- Các ngươi... là ai? Chúng ta... không thù không oán...
Tiêu Thu Thủy vừa mở miệng, bốn tên liền nhảy dựng lên, bọn chúng không biết Tiêu Thu Thủy vậy mà vẫn còn có thể nói chuyện. Tên đầu tiên do dự một chút rồi trầm giọng nói:
- Ngươi không biết bọn ta là ai, bọn ta lại biết ngươi là ai.
Kẻ muốn gϊếŧ Tiêu Thu Thủy cười khặc khặc:
- Bọn ta thủ hạ của Trường Giang tam hiệp, thập nhị liên hoàn ổ thủy đạo thiên vương đại lão gia, Chu đại thiên vương, Tứ côn trong Tam anh Tứ côn, Ngũ kiếm Lục chưởng, Song thần quân.
Tên ra tay sau hung hăng nói:
- Bọn ta mỗi người một côn, đánh chết ngươi, báo thù cho Tam anh!
Tên cuối cùng chỉ tên đầu tiên, nói:
- Hắn là Thường Vô Kỳ.
Chỉ vào tên muốn gϊếŧ Tiêu Thu Thủy:
- Hắn là Tự Văn Đống.
Tiếp đó chỉ tên ra tay lúc sau:
- Hắn là Kim Bắc Vọng.
Cuối cùng chỉ vào mình:
- Ta là Mạnh Đông Lâm.
Rồi cười hì hì nói:
- Ngươi đã biết hết rồi, vậy nằm xuống đi!
Đoạn ra tay như chớp điểm vào Nhuyễn huyệt, Á huyện trên người Tiêu Thu Thủy. Tiêu Thu Thủy thân đã bị thương, lực chưa hồi, không thể tránh né, người mềm nhũn, gục xuống, nhưng đầu óc hắn vẫn rất rõ ràng:
Bốn tên này là Trường`Giang tứ côn. Bọn chúng tới để báo thù cho Trường Giang tam anh!
Trong trận chiến Kiếm Khí Trường Giang, ở Cửu long bôn giang trấn Tỷ Quy, mấy người Tiêu Thu Thủy, Cẩm Giang tứ huynh đệ từng cứu Na viên ngoại, từng giao chiến với thủ hạ Chu đại thiên vương, kết quả là, Đặng Ngọc Hàm gϊếŧ Phù Vĩnh Tường, Chiến Kỳ Lực và Tiết Kim Anh đều bị Phó Thiên Nghĩa gϊếŧ, vì thế kết thành thâm thù đại hận với Chu đại thiên vương!
... Nếu nói hiện tại trên bộ là thế lực của Quyền Lực bang thì đường thủy là thiên hạ của Chu đại thiên vương, mà trong Tam anh Tứ côn, Ngũ kiếm Lục chưởng, Song thần quân, Tứ côn còn xếp cao hơn Tam anh, Tiêu Thu Thủy cho dù không bị thương, lấy sức một người cũng tuyệt không phải đối thủ của Tứ côn liên thủ!
Tiêu Thu Thủy mơ mơ hồ hờ, nhưng ý chí cầu sinh trong lòng vẫn vô cùng mạnh mẽ.
... Ta không thể chết được.
... Đại chí Thần Châu kết nghĩa còn chưa thành.
... Đường Phương, Tinh Nguyệt, Nam Cố, Siêu Nhiên, mọi người đang ở đâu?
Nước sông cuồn cuộn, trăng sáng rực rỡ, thuyền nhẹ chạy nhanh, thoáng cái đã vượt qua vô số khe, vô số núi, vô số dòng!
Cũng không biết đã qua bao nhiêu ngày, vượt qua bao nhiêu sông, Tiêu Thu Thủy ở trong thuyền, chịu đựng không biết bao nhiêu lần châm chọc, sỉ nhục, cả đời hắn tới nay đây là một lần thử thách, rèn luyện cực lớn.
Hắn nằm ngửa, ngẩng mặt chỉ thấy mơi trời biến đổi cùng bầu trời bất biến, những đỉnh núi lướt qua vùn vụt, sự tĩnh lặng thâm trầm cùng cực đó khiến hắn quên đi cả đau đớn trên người. Lần bị bắt này lại trở thành một cơ hội để suy nghĩ kỹ càng hiếm có trong suốt hai mươi năm nhiệt huyết sôi trào của đời hắn.
Thế nhưng, hôm nay, chiếc thuyền đã dừng lại, đây rõ ràng bên bờ sông, bên bờ tiếng rao hàng, tiếng ồn ào, tiếng gà chó cầm ỹ, vô cùng rối loạn.
Âm thanh đó đại biểu cho con người: dao chặt lên thớt, người bán trộm giấu đi một chút thịt, người mua lén bốc thêm một miếng thịt; búa sắt nện vào thanh thép bên lò, thợ rèn vừa mới rèn xong một cao dao mới; sọt đựng của dì Vương rách mất rồi, gà vịt, cua cáy bò đầy đất, có người che áo cười trộm, có đứa bé vỗ tay reo hò, còn cả một tên lưu manh, miệng nhệch ra, nói giọng Quảng Đông: Ai nha, khó xơi rồi!
Tiêu Thu Thủy nghe thấy âm thanh đó lại nhớ tới chuyện hắn thích náo nhiệt, nhưng cha mẹ luôn không yên tâm cho hắn ra ngoài, hắn bèn triệu tộc đám trẻ con trong thôn tập trung trong viện cùng đốt pháo. Có lần đã châm pháo nhưng không kịp quăng đi, “bùm” một tiếng, nổ tung trên tay, đến hôm sau ngón cái dính thêm một vết đen xì, đến nay vết bỏng đã mất nhưng hình ảnh vẫn còn lưu trong tim.
