Edit: Cửu Linh
Ngay trong Tô Tô đang vắt óc suy nghĩ xem nên tìm ai làm thị vệ cho mình thì Diệp Kinh Cức đã ngồi trong thư phòng của Tô Trung Chính rồi.
Diệp Kinh Cức giống như một chiếc điều hòa công suất lớn, ngay khi vừa ngồi xuống liền bắt đầu toát ra vẻ lạnh lẽo u ám.
Tô Trung Chính ngồi sau án thư với dáng vẻ điềm đạm bình tĩnh, trên tay cầm bút lông, viết trên giấy Tuyên Thành từng nét chữ “lạnh, lạnh, lạnh, lạnh, lạnh, lạnh”....
Một lúc lâu sau, Diệp Kinh Cức mới trịnh trọng nói: “Tể tướng, xin hãy xoá bỏ việc để xá đệ của ta làm con rể.”
Tô Trung Chính cau mày, nhàn nhạt nói: “Đây là ý của ngươi, hay là của Diệp Lạc Anh?”
“Là ý của tại hạ.” Diệp Kinh Cức nói.
Tô Trung Chính cũng không ngẩng đầu lên, ngòi bút lướt trên giấy Tuyên Thành, nhàn nhạt nói: “Vậy ngươi cũng quản quá nhiều rồi.”
“Trưởng huynh như cha, bây giờ phụ mẫu trong nhà đều không còn, hôn sự của xá đệ để ta thay đệ ấy làm chủ.” Diệp Kinh Cức nói.
“Ồ, thật vậy chăng?” Tô Trung Chính nhàn nhạt nói: “Vậy ý của ngươi là, tiểu nữ nhà ta không xứng với lệnh đệ?”
Không đợi Diệp Kinh Cức nói chuyện, Tô Trung Chính giống như xạ thủ bắn đậu Hà Lan: “Con gái Tô Tô của ta, đường đường là đích nữ nhà Tể tướng, gia tộc lễ nghi danh giá, bốn đời đều nắm giữ tam công (*). Bất luận ở thời điểm nào, đối tượng là ai, cũng là thiên kim xuất giá, vạn dặm hồng trang. Lẽ nào còn không xứng với một con trai của tội thần?”
(*) Tam công: ba chức quan cao nhất trong triều: thái sư, thái phó, thái bảo.
“Ta…” Diệp Kinh Cức ấp úng.
Tô *đậu Hà Lan* tiếp tục bắn đạn: “Diệp Kinh Cức, ngươi nên tự biết thân biết phận cùng tình cảnh của các ngươi bây giờ. Ngươi đã không còn là tướng quân nữa, đệ đệ ngươi cũng không phải là thư sinh của Quốc Tử Giám nữa. Các ngươi tưởng rằng mình có thể ăn sung mặc sướиɠ, miễn phải chịu lao tội là do ai? Hừ. Lão phu còn không phải là nể mặt Tô Tô ư?!”
“Chờ đã! Ta……” Diệp Kinh Cức chưa kịp nói hết câu thì Tô *đậu Hà Lan* lại bắn liên tục không dứt:
“Ồ, lão phu hiểu rồi, ngươi muốn nói với lão phu về chuyện nói thanh danh ư? Hừ, ngươi đừng tưởng rằng lão phu không biết, trước đây Diệp Lạc Anh đã bị sung quân vào Vân Vận Lâu. Bất luận lúc ấy cậu ta có tiếp khách hay không, đã bước vào nơi đó thì đừng nói tới hai chữ thanh danh! Tiểu nữ xứng với cậu ta cũng coi như không bôi nhọ danh dự cậu ta đi....”
“Tể tướng!” Diệp Kinh Cức thật sự bất lực, đành phải dùng sức ngắt lời ông: “Ngài thấy ta thế nào?”
Tô Trung Chính sửng sốt: “Cái gì?”
Cũng như vậy, Diệp Kinh Cức thật không muốn nói lại lần thứ hai, nhưng hắn đâu có cách nào khác. Tô Trung Chính giả vờ hoá thành lão già ngốc nghếch, tuổi già tai lãng, vì thế đặt tay lên mép lỗ tai, nói với hắn: “Gió lớn quá, lão phu không nghe rõ....”
