nắm chắc, có lúc sẽ do dự, thế nhưng hết thảy đều biến mất khi nhìn một ánh mắt.

Thanh minh, thuần khiết không nhiễm chút bụi trần thế tục.

Bỏ xa tất cả huyên náo, một người ngẩn ngơ ngắm một người, nhưng ánh mắt Lam Tịch Vân luôn không dừng trên người Mộ Dung Tử Ninh. Suốt từ nãy tới giờ, nàng vẫn luôn nhìn một đóa mẫu đơn ẩn mình sau lớp y phục mỏng manh của vũ ca, không có lý do, chỉ là đột nhiên bị đóa hoa ngọt ngào đầy kiêu sa ấy thu hút. Trong đầu chợt trượt qua bóng dáng một người, đứng giữa màn sương là một thân ảnh mơ hồ, rất nhanh lại biến mất khiến Lam Tịch Vân không thể nắm bắt.

Mà hành động này mơ hồ chọc giận Mộ Dung Tử Ninh, bàn tay cầm chén của nàng khẽ siết chặt, men rượu khiến ánh mắt nàng không che giấu được một tia âm trầm. Dù cho không ai chú ý nhưng Đồng Nhi vẫn thấy được điều đó, tình cảnh mấy ngày nay giữa hai người kia khiến nàng như nhìn ra điều gì đấy, nhưng cũng mơ hồ không hiểu bất kì thứ gì.

Một lớp vỏ bọc cứng rắn đang bao lại mọi thứ.

Vũ ca xoay một vòng, ánh mắt như có như không dừng trên người Mộ Dung Tử Ninh, dưới lớp mạng che mặt khẽ cười một tiếng. Không một ai phát hiện ra điều dị thường, kể cả Đồng Nhi vốn là một cao thủ ẩn mình trong cấm cung cũng không nhận thấy. Nhưng Lam Tịch Vân vẫn luôn dừng ánh mắt trên người ả ta làm sao không rõ. Ngay thời khắc trống đồng vang lên một tiếng, vũ ca rút ra trâm bạc trên đầu, coi nó như vũ khí mà phóng thẳng về phía trước.

Châm bạc xé gió lao đi, Lam Tịch Vân bất chấp hét lên: “Có thích khách."

Ánh bạc chớp lóe, Mộ Dung Tử Ninh mở lớn mắt nhìn châm bạc lao về phía bên này, nhưng rốt cuộc cũng không có gì xảy ra. Đồng Nhi nhanh chóng đánh bật châm bạc ra xa, đứng chắn trước người chủ nhân nhà mình, ánh mắt như muốn giết người, lạnh lẽo đến không có chút cảm xúc nào.

Dị động xảy ra chỉ trong chớp mắt, đến lúc thủ vệ phản ứng lại bảo vệ quan lại phía sau thì hoa viên đã trở thành một đống hỗn loạn. Binh lính lao vào muốn giết vũ ca trên khán đài, quan viên run sợ chạy trốn về phía sau, có người còn gấp đến độ mũ quan cũng rơi xuống đất. Mộ Dung Tử Ninh đứng lên, nhìn thấy bóng bạch y được binh lính bảo hộ phía sau mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Ngay lúc này, không biết ở đâu lại chui ra một đám hắc y nhân, thủ pháp quái dị khiến cấm quân không có sức phản kháng. Đám hắc y nhân theo đà tiến lại gần phía ba nữ nhân trên đài, máu tươi lênh láng khắp hoa viên dọa cho cung nữ gào khóc thảm thiết. Mộ Dung Tử Ninh trong lòng trấn động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồng Nhi, mang mẫu hậu và hoàng tỷ đi trước đi."

Đồng Nhi vừa đánh bật một hắc y nhân, lúc này không nhịn được mà hét lớn: “Bệ hạ."

"Đi.", Mộ Dung Tử Ninh gần như gầm lên, một bên lùi sang bên trái, mắt thấy Mộ Dung Nhược Lan nhíu mày liền cười nói: “Hoàng tỷ cùng mẫu hậu đi trước, muội sẽ tự có cách bảo toàn bản thân."

Đồng Nhi cắn răng mang theo một nhánh cấm quân hộ tống hai người kia rời khỏi trước, trong lòng vừa giận vừa lo, hoàn toàn không để ý một người lén lút trốn sau khóm hoa cao lớn, nhân lúc nữ tử váy tím không để ý mà xông ra, vượt qua mấy cấm quân mà vọt đến chỗ Mộ Dung Nhược Lan.

