Chương 1: Xuyên không

Giảng đường đại học vang lên từng trận xôn xao, các sinh viên chuyên ngành lịch sử vừa cười vừa nói nhìn vị giáo sư đã đứng tuổi trên giảng đường. Chỉ thấy vị giáo sư ấy hơi ngả người ra phía trước, hai tay chống lên bàn, khóe miệng hơi nhếch mang theo ý cười nồng đậm, âm thanh qua micro cũng hơi khàn: “Sao rồi? Trên khắp thế giới này, các cô các cậu có ấn tượng với vị nữ hoàng nào nhất?"

Một nam sinh nghe vậy thì đứng lên, ánh mắt sáng rực nhìn lão sư của mình, hưng phấn nói: "Thưa lão sư, là Elizabeth I- nữ hoàng của vương quốc Anh."

Xung quanh vang lên những trận cười lớn, có người đồng tình với ý kiến của cậu thanh niên, cũng có người lại lắc đầu, xì xào bàn tán sôi nổi. Ngay cả vị giáo sư đứng tuổi cũng hơi xoa cằm đăm chiêu, mất một lúc sau mới lại nói tiếp: “Vậy, vị nữ hoàng này khiến cậu ấn tượng về điều gì?"

Cậu thanh niên gãi gãi mái tóc nhuộm nâu, hướng lão sư của mình trả lời: “Elizabeth I là một trong những nữ hoàng quyền lực nhất đến từ Vương quốc Anh, bà còn biết đến với danh hiệu Nữ vương Đồng trinh. Chúng ta đều biết rằng Nữ hoàng Victoria nổi tiếng hơn và cai trị một lãnh thổ vô cùng rộng lớn nhưng chính Nữ hoàng Elizabeth mới là người thiết lập quyền lực và vị trí cho Nữ hoàng Victoria. Chiến tích nước Anh đánh bại hạm đội của Tây Ban Nha được nối kết với tên tuổi của Nữ vương và thường được xem là một trong những chiến thắng lẫy lừng nhất trong lịch sử nước Anh."

"Rất tốt.", lão sư mang theo micro rời khỏi bàn, ông đi lại trên bục giảng, một tay chắp sau lưng, cũng với nụ cười treo trên gương mặt đã có nếp nhăn mà nhìn những sinh viên vô tư nói cười trên kia: “Còn nữa không?"

Từ trước đến nay, có lẽ hôm nay là buổi học sôi nổi nhất của những sinh viên thuộc chuyên ngành lịch sử học này. Lịch sử thế giới ghi tên rất nhiều những đế vương, nhưng có lẽ, đề tài về các nữ đế đối với họ vẫn luôn là một đề tài cực kì hấp dẫn.

Sau khi cậu thanh niên tóc nâu ngồi xuống, một cô gái với mái tóc buông xõa, trải lên áo sơ mi trắng thuần đứng dậy. Cô cũng không nén nổi hứng khởi của mình mà nói: “Thưa giáo sư, em lại thấy ấn tượng nhất với Catherine Đại đế hơn.", không đợi vị giáo sư trên bục giảng kia hỏi tiếp, cô gái đã bắt đầu giải thích: “Catherine Đại đế là là người phụ nữ quyền lực nhất thế kỷ 18 và là nữ lãnh đạo trị vì lâu nhất của Đế quốc Nga. Bằng tài trí và tham vọng của bản thân, bà đã giúp Đế quốc Nga bành trướng mạnh mẽ bằng cả hai con đường là chinh phạt và ngoại giao. Đối với em, bà là một vị nữ hoàng vô cùng vĩ đại, mạnh mẽ và thông minh."

Cô gái vừa dứt lời, xung quanh lại bắt đầu vang lên những tiếng cười tán thưởng, ngay cả người đứng trên bục giảng cũng nhịn không được cười vài tiếng. Ông hơi lắc đầu, ánh mắt di chuyển về vị trí gần cửa sổ, dồn hết đường nhìn của bản thân lên người một cô gái mặc sơ mi đen tuyền, thấy cô không chú ý liền nổi lên hứng thú trêu đùa, micro nâng lên miệng: “Em nữ mặc sơ mi đen gần cửa sổ, phiền em đứng lên trả lời câu hỏi của tôi được chứ?"

Cô gái có điểm giật mình, cây bút trong tay trượt trên trang giấy trắng một đường thật dài, cô hơi nhíu mày, trong tiếng hò hét của bạn học mà đứng dậy, xấu hổ cười. Giáo sư lặp lại câu hỏi một lần nữa, cô hơi đăm chiêu nhưng cuối cùng cũng lên tiếng: “Thưa giáo sư, đối với em, vị nữ hoàng có ảnh hưởng sâu sắc nhất đến tư tưởng của em là Thiên Hậu Võ Tắc Thiên."

