Chương 2

Tần Thiệu Thịnh đứng tại chỗ, cau mày khiến toàn thân anh mang theo cảm giác áp bức.

“Yên tâm đi, lần này em đến không phải để vay tiền. Anh đừng hung dữ như vậy.” Giang Dịch Sam cười, “Sườn và canh gà đã xong, trong nồi còn có sủi cảo trứng. Món hầm thịt bò là em mua. Rau ngoài súp lơ anh còn muốn ăn gì?”

Vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, dịu dàng, giống như lúc hai người vẫn ở bên nhau.

Tần Thiệu Thịnh cảm thấy có chút ghê tởm.

Nhìn thấy biểu cảm của Tần Thiệu Thịnh, Giang Dịch Sam thất vọng cười, “Anh chán ghét em đến độ ăn một bữa cũng không được sao?”

Lại nữa, cậu ta lại muốn tỏ ra yếu đuối để khıêυ khí©h mình, Tần Thiệu Thịnh nghĩ thầm. Họ chia tay đã năm năm, ngoại trừ năm đầu còn chút vướng mắc, bốn năm sau họ không hề gặp mặt. Mà vào đêm giao thừa năm thứ tư, Giang Dịch Sam cố ý nấu một bữa toàn món anh thích, sau đó nói một câu về rồi.

Cố ý dùng chuyện chưa đổi khoá để khıêυ khí©h anh. Sau bốn năm, không đổi chỗ ở, không đổi khoá. Mong muốn người yêu có thể quay lại bị nhìn thấu khiến người ta phẫn nộ.

Sau đó là một bài thể hiện sự yếu đuối.

Nói hôm nay là giao thừa, nói mình không còn tiền, nói ăn một bữa rồi đi.

Còn anh giống như con mồi mắc vào bẫy của thợ săn, mồi nhử vừa xuất hiện liền cắn luôn. Vào thư phòng tra tin tức, nhìn thấy bức ảnh thì quay lại nghe cậu nói cậu sống không tốt.

Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của đối phương.

Tần Thiệu Thịnh nhìn Giang Dịch Sam, anh phát hiện người đàn ông xinh đẹp này chưa từng thay đổi, vẫn lý trí, sắc sảo như ngày nào, có thể tính toán từng li từng tí, ngay cả chuyện tình cảm.

Tần Thiệu Thịnh xoay người đi ra. Anh biết phải đối mặt với Giang Dịch Sam như thế nào rồi, lãnh đạm một chút, không thể để đối phương dắt mũi. Nghĩ đến đây, đôi vai gầy và lông mi run rẩy của Giang Dịch Sam chợt lóe lên trước mắt.

Tần Thiệu Thịnh hối hận rồi.

Đáng lẽ anh phải rời khỏi căn phòng này ngay khi nhìn thấy Giang Dịch Sam.

Giang Dịch Sam một mình nấu bữa cơm giao thừa trong bếp.

Đây là nơi họ từng sống cùng nhau, tất cả mọi thứ trong bếp đều do họ cùng nhau trang trí, một thứ đều mang theo ký ức về họ. Trong môi trường như vậy, Tần Thiệu Thịnh ngồi trên sofa phòng khách mà cảm thấy tiếng nấu ăn còn chói tai hơn cả tiếng TV trước mặt.

“Xong rồi, dọn cơm thôi.” Giang Dịch Sam không biết xuất hiện bên cạnh từ lúc nào, cậu đặt thức ăn lên bàn. Lúc đầu vì không gian không đủ, không mua bàn ăn, nên trước đây Giang Dịch Sam thích ngồi trên thảm gọi đồ ăn ngoài.

Tần Thiệu Thịnh vào bếp rửa tay dọn bát đũa, lúc quay lại thì thấy Giang Dịch Sam nở nắp bình rượu.

“Hay là?” Giang Dịch Sam rót một chén nhỏ cho Tần Thiệu Thịnh, “Uống một chén, một chén thôi.”

Trên bàn là những món ăn nóng hổi, trong TV phát ra tiếng cười. Giang Dịch Sam nâng chén, chạm vào chiếc chén đặt trên bàn, “Năm mới vui vẻ.”

Tần Thiệu Thịnh không cầm chén rượu. Giang Dịch Sam cũng không để ý, cậu uống một hơi cạn sạch.

Lúc ăn thức ăn, Giang Dịch Sam cố ý nhai một lúc mới nói, “Không ngon bằng lúc trước, lâu rồi không làm nên không quen tay.”

Tần Thiệu Thịnh cúi đầu ăn cơm.

“Ăn thử món mộc nhĩ xào thịt đi. Món này khá giống lúc trước.”

Không có ai trả lời cậu.

“Vậy thì đừng ăn.” Cậu lại uống thêm một chén.

Năm nay thành phố cấm đốt pháo, nếu không có Gala Tết trên TV, chắc chẳng có ai biết rằng họ đang ăn cơm giao thừa. Tần Thiệu Thịnh ăn nhanh, một lúc sau liền đặt bát đũa xuống.

Giang Dịch Sam nhìn chiếc bát không của anh liền hỏi, “Em đi múc cháo cho anh nhé?”

Tần Thiệu Thịnh đứng dậy thu dọn bát đũa. Giang Dịch Sam lười biếng dựa vào ghế sofa. Mãi cho đến khi Tần Thiệu Thịnh vào bếp, cậu mới thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài, “Phớt lờ em.”

Chương trình Gala Xuân không hay chút nào. Giang Dịch Sam vừa xem vừa chê vừa uống rượu. Mấy năm nay, ngày nào cũng phải uống rượu với các ông chủ và nhà đầu tư, cậu sớm đã luyện được tửu lượng cực cao. Thật ra cậu rất ghét uống rượu, năm đó vì uống rượu mạnh mà huỷ luôn giọng hát của mình.