"Hoàng tỷ…"

"Lan Nhi…"

Cả Mộ Dung Tử Ninh cùng thái hậu thất thanh hét lớn, gương mặt Mộ Dung Nhược Lan cũng bị dọa đến trắng bệch, nhưng nàng cũng chỉ là bị dọa sợ, cả người không có bất kì một vết thương nào. Nữ nhân trừng lớn mắt nhìn nam nhân cao lớn đứng chắn trước người mình, không khỏi sợ hãi thất thần. Mà Kinh Tuấn Kỳ bị nàng nhìn đến có chút ngượng ngùng, đạp tên hắc y nhân khi nãy ra xa, gãi mũi đỡ nữ nhân dậy, lo lắng hỏi: “Công chúa không sao chứ?"

Mộ Dung Nhược Lan lắc đầu, gương mặt tái nhợt có chút đáng thương nhưng vẫn cố đứng vững, tinh tế rút tay khỏi bàn tay to lớn của đối phương, biết ơn nói: “Cảm tạ Đông Nam vương ra tay tương trợ."

Trong tay đột nhiên trống rỗng, Kinh Tuấn Kỳ cười một tiếng, ngoài ra cũng không làm ra hành động nào khác, chỉ quay sang nói với Đồng Nhi đang chặn một hắc y nhân phía trước: “Ngươi tới chỗ hoàng thượng đi, an nguy của trưởng công chúa cùng thái hậu để bản vương lo."

Đồng Nhi cảm kích nhìn hắn, không kịp nói lời nào đã động thân, lách qua hắc y nhân kia chạy về phía Mộ Dung Tử Ninh.

Mộ Dung Tử Ninh không có sự bảo hộ của Đồng Nhi quả vô cùng chật vật, tuy được cấm quân bảo vệ nghiêm ngặt nhưng hoàng bào nặng nề khiến nàng khó lòng di chuyển, xét thấy đám người kia càng đánh càng gần, nàng dứt khoát cởi luôn áo choàng, nhanh chóng chạy về phía bên trái của hoa viên, vị trí gần nhóm quan viên nhất.

Nhưng chỉ mới xoay người chạy vài bước đã chợt cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, sát khí khiến nàng bỗng dung cảm thấy sợ hãi, càng chạy càng nhanh. Thế nhưng một thiếu nữ yếu mềm như nàng làm sao tránh được kiếm quang sắc bén. Trước mắt chỉ kịp nhìn thấy một gương mặt tràn ngập hàn băng rồi lại rất nhanh cảm thấy mịt mờ. Xung quanh âm thanh mơ hồ dường như cũng không còn nghe thấy, quanh quẩn trong đầu óc nàng chỉ có một thanh âm hàm chứa tức tận xen lẫn vài tia đau lòng không dễ nhận thấy: “Bệ hạ…"

Chớp mắt ngã vào lòng một người, sau lưng lại không ngừng truyền đến đau đớn khiến cả người Mộ Dung Tử Ninh run rẩy đến lợi hại, miễn cưỡng nhờ hương vị hoa mai lạnh lẽo quanh chóp mũi giữ một tia thanh minh. Lam Tịch Vân ngay lập tức ôm người vào lòng, ánh mắt rõ ràng hiện một tia sát ý, cũng theo cách thức vũ công vừa nãy mà rút trâm vàng trên đầu xuống, chuẩn xác cắt qua yết hầu hắc y nhân kia.

Một màn trước mắt quá mức kinh diễm khiến Mộ Dung Tử Ninh hoảng hốt, nhưng vì đau đớn nên nàng chỉ đành nhắm mắt lại, yếu ớt dựa trên người Lam Tịch Vân, lúc này máu tươi đã thấm ướt lưng áo, trong bóng đêm lại không nhìn thấy cái gì khác thường. Cánh tay Lam Tịch Vân di chuyên lên trên, chạm thấy một vùng ẩm ướt liền sững người.

Đồng Nhi lúc này cũng mới chạy đến, nhìn tình cảnh mơ hồ của chủ nhân mìmh mà phẫn nộ quát lên: “Còn không mau mang người đi tìm thái y."

Cảm giác dính nhớp tanh tưởi bỗng khiến trái tim thiếu nữ thắt lại, ngay lập tức ôm ngang người kia lên, không quan tâm bất kì điều gì mà thi triển khinh công chạy đi, trong lòng thầm oán. Đáng lẽ nên sớm một chút chạy đến bên cạnh người này thì tốt rồi.

Mộ Dung Tử Ninh đau đớn rên một tiếng, hai đầu mày chau lại, mồ hôi lạnh thấm ướt cả gương mặt xinh đẹp. Cánh tay Lam Tịch Vân cũng siết chặt, đạp cửa thái y viện hét lớn: “Thái y, tất cả đều lăn ra đây."

Hỗn loạn ở hoa viên thái hậu các nơi khác đều không hay biết. Đến lúc một đám thái y lớn nhỏ thấy rõ người được ôm kia là ai mới sợ đến hồn phách lên mây, cuống cuồng tìm hòm thuốc, không dám chậm trễ bước lại bên giường.

