Chương 49: Tạo hiểu lầm

Edit: Cửu Linh (truyenhdt.com by Hayashi_Nari)

Tô Tô trợn mắt nhìn hắn.

Diệp Kinh Cức cũng trợn mắt nhìn nàng.

Nụ hôn này không hề triền miên chút nào, ngược lại như những đường kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, đầy sự giằng co và đối kháng gay gắt. Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc nụ hôn, cả hai không nhắm mắt mà nhìn nhau như đang thi chọi mắt gà.

Cuối cùng, nụ hôn kết thúc bằng một cái cắn của Tô Tô.

Tô Tô đẩy hắn ra rồi lùi lại mấy bước, quay đầu nhổ vết máu loãng trong miệng, sau đó lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi điên rồi.”

Diệp Kinh Cức nâng cổ tay màu đồng lên, ngón cái xoa nhẹ trên môi để lau vết máu dính trên môi. Vết máu màu đỏ tươi, con đỏ hơn cả son phấn, khiến cho gương mặt hắn luôn cấm dục và lạnh lùng, gần giống như một yêu dã mê hoặc lòng người.

“Thích không?” Hắn bình tĩnh nhìn Tô Tô.

Tô Tô trừng mắt nhìn hắn, hối hận vì lúc mình xuyên không lại không đem theo cây dùi cui điện ở dưới gối.

Nếu không, nàng lập tức liền ấn công tắc và trích điện cho tên nam nhân đầu óc không bình thường trước mặt này!

Hai người trầm mặc nhìn nhau một hồi, Diệp Kinh Cức bỗng nhiên tiến lên một bước.

Tô Tô lập tức lùi lại một bước.

Một người từng bước ép sát, một người không thể lùi tiếp, cuối cùng Diệp Kinh Cức duỗi tay đỡ Tô Tô, đè nàng vào một thân cây, cúi người nhìn nàng chăm chú, cười nhạo: “Ngươi trốn làm gì?”

Hắn cũng không biết mình đang cười nhạo đối phương, hay là cười nhạo chính bản thân mình nữa.

Trước kia, nàng vẫn luôn theo đuổi hắn, bây giờ lại biến thành hắn theo đuổi nàng. Mọi thứ trên đời này thật là kỳ diệu, kỳ diệu khiến cho người ta không khỏi cảm thấy buồn bực và bực bội....

“Không phải ngươi rất thích như vậy à?” Diệp Kinh Cức cúi gương mặt cấm dục kia xuống, đôi môi nhuốm máu áp lên cổ nàng, nhẹ nhàng cắn và ái muội hôn. Cho đến khi trên người đối phương toát lên một lớp mỏng manh, hắn mới phát ra tiếng cười trào phúng.

Hắn cũng không biết mình đang cười nhạo đối phương, hay là cười nhạo chính bản thân mình nữa.

Ngoài miệng hắn nói chán ghét đối phương, nhưng trên thực tế lại vô cùng mê luyến cơ thể này. Hắn cũng không từ chối việc tiếp xúc cơ thể nhau, hôn nhau và thậm chí muốn quấn lấy nhau hơn nữa. Điều này có nghĩa là gì? Diệp Kinh Cức không biết và cũng không muốn biết....

Tô Tô tức giận mà giãy giụa lên, nhưng sức lực của đối phương quá lớn, nàng thật sự không thoát ra được, chỉ có thể phồng ngực, nổi trận lôi đình: “Ta không thích!”

“Vậy ngươi thích ai?” Một tay Diệp Kinh Cức nắm lấy đôi tay đang giãy giụa của nàng rồi cúi người hôn lên mắt nàng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt trong xanh của nàng. Tay kia bỗng sờ dưới thân của nàng, sau đó cười như không cười, “Dưới thân ướt như vậy rồi, ngươi còn có thể thích ai nữa?”

Tô Tô thực ghét thân thể này!

Linh hồn bên trong đã bị thay đổi, nhưng cơ thể vẫn quyến luyến Diệp Kinh Cức.

Cảm thấy vui vẻ khi hắn hôn môi mình, cảm thấy hạnh phúc khi hắn đυ.ng chạm cơ thể mình.... Cứu mạng! Ta muốn đổi một cơ thể khác!

Nhưng dù vậy, nàng vẫn phải thốt lên: “Người ta thích không phải ngươi.”

Dưới ánh mắt lạnh như băng của Diệp Kinh Cức, nàng nuốt nước bọt, kiên quyết nói: “Người ta thích là Lạc Anh....”

“Thật sao?” Diệp Kinh Cức thờ ơ nhìn nàng, “Vậy thì ngươi dám nói sự thật với đệ ấy? Nói với đệ ấy rằng, kỳ thật ngươi đã ngủ với ca ca của đệ ấy.”

“Người ngủ với ngươi không phải ta!” Tô Tô buột miệng.

Ta nói thật đó! Người ngủ với Diệp Kinh Cức là nguyên chủ thân thể này, không phải là một người xuyên không tới như ta!