Dường như cô gái mặc áo sơ mi đen đã thu hút được sự chú ý của giáo sư khiến cho ông mỉm cười, lại nhịn không được thông qua micro hỏi: “Em thích Thiên Hậu ở điểm nào?"

Cô gái trẻ hơi im lặng, nhưng không lâu sau cô liền vươn tay che miệng, cười nhỏ vài tiếng khiến những người xung quanh khó hiểu, không nhịn nổi tò mò nhìn cô nhiều một chút. Vậy mà cô vẫn làm như không để ý, hướng phía giáo sư nói: “Thiên hậu là một nữ nhân thông minh, sắc sảo nhưng cũng không kém phần tàn nhẫn, mọi tính cách mà một đế vương nên có bà đều có, bất kể là trị nước hay đối ngoại đều xuất sắc, lại không dễ mềm lòng. Đó là điều khiến vị nữ hoàng này để lại trong lòng em ấn tượng."

Sau khi nghe cô nói, phía dưới bỗng vang lên một trận cười lớn, âm thanh khàn khàn qua loa hấp dẫn ánh nhìn của những sinh viên ngồi đây. Giáo sư hỏi: “Cô gái, em tên là gì?"

"Em họ Lạc, thầy gọi em là Tử Ninh là được rồi.", dưới nắng vàng, nụ cười của cô gái trẻ hiện lên thật thanh thuần, lại dịu dàng mang dáng dấp của một thiên thần khoác lên mình một thân áo đen tuyền. Lại khiến người khác không chịu được phải ngước nhìn thêm vài phần.

Tiết học vẫn tiếp tục trong những ồn ào. Đợi đến khi Lạc Tử Ninh ra ngoài thì mặt trời cũng đã treo lên cao, cái nắng gay gắt của buổi trưa hè khiến đám sinh viên than thở. Lạc Tử Ninh chậm rãi bước trên con đường rộng lớn lát gạch hoa, khóe miệng rõ ràng vẫn vương một nét cười dịu dàng, bên môi lại không biết đang ngâm nga giai điệu gì, mái tóc cột cao theo gió tung bay, phiêu đãng giữa khoảng không vô định.

Đi được một đoạn, ngay khi dừng trước cổng kí túc xá, từ xa Lạc Tử Ninh liền nghe thấy một tiếng hét, thanh âm chói tai khiến cô cảm thấy giật mình, theo bản năng quay người lại. Thế nhưng, cuối cùng trước mắt chỉ thấy một màn trắng xóa, bàn tay vô thức nắm chặt lấy một món đồ, lạnh lẽo đâm vào sâu trong xương tủy, dần dần tê dại đến không còn cảm nhận được thứ gì.

Trước khi mọi thứ đều trở nên mơ hồ, những gì cô kịp nghe thấy lại chính là tên của mình cùng một lời cảnh báo: “Tử Ninh, cẩn thận..."

Hòa lẫn trong màn sương mờ mịt là một sắc đen đến cô liêu, mà thứ đồ lạnh lẽo trong tay cô lúc này lại phát sáng, thứ ánh sáng kì lạ xuyên qua da thịt nóng ấm, cuối cùng hòa làm một với linh hồn đang không ngừng kêu gào trong đau đớn.

Trong vô thức, Lạc Tử Ninh cảm thấy bản thân dường như đang lơ lửng giữa không trung, cơ thể nhẹ bẫng phiêu dạt theo những làn gió nhè nhẹ. Tựa như đã không còn một thân huyết nhục. Đáy lòng dâng lên một trận không cam tâm, tuyệt vọng và căm phẫn bức bách cô phản kháng, nhưng cuối cùng nhận lại chỉ còn là những sự đau đớn.

Không biết qua bao lâu, đến nỗi Lạc Tử Ninh đã không còn bất kì cảm giác gì nữa thì đột nhiên trên đầu lại truyền tới từng trận choáng váng và đau đớn. So với cảm giác phiêu đãng giữa không khí khi nãy, hiện tại cô có thể cảm thấy cơ thể nặng nề không có chỗ nào không đau của bản thân. Đáy lòng dần mang theo chút chờ mong, trong tức khắc cảm thấy vui vẻ.

Lạc Tử Ninh cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra, không gian lại chìm trong một sắc trắng mờ mịt. Mãi một lúc lâu sau, cô mới có thể nhìn thấy một tia sáng truyền đến. Đến khi có thể nhìn thấy những thứ xung quanh, cả cơ thể Lạc Tử Ninh sững lại, cứng rắn nằm ở trên giường.