Không biết có phải do đau đớn không mà thần sắc Mộ Dung Tử Ninh có vài phần thống khổ, lão thái y run lẩy bẩy muốn chạm vào người nữ đế, nhưng lúc này Lam Tịch Vân lại trầm giọng lên tiếng: “Để ta."

Dứt lời, nàng liền không quan tâm mà đẩy thái y ra, xoay người hạ xuống màn trướng dày cộp. Lão thái y thấy vậy cũng không dám nói gì, trong mắt bá quan toàn triều, tính mạng nữ đế này quan trọng, nhưng so với Lam gia thì tất nhiên bọn họ sẽ chọn vế sau. Cũng chỉ là một hoàng đế bù nhìn, lại thân là nữ tử, vốn không quan trọng.

Lam Tịch Vân nhìn thái độ của đám người này hôm nay, trong lòng không hiểu sao lại có chút tức giận cùng đau lòng, chỉ lạnh giọng phân phó: “Mang dược lại đây."

Thái y nhận mệnh chạy đi, trong màn, Lam Tịch Vân hít một hơi, đối diện với gương mặt tái nhợt của người nằm trên giường chỉ đành nói một câu xin lỗi rồi lật người nàng lại, hai ba bước đã lột đi y phục vướng víu. Có lẽ do động đến vết thương khiến Mộ Dung Tử Ninh đau đến nhíu mày, nhưng trong hôn mê vẫn cắn chặt răng, Lam Tịch Vân nhìn mà đau lòng, động tác trên tay càng nhẹ hơn, giữa làn da trắng nõn như ngọc để lộ ra một vết kiếm dài, máu đỏ tươi như hồng mai nở rộ trên tuyết, vừa đẹp đẽ cũng nhuốm phần bi thương.

Thời gian trôi qua một canh giờ, Lam Tịch Vân vẫn ngồi bên giường, thái y viện yên tĩnh không một tiếng động. Lúc này thiếu nữ mới có thời gian suy nghĩ về những chuyện xảy ra khi nãy. Trong bóng tối, một bên gương mặt của Mộ Dung Tử Ninh được ánh nến chiếu rọi, mỗi một đường nét đều đẹp như tranh vẽ, hoàn hảo không tì vết. Ngay thời khắc người này bị đâm một kiếm, trái tim Lam Tịch Vân cũng như bị bóp nghẹt, đau đớn đến thấu tâm can. Dường như cũng ngay lúc đó một thứ gì đó đã bị nàng bức ra, nhưng cũng được phòng tuyến trong lòng giữ lại, cuối cùng hòa làm một với bóng tối tại nơi sâu nhất.

Mộ Dung Tử Ninh hơi động, hàng mi dài run rẩy mở ra, khắp không gian tràn ngập một mùi thuốc đông y nhàn nhạt. Lam Tịch Vân vội vàng đỡ lấy cánh tay người kia, lo lắng vội vàng hỏi: “Bệ hạ, người thấy thế nào rồi?"

Trước mắt mơ hồ, phải mất một lúc sau Mộ Dung Tử Ninh mới nhìn rõ xung quanh, hình dáng xung quanh vốn không phải tẩm cung của nàng, nháy mắt trong lòng liền trầm xuống, nhịn đi đau đớn sau lưng mà nói với Lam Tịch Vân: “Nơi đây là đâu?"

Lam Tịch Vân kê một chiếc gối mềm phía sau lưng nàng, tránh để động đến vết thương, chậm rãi nói: “Là thái y viện. Thích khách bao vây chặt chẽ khiến thần không cách nào đưa người trở lại Đan Tâm Điện, trên người người lại có vết thương, thần liền đưa người đến thái y viện trước."

Mộ Dung Tử Ninh gật đầu, quả thực đã cảm thấy vết thương dịu hơn, lại hỏi: “Hoàng tỷ cùng mẫu hậu đâu? Còn hỗn loạn?"

"Thái hậu cùng Trưởng công chúa không sao.", Lam Tịch Vân giúp Mộ Dung Tử Ninh chỉnh lại góc chăn," hỗn loạn đã trừ, hiện tại thái hậu đã hồi tẩm cung, trưởng công chúa vẫn ở lại hoa viên giải quyết hỗn loạn."

Nghe đến đây tâm tình Mộ Dung Tử Ninh rốt cuộc thả lỏng, nàng nhắm mắt dưỡng thần, Lam Tịch Vân cũng không có ý định nói chuyện tiếp, không khí lại lâm vào tình trạng yên lặng khiến người nặng nề. Mãi một lúc lâu sau Mộ Dung Tử Ninh mới mở mắt nhìn nàng, cười như không cười nói: “Tịch Vân, ngươi giả vờ cũng quá tốt đi, ngay cả một cao thủ như Đồng Nhi cũng không nhìn ra ngươi có võ công."