“Tể tướng.... ” Diệp Kinh Cức đen mặt, hít sâu một hơi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngài thấy.... Tại hạ so với xá đệ thì thế nào?”
Đến lúc đó, Tô Trung Chính mới chắc rằng lỗ tai mình không có vấn đề. Nói thật thì, từ khi trong nhà có một đứa con gái ngẫu nghịch như Tô Tô, Tô Trung Chính cũng không mong đợi sẽ có nam nhân bình thường đến nhà mình cầu hôn, cho dù có được giới thiệu thì cũng là người tàn phế các loại cùng với đám tiểu nhân.....
Lấy lại bình tĩnh, Tô Trung Chính bắt đầu đánh giá Diệp Kinh Cức từ trên xuống dưới.
Xét về ngoại hình, tướng mạo khôi ngô, tư thế thẳng tắp, có một vẻ uy nghiêm tráng lệ, giống như Thái Sơn trong mây.
Xét về khí chất, Diệp Kinh Cức là một mãnh tướng có tiếng tăm lừng lẫy trên sa trường, mười tuổi cậu ta đã theo phụ thân và huynh trưởng lên chiến trường. Sau hàng ngàn trận chiến lớn nhỏ, trên người tự nhiên mang một hơi thở sắt đá, khi tác chiến thì dũng cảm sôi sục như sát thần tới từ địa ngục, khi xuống ngựa nghỉ ngơi thì cô độc, thanh cao như vầng trăng nơi biên cảnh.
Xét về phẩm chất, người Diệp gia đều theo một khuôn mẫu: yêu nước, yêu gia đình và thương vợ. Nam tử Diệp gia cả đời đều chỉ cưới một vợ, chỉ có khi vợ không sinh được con trai mới có thể nạp thϊếp. Điều này vô cùng hiếm, thậm chí khiến người ta không thể tin. Nhưng không thể phủ nhận rằng, chính ở điểm này mà rất nhiều nữ tử của Khánh Quốc đều mong muốn được gả vào Diệp gia. Thậm chí có không ít nữ tử gia đình quyền quý cũng có ý với người Diệp gia. Nếu không phải gia đình họ gặp nạn, thì không đến lượt một nữ tử tiếng xấu như Tô Tô.
Xét về tài năng, có thể tự mình lên vị trí Phiêu Kị tướng quân, cộng thêm việc trấn thủ biên quan mười mấy năm, cũng có thể coi như là một vị vua không ngai của doanh trại biên ải.
Bất luận tài năng hay nhân cách đều quyến rũ không kém cạnh chút nào....
Tô Trung Chính vuốt cằm, bắt đầu cân nhắc xem vị Diệp đại công tử này có phù hợp với con gái mình hơn Diệp nhị công tử không?
Nhưng cho duy thích hợp hay không thích hợp, ông có một chuyện cần phải làm rõ.
“Diệp Kinh Cức, nếu lão phu nhớ không lầm thì hình như ngươi rất có thành kiến với tiểu nữ nhà ta.” Tô Trung Chính đặt bút lông trong tay xuống giá đỡ bằng đá, bình tĩnh nhìn hắn, “Nếu đã vậy, vì cớ gì ngươi lại muốn làm rể Tô gia ta?”
Cũng không có gì lạ khi ông hỏi câu này, bởi vì địa vị xã hội của những người ở rể vô cùng thấp. Về cơ bản có thể coi như gả nam nhân ra ngoài như hắt một bát nước ra trước cổng. Từ đây trở đi không liên quan gì đến nhà nội nữa, chỉ có thể xem như phụ thuộc vào gia đình nhà vợ.
Tô Trung Chính sở dĩ trước đây muốn Diệp Lạc Anh ở rể, bởi vì ông cảm thấy Diệp gia chỉ có thể chấp nhận lời đề nghị này. Diệp Lạc Anh tuy tốt, nhưng tuổi còn quá nhỏ, vẫn luôn đọc sách ở trong Quốc Tử Giám, không cần phải đặt nặng gánh nặng duy trì huyết mạch, dùng cậu ta để đổi lấy an bình thật đáng giá.