Theo từng nơi ánh mắt truyền đến, cả căn phòng lúc này đều hiện ra trước mắt Lạc Tử Ninh. Kiến trúc mang theo phong cách cổ xưa với màu nâu gỗ nhàn nhạt, nhìn qua vô cùng trơn bóng, màn trướng màu vàng kim nhẹ nhàng đung đưa trên đỉnh đầu. Lạc Tử Ninh hốt hoảng bật dậy, cả người đau nhức không thôi, theo động tác cuống quýt của cánh tay mà hộp gỗ cạnh giường rơi xuống, phát ra một âm thanh va chạm giòn tan.

Bên ngoài một trận xôn xao, bỗng xuất hiện tiếng bước chân vụn vặt nhưng vội vã, ngay trong lúc Lạc Tử Ninh đang thất thần, một lực đạo cực lớn nắm lấy hai cánh tay cô khiến cô cảm thấy đau nhói, chỉ nghe thấy một giọng nói mang theo nức nở: “Công chúa... cuối cùng người cũng chịu tỉnh... người hại nô tỳ sợ sắp chết rồi...", vừa xong, giọng nói lại đột ngột chuyển hướng trở nên nghiêm khắc: “Còn đứng đó làm gì? Thái y đâu? Còn không mau báo cho bệ hạ cùng nương nương biết nhị công chúa tỉnh rồi..."

Lạc Tử Ninh vẫn mở lớn mắt nhìn về phía trước, nữ nhân ăn mặc theo phong cách cổ xưa, tóc dài quá nửa được búi gọn trên đầu, gương mặt thanh tú lộ rõ nét trẻ con còn vương đầy nước mắt. Xa hơn là một đám người mặc váy dài màu lam, tóc búi hai bên cài trâm đồng, còn những nam nhân mặc cổ phục lục sắc cũng khiến cô chịu đả kích không nhỏ.

Bất tỉnh một hồi, trước mắt chính là chuyện gì a?

Lạc Tử Ninh hoảnh hốt đẩy người trước mặt ra, trong đôi mắt thuần khiết ánh lên sợ hãi khiến thiếu nữ trước mắt sững sờ, lắp bắp hỏi: “Công chúa, người sao vậy? Nô tỳ... nô tỳ là Đồng Nhi đây, người không nhớ nô tỳ sao? Thái y... mau gọi thái y đến..."

Công chúa? Trong đầu Lạc Tử Ninh trượt qua một suy nghĩ điên rồ, nhưng đến khi nhìn dáng vẻ của bản thân trong gương đồng bên cạnh, cô bỗng nhiên tin vào thứ mà trước đây bản thân luôn cười nhạo.

Một sinh viên đại học ở thế kỷ XXI như cô, vậy mà gặp phải chuyện xuyên không chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết này. Lạc Tử Ninh bỗng hoảng sợ hét lớn, ôm đầu trốn vào trong góc tường khiến đám người xung quanh sợ đến mức cả gương mặt đều trắng, run rẩy quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Xuyên vào hình hài của một nữ hài tử, Lạc Tử Ninh tuyệt đối không thể để bọn họ phát hiện ra bản thân có dị trạng. Cách tốt nhất... chính là giả bộ mất trí nhớ...

Vì vậy cho đến khi lão nhân mặc kim bào từ ngoài cửa lớn xuất hiện, trong phòng vẫn luôn không ngừng vang lên tiếng trẻ con khóc nháo: “Không muốn... Các ngươi rốt cuộc là ai... Cha... nương... ta không biết các ngươi... các ngươi cút ra..."

Phụ nhân khoác trên người gấm vóc vàng nhạt nghe vậy gương mặt liền biến sắc, đôi mắt đỏ hồng nhanh chóng chạy vào bên trong, lúc này mặc kệ cái gì lễ tiết cũng đều bỏ, một mực ôm lấy thân ảnh nữ nhi yếu mềm của mình, nước mắt trào ra.

Lạc Tử Ninh vẫn nháo, qua một lúc liền ngoan ngoãn nép mình vào l*иg ngực ấm áp của phụ nhân mà âm thầm nức nở, chỉ là ở nơi không ai chú ý đến, gương mặt vẫn toát lên ý cười nhợt nhạt.

Thiên tử đại nộ, cung nhân trong cung nhị công chúa đều bị lôi ra ngoài trượng tễ. Thái y sau khi bắt mạch liền cung kính hướng hoàng đế tóc đã điểm hoa râm mà nói: “Khởi bẩm bệ hạ, nhị công chúa thân chịu kinh hách, đầu lại bị thương, chỉ sợ đã mất trí nhớ. Lão hủ kiến thức nông cạn, chỉ đành lực bất tòng tâm."