Đốt pháo là phải chạy nhanh, phải dũng cảm, phải ném đi chính xác.
Cũng giống như xuất kiếm vậy, nhanh, chuẩn, độc.
Đáng tiếc, Tiêu Thu Thủy không thể đứng dậy, cũng không thể cử động, nếu không với tính cách của hắn nhất định sẽ nhảy vào đám người, cùng họ làm rộn lên.
Hiện tại hắn chỉ có thể nhìn qua khe mành trúc quan sát bên ngoài, thấy bóng người qua lại, ồn ào mà bận rộn.
Nhưng so với những ngày lặng lẽ trên sông đã là tốt hơn nhiều rồi.
Tiêu Thu Thủy không biết mình đã đến chỗ nào rồi, nghe khẩu âm thì vẫn đang ở Quảng Châu nhưng giọng điệu thì không giống với Quảng Tây, trong lòng hắn buồn bực, không biết là mình đã tới Quảng Đông rồi.
Châu Giang là con sông lớn nhất tỉnh Quảng Đông, phần thượng lưu gồm ba con sông Đông Giang, Bắc Giang, Tây Giang, vì thế còn có tên địa phương là Tam Giang. Trong số này Tây Giang là dài nhất từ Quế vào Việt (tên gọi tắt của Quảng Tây và Quảng Đông), hợp dòng với Bắc Giang tại Tam Thủy, lại hợp với Đông Giang ở phía đông Quảng Châu, sau đó là thành Châu Giang.
Tiêu Thu Thủy bị Trường Giang tứ côn bắt giữ, theo Tây Giang vào Việt, hôm nay dừng ở Cao Yếu, tức là thành phố Triệu Khánh bây giờ, chỗ này cánh những danh thắng nổi tiếng Thất Tinh Nham, đình Ngũ Long không xa lắm.
Thuyền chậm rãi cập bờ, Thường Vô Kỳ ném dây thừng lên, vòng trúng cọc gỗ, kéo mạnh một cái, thân thuyền lập tức được buộc chặt, thủ pháp thuần thục không thể chê vào đâu được. Chỉ nghe hắn trầm giọng nói:
- Chúng ta lên bờ ở đây, trước tiên phải mua chút vật phẩm rồi theo đường thủy tới Phật Sơn, chuyển sang Hà Nguyên, theo đường Lục Lộ tới sông Hàn Giang. Phải hành động nhanh, Thiên vương đã chờ sốt ruột rồi, chúng ta...
Lời không nói hết nhưng không giấu được sự sợ hãi.
Sắc mặt Tự Văn Đống cũng có vẻ khẩn trương khôn tả, hắn nói:
- Nghe nói lão khốn đó cũng đang ở Quảng Đông, chúng ta hành động, phải...
Thanh âm thấp dần xuống.
Chợt nghe Kim Bắc Vọng “ ai nha” một tiếng:
- Nếu để đối phương phát hiện ra tung tích chúng ta thì thật là chết không chỗ chôn thây đó!
Mạnh Đông Lâm lại nói:
- Cùng lắm thì nhảy xuống sông là xong. Ở trên bờ, chúng ta không đấu lại lão, ở trong nước, người của Chu đại thiên vương còn phải sợ bọn chúng chắc!
Miệng nói thì tiêu sái nhưng thần sắc lại vô cùng khϊếp sợ.
Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên Tiêu Thu Thủy thấy Trường Giang tứ côn khẩn trương, sợ hãi như vậy, Nghe khẩu khí của bọn chúng hình như một mặt phải tuân đúng lệnh của Chu đại thiên vương, mặt khác lại sợ bị kẻ địch cực kỳ lợi hại phát hiện, chỉ có điều kẻ đối đầu đó là ai? Tiêu Thu Thủy cũng không biết.
Chỉ nghe Tự Văn Đống nói:
- Chúng ta đi mua sắm, để tên nhóc con này ở đây chung quy vẫn không tốt, không bằng cho hắn....
Đưa tay chụm lại, làm thế chém xuống.
Thường Vô Kỳ lại lắc đầu đáp:
- Gϊếŧ thì không sao, tùy tiện vứt xuống sông là xong chuyện. Nhưng Thiên vương muốn chúng ta tìm hung thủ gϊếŧ Tam anh, bây giờ chỉ bắt được một tên, vẫn chưa đủ, không bằng đưa hắn đến chỗ Thiên vương, lại dẫn dụ ba tên kia tới, xử hết một lượt. Đây cũng là một công lớn.
Tiêu Thu Thủy nghĩ thầm, có vẻ Trường Giang tứ côn không biết Đường Như và Đặng Ngọc Hàm đã chết, an nguy của Tả Khâu Siêu Nhiên cũng rất mơ hồ.
Mạnh Đông Lâm gật đầu khen phải, Kim Bắc Vọng nói:
- Vậy cứ quyết định như thế. Bây giờ cho người lên bờ mua sắm quan trọng hơn.
Thường Vô Kỳ gật đầu đáp:
- Ba người bọn tôi lên bờ, cậu ở đây coi thuyền, trông coi tên nhóc này cẩn thận.
Kim Bắc Vọng cười khổ:
- Đó là chuyện tất nhiên. Có điều lão đại, mấy người cũng phải về sớm, Cao Yếu là địa bàn của lão Kiếm vương ấy!
Thường Vô Kỳ cười lạnh:
- Làm xong việc tức khắc sẽ về. Trên giang hồ cậu cũng coi là có danh có tiếng rồi, đừng có rụt rè yếu bóng vía thế nữa.