Nhưng Diệp Kinh Cức thì lại khác, các trưởng lão của Diệp gia giờ không còn nữa. Bây giờ, cậu ta chính là gia chủ (người đứng đầu) của Diệp gia, quyền lực lớn nên trách nhiệm lại càng lớn, tuyệt đối không thể ở rể được. Bởi vì một khi cậu ta ở rể, gánh nặng chấn hưng lại Diệp gia sẽ đè nặng trên vai Diệp Lạc Anh.... Mà thiếu niên kia chỉ sợ không thể gánh vác trọng trách này.
“Ta sẽ không ở rể Tô gia.” Quả nhiên, Diệp Kinh Cức thẳng thắn nói.
“Vậy ý của ngươi là?” Tô Trung Chính cau mày.
Gương mặt Diệp Kinh Cức giật giật vài cái, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Ý của tại hạ là.... Đợi sau khi Diệp gia sửa lại án oan, có thể cho kiệu lớn tám người khiêng, đón Tô Tô đại tiểu thư qua cổng làm chính thê của ta!”
Hạnh phúc đến quá đột ngột, Tô Trung Chính không khỏi xuất thần, chẳng lẽ là vừa mới cầu hôn sao? Không ngờ kiếp này ta còn có thể chứng kiến nam nhân bình thường tới cửa cầu hôn, đời này của lão phu coi như đáng giá rồi!
Cố nén cảm giác vui mừng trong lòng, Tô Trung Chính lại nhấc bút lên, vừa viết ở trên giấy Tuyên Thành chữ “hỉ, hỉ, hỉ, hỉ, hỉ, hỉ” vừa ồ lên một tiếng, bình tĩnh nói với Diệp Kinh Cức: “Vậy ngươi hãy thành thật trả lời lão phu, ngươi thấy tiểu nữ nhà ta như thế nào?”
“So với xá đệ, ta càng hiểu nàng ấy hơn.” Diệp Kinh Cức cười chế giễu, “Tại hạ có thể thử chịu đựng nàng ấy, nhưng xá đệ lại không làm được. Đệ ấy xuất thân từ Quốc Tử Giám, học tứ thư ngũ kinh, luân lý đạo đức, tính tình đơn thuần nhưng rất khí khái. Nếu sau này đệ ấy phát hiện bản chất thật của Tô Tô đại tiểu thư..... Tại hạ cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”
Tô Trung Chính sờ râu và im lặng. Thực ra ông cũng không tin vào lý do thoái thác của Diệp Kinh Cức. Diệp Lạc Anh là quân tử, thoạt nhìn cũng không phải loại nho sinh “chi hồ giả dã” (*), mà hiếm hoi là cậu ta dường như có chút cảm tình với Tô Tô nhà mình.... Nhưng lỡ như theo lời Diệp Kinh Cức nói, sở dĩ cậu ta có cảm tình với Tô Tô vì không biết một rổ chuyện quá khứ thối nát của Tô Tô chăng?
(*) Chi, hồ, giả, dã (之乎者也) là bốn hư từ thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì. Làm chuyện “chi hồ giả dã” tức là làm chuyện phù phiếm, không thiết thực.
Tô Trung Chính sống đến tuổi này, đã thấy nhiều chuyện trở mặt quay lưng với nhau. Nhất là các cặp phu thê, thường chỉ vì những chuyện vặt vãnh mà cãi nhau rồi ly hôn, cho đến khi sống cô đơn tới già rồi mới bắt đầu ăn năn hối hận.
Ông chiều Tô Tô nửa đời trước nên không đành lòng nhìn nửa đời sau của con gái phải sống khổ. So với Diệp Lạc Anh hồ đồ vô tri thì Diệp Kinh Cức hiểu biết mọi góc rễ sẽ thích hợp với con gái hơn.
“Hừm, nếu ngươi đã nói vậy rồi thì lão phu cũng sẽ không hẹp hòi mà cho ngươi một cơ hội.” Tô Trung Chính buông bút lông xuống, chắp tay sau lưng, bước từng bước về phía Diệp Kinh Cức, “Sắp tới lão phu sẽ cho người loan tin trong thành, tuyên dương công lao và thành tích mấy năm nay của Diệp gia các ngươi, nhào nặn các ngươi thành bi kịch của anh hùng trung quân ái quốc.... Đợi cho một tháng sau, vào sinh thần của Thái hậu, lão phu sẽ dâng tấu giúp các ngươi lật lại án oan.”