Nói xong liền dẫn hai người Mạnh Đông Lâm, Tự Văn Đống lên bờ.
Kim Bắc Vọng chở một lúc, bóc mấy hạt lạc, ném vào mồm, nhai một chặp, nhìn sang phía Tiêu Thu Thủy, tức tối nói:
- Nuôi ngươi trên thuyền, ăn ở miễn phí, chẳng bằng...
Khóe miệng hắn đột nhiên nở một nụ cười cực kỳ ác độc:
- Trước tiên cắt gân hai chân ngươi trước, cũng cho ngươi khỏi chạy trốn!
Nói đoạn hắn quả thật ngồi xuống, rút ra một con dao nhọn nhỏ như tai trâu, cười hung ác chuẩn bị hạ thủ. Lúc này trên bờ người qua lại rất đông, Tiêu Thu Thủy bị điểm huyệt câm, không kêu lên nổi, thầm hô xong rồi. Đúng lúc ấy, đột nhiên có người gõ gõ mép thuyền, hỏi:
- Có ai ở bên trong không?
Kim Bắc Vọng giật mình, vội vàng thu dao lại, đầy vẻ tươi cười bước ra ngoài. Tiêu Thu Thủy nhìn qua khe hở của màn trúc, trông thây hai người trung niên ăn mặc như tiêu sư, dùng giọng kinh thành cực chuẩn, hỏi:
- Xin hỏi vị nhân huynh này, thuyền này có chở khách không?
Kim Bắc Vọng thoáng liếc nhìn Tiêu Thu Thủy, chắp tay cười nói:
- Đây là thuyền tư, tại hạ là người trông coi, không thể làm chủ, phiền hai vị tìm chỗ khác cho.
Tiêu sư hơi béo bên trái cũng chắp tay cười:
- Đã làm phiền rồi, thật xin lỗi.
Tiêu sư bên phải vừa cao vừa lớn, mặt đầy râu ria, cười nói:
- Chúng ta qua bên kia tìm. Làm phiền rồi.
Kim Bắc Vọng nặn ra một nụ cười:
- Đâu có, đâu có.
Hai vị tiêu sư lùi lại, trước khi đi còn nhìn vào mành trúc trước khoang một cái.
Tiêu Thu Thủy vụt đối mặt với bọn họ, trong lòng không khỏi phát lạnh. Hóa ra hai người này, một người mũi hoàn toàn bẹp xuống, người lại chóp mũi sứt mất một miếng, mất mất một con mắt.
Nhưng trong con mắt còn lại của hắn lại đầy vẻ oán độc!
Tiêu Thu Thủy thoáng giật mình, nhưng vẫn không biết hai người này là ai.
Hai người đó đi khỏi, Kim Bắc Vọng lại đi vào trong khoang, nhất thời như là đã quên mất muốn cắt gân chân Tiêu Thu Thủy, hắn lẩm bẩm vài tiếng rồi lại ngồi bóc lạc.
Qua một lúc, Kim Bắc Vọng đột nhiên vỗ đùi, nhe răng cười:
- Đúng rồi, vốn định cắt gân chân ngươi, thiết chút nữa thì quên mất rồi. Dù sao bọn họ cũng đã lên bờ, ta cắt hai chân ngươi rồi sẽ chơi đùa sau.
Kim Bắc Vọng lại ngồi xuống, rút ra con dao tai trâu sắc nhọn, Tiêu Thu Thủy tự nghĩ không thể may mắn nữa thì đột nhiên, cửa thuyền lại vang lên hai tiếc lộc cộc.Kim Bắc Vọng tức giận quát:
- Sao lại đáng ghét thế chứ?!
Chỉ nghe người trên bờ cười cười nịnh bợ:
- Thật xin lỗi, vị đại gia này, còn có chuyện cần thỉnh giáo.
Rõ ràng là giọng nói của tiêu sư béo lúc nãy.
Kim Bắc Vọng cáu kỉnh xông ra ngoài, chỉ thấy vị tiêu sư cao lớn kia đang rụt rụt rè rè leo lên thuyền. Kim Bắc Vọng giận giữ quát:
- Biến biến biến, đây là thuyền tư, không đón khách!
Tiêu sư béo kia vội vàng xua tay, cười tài bồi:
- Không đi không đi, bọn tôi biết mà, chỉ xin đại gia chỉ cho một con đường sáng, ở đâu có thuyền nhận chở?...
Kim Bắc Vọng nôn nóng đáp:
- Ngươi không biết đi hỏi người bản địa sao?! Ta không rảnh lo việc cho các ngươi.
Tiêu sư cao lớn ngẩn ra một chút:
- Đại gia ngài không phải là người bản địa sao?
Kim Bắc Vọng thật sự không có tâm trạng dây dưa, đáp:
- Người bản địa có khẩu âm này chắc?
Tiêu sư béo ngơ ngác một chút rồi lập tức cười nói:
- Vậy là đúng rồi.
Lần này đến lượt Kim Bắc Vọng ngạc nhiên, hỏi:
- Cái gì đúng rồi?
Tiêu sư béo cười cười, lộ ra hàm răng trắng ởn:
- Không phải ngươi đúng rồi, mà là bọn ta tìm đúng rồi.
Kim Bắc Vọng còn đang muốn hỏi lại, hai người kia lại đột ngột ra tay.
Tiêu sư cao lớn nhanh như chớp từ bên cạnh ôm lấy Kim Bắc Vọng.