Cậu từng hát rất hay. Giang Dịch Sam không kìm được đặt chén rượu xuống, ngân nga theo giai điệu trên TV, đến đoạn điệp khúc thì giọng hát cậu không còn thanh thoát và trong treo như trước. Mới hát được hai câu Giang Dịch Sam liền cười, “Ha ha.”

Cậu lại uống một chén nữa, tự nói một mình, “Nghe như quạ kêu, đáng sợ quá.”

Giang Dịch Sam ngồi trên thảm một tiếng, Tần Thiệu Thịnh rửa bát trong bếp một tiếng.

Uống hết rượu trong bình, Giang Dịch Sam ngả vào sofa, cậu đợi xem lúc nào Tần Thiệu Thịnh sẽ đi ra đuổi mình. Cậu muốn Tần Thiệu Thịnh nói chuyện với cậu, cho dù đối phương chửi mình cũng được.

Cậu nhớ anh, cậu biết mình sai rồi.

Nhưng Tần Thiệu Thịnh mặc kệ cậu. Tần Thiệu Thịnh giống như không nhìn thấy cậu, rửa bát xong thì ra ban công cất quần áo, sau đó đi tắm. Giang Dịch Sam bò dậy, lảo đảo đến trước phòng tắm gõ cửa.

“Em muốn đi vệ sinh.”

Ngôi nhà này không có vách ngăn. Thậm chí phòng tắm cũng nhỏ. Năm đó, đặt xong chiếc bồn tắm Giang Dịch Sam thích vào thì gần như không còn chỗ để đặt bồn cầu. Cửa mở ra, Tần Thiệu Thịnh cả người dính đầy hơi nước đứng trước cửa.

Giang Dịch Sam cúi đầu cười khúc khích, “Em lừa anh, thật ra em không nhìn thấy anh nên thấy nhàm chán.”

Tần Thiệu Thịnh cau mày chặt hơn.

Cuối cùng anh đã có phản ứng. Giang Dịch Sam ôm chặt lấy eo Tần Thiệu Thịnh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và hơi thở của anh, cậu nhẹ giọng nói, “Chúng ta cùng nhau xem TV được không?”

Tần Thiệu Thịnh dùng sức kéo tay cậu ra, “Đừng giả bộ say.”

“Em không say, giờ em uống rất được.” Giang Dịch Sam đứng thẳng lên nhưng vẫn thấp hơn Tần Thiệu Thịnh gần mười cm, “Lì xì cho em được không?”

Tần Thiệu Thịnh mặc kệ cậu.

“Anh nói chuyện với em được không?” Giang Dịch Sam đi theo sau, “Thiệu Thịnh, đừng phớt lờ em.”

Một thanh âm nhẹ nhàng. Giang Dịch Sam bị chặn đứng trước cửa phòng ngủ.

Thế giới cuối cùng cũng yên lặng.

Tần Thiệu Thịnh ngồi trên giường mở điện thoại, lần lượt trả lời tin nhắn chúc Tết. Nhân viên trong công ty đều đòi anh lì xì, Tần Thiệu Thịnh hào phóng gửi đi. Chưa đầy một phút, Vệ Phong gọi điện đến, câu đầu tiên đã hỏi, “Giang Dịch Sam ở nhà cậu?!”

“Sao cậu biết?”

“Cậu ta đăng ảnh lên weibo.” Giọng Vệ Phong nghe có vẻ tức giận, “Cậu điên rồi sao? Vẫn để ý đến cậu ta? Cậu quên mất năm đó cậu ta đã làm gì sao?”

Tần Thiệu Thịnh lại đau đầu, anh xoa xoa trán, “Cậu ta tự tới.”

Vệ Phong chửi, “Mẹ nó, đúng là âm hồn bất tán.”

“Tết nhất đừng nói câu này.”

Nghe Tần Thiệu Thịnh nói vậy, Vệ Phong thầm than một tiếng xong không nói nữa. Hai người chúc nhau vài câu rồi cúp máy.

Tần Thiệu Thịnh dựa vào đầu giường, mở weibo của Giang Dịch Sam ra.

Tin mới nhất là một bức ảnh. Trên đó là bữa cơm giao thừa, bàn trà và chiếc thảm quen thuộc, vừa nhìn đã nhận ra là nhà Tần Thiệu Thịnh. Kéo xuống bình luận có đủ các kiểu, bình luận đứng đầu là câu ‘Năm mới thấy mọi người vẫn chửi hăng như vậy thì tôi cũng yên tâm mà cười lớn rồi’.

Danh tiếng của cậu đã tệ hại đến mức này rồi sao?

Tần Thiệu Thịnh vứt điện thoại nằm xuống, nhớ lại lúc chia tay, mình đã từng hỏi Giang Dịch Sam tại sao.

Giang Dịch Sam bình tĩnh nói cậu muốn nổi tiếng, cậu thích cảm giác làm ngôi sao được người khác khen ngợi, cậu nói cậu thích danh tiếng, cậu không muốn người khác chỉ trích mình là đồng tính. Cậu nói cậu muốn tiếp tục ước mơ ngôi sao của mình, cái gì cũng có thể tạm thời từ bỏ.

Đúng, chính cái “tạm thời từ bỏ” khiến Tần Thiệu Thịnh không chết tâm hoàn toàn, trái lại còn vương vấn sau khi chia tay, bị Giang Dịch Sam dụ dỗ làm người tình bí ẩn trong cả năm trời.

Gọi là tới, đuổi là đi.