Tiêu Thu Thủy lại không thể nói ra được.
Đại hiệp Lương Đấu cuối cùng cũng đi rồi.
Chương 3: Quảng Đông ngũ hổ
Đại hiệp Lương Đấu đi rồi.
Khuất Hàn Sơn giống như thầm thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng không còn ung dung như vừa rồi. Lúc này người trên đường đã vì sợ hãi đánh gϊếŧ liên lụy đến mình mà bỏ chạy hết sạch, Khuất Hàn Sơn vung tay lên, thoáng cái đã giải huyệt cho Thịnh Giang Bắc.
Thịnh Giang Bắc vừa cử động được lập tức bật dậy, gầm lên:
- Ngươi...!
Nhưng Tả Thường Sinh đã kịp thời ngăn lão lại, hạ giọng nói:
- Lão Thịnh, ông làm như vậy, không sợ “gia pháp” à?
Hai chữ “gia pháp”vừa ra khỏi miệng Tả Thường Sinh, Thịnh Giang Bắc liền lập tức dừng lại. Ánh mắt Khuất Hàn Sơn lóe sáng, tức giận quát:
- Thiếu chút nữa thì bị ngươi làm hỏng đại sự! Võ công của Lương Đấu, ngươi không phải là không biết, đến cả hắn mà ngươi cũng dám chọc vào, có phải ngươi sống lâu quá, phát chán rồi không?!
Thịnh Gang Bắc đầu cúi gằm, nhưng nắm tay lại siết chặt, rõ ràng là rất không phục. Khuất Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Bang chủ còn muốn thu nạp hắn, nhân vật cỡ đó không thể đắc tội được. Vì kế ngày hôm nay, cứ mau xử lý tên Tiêu Thu Thủy này đi, đỡ phải đêm dài lắm mộng.
Tả Thường Sinh lại nói:
- Chỉ là gϊếŧ Tiêu Thu Thủy thì biết ăn nói thế nào với Lương Đấu?
Khuất Hàn Sơn cười lạnh:
- Chúng ta gϊếŧ hắn xong rồi ném xác xuống song, ai mà biết hắn đã chết? Ngày sau nếu nghe thấy tin tức gì về hắn thì có thể nói là chúng ta thả hắn đi rồi sau này mới gặp lại! Không có bằng chứng thực sự, Lương Đấu cũng chẳng làm gì được chúng ta!
Ánh mắt vụt trầm, lại quay sang phía Thịnh Giang Bắc, lạnh lùng nói:
- Vừa rồi ta đánh ngươi, kỳ thực là cứu ngươi, nếu như Lương Đấu thật sự ra tay thì ngươi còn giữ được mạng sao?
Thịnh Giang Bắc không nhịn được, cãi:
- Mấy người chúng tôi, cộng thêm ngài nữa, chẳng có gì mà không đấu lại Lương Đấu cả!
Tả Thường Sinh quát:
- Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Kỳ thực võ công của Khuất Kiếm vương tất nhiên là còn cao hơn hắn, chẳng qua là chưa tới lúc để ra tay thôi.
Lợi nịnh bợ thì ai mà chẳng thích nghe, cho dù là Khuất Hàn Sơn mừng giận không lộ ra mặt cũng không khỏi thoáng vẻ đắc ý, nói:
- Muốn gϊếŧ Lương Đấu, thật sự không khó, nhưng bang chủ đã có mệnh lệnh rõ ràng, lỗ mãng hành sự chẳng bao giờ tốt cả.
Khang Kiếp Sinh vẫn một mực im lặng đứng một bên đột nhiên mở miệng:
- Muốn gϊếŧ Tiêu Thu Thủy thì không cần chư vị động thủ, tôi và hắn có thù riêng, để tôi ra tay là được.
... Khang Kiếp Sinh hèn hạ!
Tiêu Thu Thủy cơ hồ bị hắn làm cho tức chết. Khang Kiếp Sinh nằm vùng ở nhà họ Tiêu Hoán Hoa, cùng Khang Xuất Ngư ám sát nhiều người, nhóm Tiêu Thu Thủy còn từng thả cho hắn một đường sống, vậy mà nay hắn lại chỉ sợ Tiêu Thu Thủy không chết!
Khang Kiếp Sinh bước tới cạnh Tiêu Thu Thủy, chậm rãi rút kiếm, lạnh lùng nói:
- Tiêu Thu Thủy, ngươi không thể oán ta, là ngươi không gϊếŧ ta nhưng ta thì phải gϊếŧ ngươi!
Đoạn chậm rãi giơ kiếm lên. Khuất Hàn Sơn sực nhớ ra một chuyện, liền nói ngay:
- Chờ chút, phải ép hắn khai ra kiếm phổ của Đỗ Nguyệt Sơn rồi gϊếŧ cũng không muộn!
Lúc này chợt nghe có người hô lên:
- Là ai gϊếŧ lão tứ của ta?!
Khuất Hàn Sơn khẽ nhíu mày:
- Là Trường Giang tứ côn?
Chung Vô Ly hạ giọng nói:
- Chúng tôi tìm thấy Tiêu Thu Thủy trên thuyền của mấy tên này. Lúc đó có một tên trong bọn chúng đang ở đó, sau lưng còn dấu dao nhọn, vì thế anh em tôi hợp lực gϊếŧ hắn.
Khuất Hàn Sơn cười lạnh:
- Dù sao thì thủ hạ của lão cáo già họ Chu đều đáng chết.
Lúc này ba người đã xông tới, dĩ nhiên là Thường Vô Kỳ, Mạnh Đông Lâm, Tự Văn Đống, từng bắt giữ Tiêu Thu Thủy.