Kim Bắc Vọng vụt biến sắc, đang định giãy ra thì tiêu sư béo đã rút ra một cây gậy nhọn, đâm thẳng vào cổ họng hắn.
Kim Bắc Vọng kêu thảm, tiêu sư cao lớn lật tay bắt lấy hàm hắn, vặn mạnh một cái, Kim Bắc Vọng bị vặn trật khớp hàm, không kêu được ra tiếng nữa. Tay kia kẻ đó lại rút ra một mũi kim, cùng lúc đâm vào hậu môn Kim Bắc Vọng!
Kim Bắc Vọng như bị giật điện, cong người nhảy lên. Tiêu sư béo vận lực đâm mạnh, mũi gậy nhọn đâm ngập vào yết hầu Kim Bắc Vọng, hắn lập tức nhũn người, ngã vật xuống.
Tiêu sư cao lớn khom người, kẹp chặt lấy Kim Bắc Vong, nhanh chóng xông vào trong khoang. Khi hắn chạy đi, tiêu sư béo cũng tiến vào khoang thuyền.
Hai tên gϊếŧ người, phối hợp kín kẽ, thủ đoạn tàn độc, Tiêu Thu Thủy bình sinh ít thấy.
Tiêu Thu Thủy không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Tiêu Thu Thủy đã nhớ ra hai kẻ này là ai rồi:
Hai tên này chính là Chung Nhất Quật, Liễu Hữu Khổng từng ám toán bọn hắn trên lầu Giáp Tu bên sông Nam Minh. Vết thương trên mặt chúng chính là do Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố gây ra trong trận đó!
Hai tên này cũng là nhân vật trong Quyền Lực bang, đệ tử của Nhất Động thật ma Tả Thường Sinh.
Hai người xông vào trong khoang thuyền, nhìn Tiêu Thu Thủy, mỉm cười lạnh lẽo, lúc này Tiêu Thu Thủy mới thật sự biến sắc.
Rơi vào tay Trường Giang tứ côn, cùng lắm là chết, nhưng rơi vào tay hai tên quái vật xấu xí này thì so với chết còn khó chịu hơn.
Càng huống hồ hai tên này còn từng chịu thiệt dưới tay Tiêu Thu Thủy, lại bị Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố đánh bị thương, tự nhiên là hận Tiêu Thu Thủy thấu xương.
Liễu Hữu Khổng chính là kẻ cao lớn nhưng cầm kim thêu:
- Không sai, chính là hắn.
Chung Vô Ly thì là tên béo lùn, cầm gậy mũi nhọn dài:
- Lão nhị mắt tinh, thiếu chút nữa thì để tên nhóc này thoát mất rồi.
Liễu Hữu Khổng cười lạnh đáp:
- Chúng ta diệt kẻ hỗ trợ hắn trước, chỉ một mình hắn không chạy thoát nổi.
Chung Vô Ly “ý” một tiếng, nói:
- Không đúng, hình như hắn bị người ta điểm huyệt.
Xem ra hai kẻ này coi Kim Bắc Vọng là bạn bè của Tiêu Thu Thủy, cho nên mới vừa ra tay đã gϊếŧ chết Kim Bắc Vọng, sau đó mới đối phó với Tiêu Thu Thủy.
Liễu Hữu Khổng cúi người xuống xem xét một chút rồi hừ lạnh, nói:
- Hóa ra là bị những tên này bắt! Xem ra chúng ta gϊếŧ nhầm người rồi!
Chung Vô Lý “hắc” một tiếng, nói:
- Gϊếŧ nhầm thì làm sao? Tên nhóc này tại địa bàn của chúng ta cũng đám bắt người, Quyền Lực bang ta sẽ có quyền gϊếŧ! Cậu xem hắn còn dấu dao nhọn, chúng ta không gϊếŧ hắn, hắn sẽ gϊếŧ chúng ta!
Liễu Hữu Khổng thoáng trầm ngâm:
- Tên nhóc này thì sao? Hay là khoét mù hắn hắn trước, để tôi xem hắn có còn trợn mắt nhìn chúng ta nữa hay không!
Chung Vô Ly xua tay:
- Không cần, dù sao thì huyệt đạo của hắn cũng đã bị khống chế rồi. Kiếm vương còn tưởng hắn đã chết rồi, chúng ta đưa tới nơi, chắc chắn là một kỳ công, ngoài ra còn thuận thế dụ hai tên nhóc kia đến, chúng ta mới có thể báo thù được!
Tiêu Thu Thủy nghe vậy mà trong lòng phát lạnh. Kiếm vương chính là Khuất Hàn Sơn, nếu Khuất Hàn Sơn còn chưa chết, vậy không biết mấy người Đường Phương ra sao rồi.
Mắt và mũi Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng, bị Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam cố đánh thành thương, tự nhiên là muốn dụ bọn họ ra để trả mối thù này!
Liễu Hữu Khổng nghĩ ngợi một chút, hỏi:
- Chúng ta cứ đưa hắn thế này tới Thất Tinh Nham gặp Kiếm Vương sao?
Chung Vô Ly cười lớn:
- Sợ cái gì?! Đây là địa bàn của chúng ta!
Trong tiếng cười, Chung Vô Ly quả thật đưa tay bắt lấy Tiêu Thu Thủy, tung người nhảy lên bờ, cứ ngang nhiên đi như vậy giữa đường. Trên đường có người thấy bất bình nhưng không ai dám can thiệp.