Nhưng Diệp Kinh Cức nào sẽ tin lời nàng nói, hắn trào phúng cười, vươn tay nhéo cằm nàng, cười lạnh một tiếng: “Đúng là một cái miệng nói dối rất giỏi.... Thảo nào có nhiều người vừa yêu vừa hận ngươi như vậy....”

Hắn lại hôn mạnh lên môi Tô Tô, sau đó đẩy nàng ra, lạnh nhạt nói: “Cút đi.”

Mặc dù thường ngày Tô Tô cảm thấy người này rất đáng sợ, nhưng hôm nay.... So với thường ngày còn đáng sợ hơn, thậm chí còn thâm sâu khó lường!

Lau đôi môi sưng tấy và đau đớn, Tô Tô nhìn hắn một cái thật lâu, rồi xoay người bỏ chạy.

Ta không thể đánh chết hắn, ta chẳng lẽ không thể trốn hắn được à?

Trước khi tìm được một thị vệ có thể đánh thắng hắn, hoặc là học được võ nghệ phòng thân, thì ta nên đi đường vòng!

Hai tay Diệp Kinh Cức ôm lấy ngực, nhìn bóng dáng Tô Tô vội vàng rời đi, sau đó chậm rãi quay đầu, mắt nhìn về một hướng kia.

Phía sau rừng trúc xanh tươi, có một tà áo màu trắng bị gió thổi nhẹ lên.

Diệp Kinh Cức biết Diệp Lạc Anh đang đứng ở đấy.

Hắn là một người tập võ, thính giác nhạy hơn Tô Tô rất nhiều. Tô Tô không biết khi nàng đang ở trong rừng thở ngắn than dài thì Diệp Lạc Anh đã đuổi theo nàng tới đây, nhưng mà Diệp Kinh Cức lại biết.

Mục đích của vở kịch vừa mới diễn kia một nửa là diễn cho Diệp Lạc Anh xem, để đệ ấy nhanh chóng từ bỏ.

Nhưng một nửa còn lại là vì cái gì đây?

Là.... Vì ai đây?

Diệp Kinh Cức bỗng nhiên đấm một quyền thật mạnh vào thân cây, làm vô số lá cây rơi, rồi nhắm mắt thở dài trong một trận mưa lá đầy màu sắc.

Thời gian giống như lá rơi, từng mảnh bị gió cuốn đi. Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.

Trong ba ngày này, mỗi ngày Tô Tô vẫn đến tìm Diệp Lạc Anh. Lúc đầu, Diệp Lạc Anh tránh mặt nàng, về sau cũng không tránh nàng nữa, nhưng thái độ trở nên vô cùng khách sáo, khách sáo gần như xa cách. Giống như những người lạ vừa mới quen nhau, làm cho Tô Tô cảm thấy vô cùng hụt hẫng và đau lòng.

Đôi khi nàng rất muốn hỏi hắn rằng: Thời hạn sử dụng của lời tỏ tình và tình yêu của huynh chỉ có mỗi một ngày thôi ư?

Nhưng nàng không dám nói, sợ sau khi nói ra, quan hệ của hai người sẽ thật sự kết thúc.

Nhưng Tô Tô lại không thể tìm được cách giải quyết tốt hơn, cũng chỉ có thể kéo chuyện này xuống, tiếp tục duy trì quan hệ này đến ngày có thể chuyển biến tốt hơn.

“Đại tiểu thư! Đại tiểu thư! Đại sự không ổn rồi!”

Đúng lúc Tô Tô ép Diệp Lạc Anh đánh cờ với mình, một tên thuộc hạ chó săn đột nhiên từ bên ngoài xông vào.

“Gấp cái gì?” Tô Tô ném quân cờ trong tay xuống bàn cờ, ngẩng đầu nhìn người vừa đến, “Nước ngập núi vàng hay là hòa thượng tới cửa à?”

“Đại tiểu thư, người đúng là liệu sự như thần!” Tên thuộc hạ gật đầu lia lịa, “Đám hòa thượng đến rồi!”

“Cái gì?” Tô Tô rùng mình một cái, từ trên ghế nhảy dựng lên, “Ta không phải đã dặn các ngươi, nếu có hòa thượng nào tới cửa tìm ta, thì nói ta bị bệnh nguy kịch, không thể gặp người sao?”

“Nô tài cũng nói như thế.” Tên thuộc hạ ủy khuất nói, “Nhưng, nhưng mà....”

“Nhưng mà làm sao?” Tô Tô bất mãn nói, “Chuyện đơn giản như thế ngươi cũng làm không xong, nếu ngươi không đưa ra một lý do hợp lý, ta liền trừ lương ngươi.”

“Nhưng mà phu nhân đã về ạ...” Tên thuộc hạ như sắp khóc, “Phu nhân nghe nói người bị bệnh, lập tức mang đám hoà thượng ngoài cửa vào, nói muốn cầu phúc cho người ạ....”

Tô Tô nghe vậy, không khỏi phun ra hai chữ: “Mẹ kiếp!”

Đám hoà thượng này thật gian trá!

“Đại tiểu thư, bây giờ phải làm sao ạ?” Tên thuộc hạ hỏi.

“Còn có thể làm gì nữa?” Tô Tô tức giận, “Trở về giả bệnh!”