Sắc mặt hoàng đế có điểm âm trầm, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ phất tay ra hiệu cho thái y đi viết phương thuốc, bản thân có chút buồn bã nhìn Hoàng Hậu cùng nữ nhi nhỏ tuổi của mình. Lạc Tử Ninh thầm nghĩ, đúng là một vị hoàng đế tốt. Bản thân được người ôm ấp dỗ dành cũng đã ngừng khóc, nép mình trong lòng Hoàng Hậu, cơ thể làm như vẫn đang run rẩy, nhưng đáy lòng chợt nhận ra một tia ấm áp nhỏ nhoi.

Vòng tay người này, thật ấm, đầu Lạc Tử Ninh vẫn rất đau, lại vì một lúc tiếp nhận nhiều thông tin như vậy mà trở nên choáng váng, hậu tri hậu giác ngủ lúc nào không hay.

Đến khi tỉnh lại đã thấy trong phòng sáng nến, Lạc Tử Ninh từ từ bò dậy, lắc đầu hai cái mới coi như hoàn toàn tỉnh táo. Lúc này từ bên ngoài bước vào một người, chính là người ban ngày nức nở ôm cánh tay cô mà khóc, Lạc Tử Ninh đoán đây có thể là nha hoàn thân cận của mình, ra vẻ tò mò nhìn nàng một cái. Nhìn kĩ mới thấy người này dung mạo thanh tú, tuy dáng dấp trẻ con nhưng vẫn không ngăn nổi đường nét cơ thể xinh đẹp, giấu trong tử y càng khiến nàng trở nên quyến rũ.

Nhìn là một chuyện, Lạc Tử Ninh vẫn không quên nép mình trong chăn vàng, do dự mãi mới hỏi: “Ngươi... ngươi là ai?"

Người kia ánh mắt lại đỏ, quỳ xuống trước giường nức nở: “Công chúa... người thật sự không nhớ nô tỳ là ai sao?"

Lạc Tử Ninh thở dài, cô cũng không phải chủ nhân của nàng ta: “Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Nô tỳ gọi Đồng Nhi, từ khi công chúa ba tuổi đã đi theo chăm sóc người. Công chúa..."

Thấy nàng muốn khóc, Lạc Tử Ninh lại đau đầu, vì vậy không kiên nhẫn ngắt lời: “Ngươi đừng khóc a. Vậy hiện tại ngươi bao nhiêu tuổi, ta lại bao nhiêu tuổi? Nơi này là đâu?"

Đồng Nhi lau nước mắt trên mặt, thành thật nhỏ giọng trả lời: “Công chúa, người năm nay tám tuổi, nô tỳ theo người từ năm bảy tuổi, đến bây giờ mười hai tuổi."

Lạc Tử Ninh đứng hình, đến khi Đồng Nhi bị đuổi ra ngoài, cơ thể tiểu nữ hài mới phịch một tiếng ngã lên đệm chăn mềm mại. Lạc Tử Ninh lăn vài vòng, cảm nhận từng trận ấm áp của ngoại cảnh, nhíu mày sắp xếp lại mạch suy nghĩ của bản thân.

Mấy chuyện vốn chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, vậy mà giờ lại ứng lên người cô. Nói cũng thật buồn cười, nhưng có lẽ cũng có chút may mắn. Theo lời Đồng Nhi nói, nơi này là Bắc Yến quốc, còn cô là nhị công chúa của Bắc Yến---- Mộ Dung Tử Ninh. Hoàng tự Bắc Yến điêu tàn, đế vương si tình với Hoàng Hậu mà giải tán hậu cung, cả hoàng cung rộng lớn chỉ có hai vị công chúa nhỏ tuổi, là sau khi đế vương tuổi ngoài tam tuần mới có được. Trên Mộ Dung Tử Ninh còn một vị công chúa mười hai tuổi, gọi Mộ Dung Nhược Lan, hiệu Tuệ Nghi công chúa.

Tử Ninh có chút thất thần, đáy lòng dâng lên bất mãn, nhưng lại chỉ có thể cam chịu số phận. Những kí ức vụn vặt cuối cùng về nơi kia tự nhiên tràn về, một bức màn trắng xóa với tiếng hét thất thanh từ một cô bạn học, tất cả đều khiến đầu óc cô trở nên mơ hồ, rốt cuộc phẫn hận cũng hóa thành tiếc nuối, một chút không cam cũng theo ấm áp trên cơ thể mà tan biến.

Có lẽ như vậy cũng tốt, một đứa trẻ mồ côi như cô được ông trời trả lại một gia đình ấm áp. Xuyên vào gia đình đế vương nhưng ít nhất cha mẹ là chân tình, nghe lời cung nữ nói, chính là bao người cầu còn không được, âu cũng là may mắn.

Hậu tri hậu giác, Lạc Tử Ninh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, bỏ lại những suy nghĩ rối loạn tan vào một nơi vô định, chìm sâu xuống trái tim.