Ánh mắt tả Thường Sinh chớp động, nói:
- Chỉ là sao Tiêu Thu Thủy lại cùng một bọn với lão cáo già họ Chu?
Nhưng bây giờ không còn thời gian để suy nghĩ lâu la nữa. Tự Văn Đống giận giữ quát:
- Là ai ám sát tứ đệ của ta?! Có gan thì bước ra!
Khuất Hàn Sơn trầm giọng nói với đám Tả Thường Sinh:
- Để ta ứng phó chỗ này, các ngươi đưa hắn tới đình Ngũ Long ở Thất Tinh Nham trước, ta sẽ tới đó tìm các ngươi, nhớ kỹ, phải lấy được kiếm phổ của Đỗ Nguyệt Sơn.
Tả Thường Sinh vội đáp:
- Vâng!
Hắn đưa tay nhấc Tiêu Thu Thủy lên, bỏ đi. Mạnh Đông Lâm vung trường côn, trợn mắt quát:
- Còn muốn chạy!
Khuất Hàn Sơn khẽ lắc mình, đã chắn trước mặt ba người, cười lớn:
- Có ta tiếp các ngươi là đủ rồi.
Tiêu Thu Thủy bị Tả Thường Sinh vác đi, chỉ cảm thấy trước mắt cảnh vật trôi qua vùn vụt, bên tai gió thổi ào ào, chỉ một chốc đã tới Thất Tinh Nham.
Thất Tinh Nham cách Cao Yếu chưa tới bốn dặm, ba mặt đông, nam, tây tiếp cận với hồ Thất Tinh rộng gần bảy nghìn mẫu, phía bắc là núi Bắc Lĩnh nguy nga, mang cả vẻ đẹp của núi non Quế Lâm lẫn sông nước Hàng Châu.
Thất Tinh Nham gồm bảy ngọn núi đá lớn nhỏ khác nhau, hình dạng đặc sắc. Có sáu ngọn Lãng Phong, Bình Phong, Thạch Thất, Thiên Trụ, Thiềm Thừ, Tiên Chưởng xếp ngang hàng nhau, thế như trân châu, A Pha Nham thì trấn giữ phía sau giống như chòm sao Bắc Đẩu, vì thế có tên là “Thất Tinh”.
A Pha Nham cách hồ Thất Tinh một đoạn ngắn. Hồ Thất Tinh quanh co khúc chiết, xuyên qua nam bắc, bao trùm đông tây, kéo dài hơn hai mươi dặm, lòng hồ thấp, bên hồ đá tẳng chi chít như sao, có đình, đài, lầu, gác, cung, điện, quán, hàng, trong đó nổi tiếng nhất là đình Ngũ Long, cung Thủy Nguyệt, Lâu Hoa hiên, gác Đầu Trụ, cầu Thất Tinh.
Đám người Tả Thường Sinh tới đình Ngũ Long cảnh sắc tươi đẹp, Tả Thường Sinh ném mạnh Tiêu Thu Thủy xuống, nói với những tên còn lại:
- Chúng ta chở Kiếm vương ở đây. Nghe nói lát nữa Huyết Ảnh, Sư công, Hổ bà cũng sẽ tới.
Thịnh Giang Bắc bị đánh gãy răng, cơn giận chưa tiêu, đá cho Tiêu Thu Thủy một phát, tức giận đùng đùng nói:
- Mau hỏi xem kiếm phổ ở đâu rồi xử tên nhóc con này!
Cú đá của Thịnh Giang Bắc trúng vào Á huyệt của Tiêu Thu Thủy, thân thể hắn vẫn không thể cử động nhưng đã có thể mở miệng nói chuyện. Chung Vô Ly cúi xuống gần, nghiến răng nghiến lợi:
- Nhóc con, khôn hồn thì mau nói ra, nếu không sẽ cho mi hối hận tại sao lại sinh ra trên đời này!
Liễu Hữu Khổng túm áo Tiêu Thu Thủy, bật cười hung ác:
- Ngươi không nói, ta chọc mù hai mắt ngươi trước!
Khang Kiếp Sinh suy nghĩ một thoáng, đột nhiên nói:
- Hay là tìm trên người hắn trước. Suốt dọc đường hắn luôn bị chúng ta truy đuổi, không thể có cơ hội cất giấu kiếm phổ đi chỗ khác được.
Liễu Hữu Khổng nghiên đầu nghĩ ngợi, nói:
- Vậy cũng có lý!
Hắn đưa tay mò vào trong áo Tiêu Thu Thủy. Bấy giờ, Tiêu Thu Thủy đột nhiên lên tiếng, chỉ có một câu, cũng không phải nói, mà là một tiếng kêu, tiếng kêu khiến cho người ta không hiểu gì cả:
- Hòa thượng Đại Đỗ! (hòa thượng bụng to)
Hòa thượng Đại Đỗ?!
Hòa thượng Đại Đỗ là thế nào? Trên giang hồ không có người này.
Thế nhưng ở đây thì lại có.
Chỉ thấy một vị hòa thượng béo đi tới. Vị hòa thượng này vốn ở đối diện bên kia đình, nhưng Tiêu Thu Thủy kêu lên, hắn lập tức bước tới gần.
Không phải theo hành lang, thuận đường diềm đến nơi, mà trực tiếp từ đình bên đó sang đình bên này, nhảy rào, vượt nước mà tới.
Hòa thượng nhìn có vẻ ục ịch, chậm chạp, nhưng cử động lại vô cùng nhanh nhẹn, chớp mắt đã tới trong đình Ngũ Long.
Đám Tả Thường Sinh thì lại nhận ra người này: