Chương 73 : Tìm thấy người
Con và Tưởng Khởi đã chia tay rồi Cố Minh Châu nói lại việc đó với Cao Tổ Nhi
Sao cơ ? Cao Tô Nhi nghe xong liền chạy đến nắm lấy tay cô, mặt chân tình :
Tiểu Châu này, dì biết thằng con này của dì, máu lạnh như mặt, tính tình quái gỡ, được cái mặt trông hút hồn người thôi , ngoài ra mọi thứ coi như vứt... nhưng mà nó thương con thật lòng ? Đừng bỏ nó mà... Con dì đáng thương lắm đó ... Người mẹ khổ tâm nào đó lên tiếng.
Cố Minh Châu : ... nghe một đoạn dài. Mấy lời này tuyệt đối dì đừng đi nói với người ngoài, nếu không chắc chắn người ta sẽ bảo không phải mẹ ruột chắc luôn . Có người mẹ nào đi nói xấu con mình tệ đến thế cơ chứ ? Nhưng vấn đề là dì ơi..dì hiểu lầm to rồi.
Anh ấy là người muốn chia tay trước
Hả...không thể nào ? Người mẹ ruột thật sock tâm lý lần hai.
Cao Tổ Nhi liền báo gấp cho Tưởng Thanh Vũ, ông đang ở nước ngoài phải về ngay.
Tưởng Khởi sau việc đó mất tích nhiều ngày, không ai liên hệ được.
Tưởng Gia liền âm thầm huy động mọi lực lượng tìm kiếm người..
[...]
Dì Cao, con cũng đã làm phiền dì quá lâu, giờ con muốn rời khỏi đây, có dịp sẽ đến thăm dì, còn về Tưởng Khởi nếu có tin tức con sẽ báo dì ngay Cố Minh Châu đã thu dọn hành lý, cô nói lời từ biệt. Nơi này cũng không phải nhà cô, người cũng trốn rồi, ở lại làm gì !!
Tiểu Châu, việc con và A Khởi dì thật sự rất tiếc, nhưng có thể nó có nổi khổ riêng, nếu nó quay về con hãy cho nó một cơ hội, thằng nhóc này thật sự rất thương con
Cố Minh Châu không nói gì.. Lúc cô rời đi chỉ đem theo hai bức tranh.
Nếu chỉ vì lý do sinh tử mà trước lúc ra đi cũng không cho cô nhìn lần cuối, nếu hắn đã chết, xuống hoàng tuyền có gặp lại cũng đừng mong tái hợp.
Có thể đây là cái nghiệt duyên ông trời sắp đặt cô phải nhận lấy. Vì năm xưa cô cũng tự tìm đường chết mà bỏ rơi một mình Đế Vân Mãnh ở lại. Giờ tới phiên hắn hành hạ cô rồi.
Thật ra vận mệnh còn thích đùa giỡn bọn họ tới bao lâu nữa.
[...]
Nữa năm nhanh chóng trôi qua, người vẫn chưa tìm ra tung tích, không biết là còn sống hay đã chết.
Tại một căn phòng cao cấp trong bệnh viện tư nhân. Bên ngoài rất nhiều người canh gác chặt chẽ..
Ca phẫu thuật lần ấy vốn là thành công, nhưng người cho tới nay vẫn chưa tỉnh lại.
Hắn cứ như một vị quân vương ngủ mê trong giấc mộng của riêng mình. Nếu nói có vị vua nào thích ngủ mê lâu nhất, thì Tưởng Khởi xếp thứ hai không ai đi giành xếp thứ nhất với hắn cả.
Hành lang dài, tiếng dài cao gót đi qua hơi tạo nên tiếng vang nhỏ. Trước cửa phòng bệnh có một cô gái đứng đó rất lâu. Muốn mở cửa nhưng lại chỉ đặt tay lên chốt.
Cạch
Cô ấy bước vào, đứng đó nhìn người đàn ông đang ngủ say.
Lần đầu gặp hắn, hắn cũng ngủ say như thế này. Bao lâu gặp lại lần nữa, tên yêu nghiệt này vẫn thế, cứ thích ngủ mãi để hành hạ người ta sao ?
Cố Minh Châu lấy một cái hộp gỗ ra, cô dùng bút mực và giấy bên trong, vẻ rất nhiều bùa xếp thành hình nhỏ, đặt xung quanh, rồi làm phép gì đó.
Một lúc sau.. Cố Minh Châu đặt một miếng ngọc trong tay hắn, đây là miếng ngọc lần trước có linh khí mà Tưởng Khởi đấu giá cho cô.
Sớm tỉnh lại , nợ cũ nợ mới em sẽ tính một lần với anh hết
Nói xong đặt một nụ hôn lên trán hắn rồi nhanh chóng rời đi.
[...]
Nữa năm qua cô vẫn sống bình thường, vẫn điều hành toà nhà, vui vẻ ngoài mặt như không có gì.
Nhưng Lục Tư Phiên biết một ngày cô không tìm thấy người kia, là một ngày Cố Minh Châu phải cố tỏ ra kiêng cường mạnh mẽ. Là hắn, hắn đã chơi dại để Tiểu Châu chịu khổ rồi.
Tìm thấy chưa ? cô vẫn hỏi câu hỏi như thường lệ
Cho tôi thêm ít thời gian, tôi nhất định tìm ra, dù sống hay chết tôi cũng báo kết quả cho cô Lục Tư Phiên phiền não lên tiếng. Tên Tưởng Khởi này trốn quá kỹ làm gì chứ.
Được , tôi đợi
Cố Minh Châu lại có một tật xấu, cô nghiện rượu, đêm nào cũng say mềm, Chu Tề Bình quá quen với cảnh này, lần nào cũng hộ tống cô về tận nhà...
Đúng là nợ em mà Hắn lại nói thêm
Tiểu Châu, em uống ít thôi
Cô cười đáp : Anh có thấy bao giờ em uống ít không ?
Chu Tề Bình lắc đầu, biết cô đã chia tay người kia, nhưng hắn cũng không thể thay thế, không biết khuyên ngăn làm sao. Cả ngày cô gái này giống như không có gì, rất mạnh mẽ, nhưng khi cô ấy say thì lại im lặng đến mức lạnh cả tâm can hắn. Chu Tề Bình không ngăn cản cô uống rượu, có thể như thế để cô sống là chính mình hơn.
Hắn còn kể cho Tiểu Châu nghe về việc nhà họ Cố bị chèn ép đến phá sản. Vũ Như không biết vì sao lại bị đuổi ra khỏi nhà.
Đó là nghiệp họ gây ra, không liên quan đến tôi Cô không có làm gì, cũng không nhờ Tưởng gia ra tay giúp. Bọn họ tự sinh tự diệt đi.
Um..!! em nói đúng, tự làm tự chịu Hắn cũng không thích can dự quá sâu, cũng không phải hắn chìa bàn tay vàng ra mà giúp cô. Nghiệp ắt sẽ tự đến, Chu Tề Bình hắn tin vào nhân quả báo ứng.
[...]
Thời gian cứ thế trôi qua hết nữa năm. Cho đến một ngày Lục Tư Phiên báo cô biết vị trí. Cô đến bệnh viện tư nhân đó.
Bên ngoài giám sát nghiêm ngặt, cũng mai cô đã báo sớm cho nhà họ Cố. Những người này đều là thân tính mật của Tưởng Khởi.
Hắn thế mà trốn đến tận đây phẫu thuật mắt. Nghe bác sĩ thuật lại ca phẫu thuật cùng tỉ lệ phần trăm, giờ cô mới hiểu vì sao mà hắn phải nói chia tay.
Là muốn tự tìm đường chết một mình mà . Đúng là đáng đánh thật sự.
Cao Tổ Nhi cùng Tưởng Thanh Vũ đứng bên ngoài hỏi tình hình với bác sĩ. Cố Minh Châu đã vào trong một lúc rồi vội đi ra.
Tiểu Châu, con không ở lại với Tiểu Khởi sao ? Cao Tổ Nhi biết người có khả năng giúp thằng con này tỉnh lại nhất e rằng chỉ có Cố Minh Châu.
Anh ấy sẽ sớm tĩnh lại nhanh thôi, dì cứ yên tâm, ở đây không còn việc của con nữa, con đi đây . Nói xong cô ôm chiếc hộp gỗ rời đi nhanh.
Này .. Tiểu Châu..
Cao Tổ Nhi định giữ con bé lại thì Tưởng Thanh Vũ liền nắm lấy tay bà.
Để con bé đi đi, việc này phải để thằng nhóc chết tiệt đó tỉnh lại , tôi sẽ giáo huấn nó một trận, còn việc nó với con bé, cũng phải để đích thân nó đi mà xin lỗi người ta Cao Tổ Nhi liền gật đầu..
Tụi nhỏ thật đáng thương...
[...]
Hệ thống ..!!! Có chuyện lại nhờ đến cậu đây.. Cố Minh Châu quay về, cô nằm dài ra trên chiếc giường ở chung cư trước của mình. Cầm điện thoại gọi cho Lục Tư Phiên...
Chuyện gì Tiểu Châu Nhi, nếu cô đã nhờ có lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng đồng ý .. Làm đàn ông, còn là loại đàn ông đẹp trai nữa, phải biết bù đắp lỗi lầm mình gây ra có biết không ? Cái máy cao cấp tự nhủ.
Chẳng phải lần trước tạo hình A Mãnh tốt lắm sao ? Lần này Tưởng Khởi tỉnh lại thì cậu cứ lấy tạo hình lần trước hiện thân cho tôi . Bà đây cần chỉnh người bà yêu một phen.
Việc này thì không khó, nhưng mà tiểu Châu này, tại sao phải làm vậy ? Lần vậy hình như chỉ làm mọi việc rối lên thêm thôi. Trực tiếp tha thứ cho nhau chẳng phải vẹn cả đôi đường sao ? Mấy đôi yêu nhau quá lâu thường tâm lý làm nhau đau mạnh mẽ thế này à ? Khó hiểu quá !!!!
Làm theo ước nguyện của anh ấy thôi Chẳng phải tên ngốc đó chết đi, nhường cô cho người khác sao. Thì cô để hắn tỉnh, đóng cho hắn một màn kịch mãn nhãn.
Tôi nói hai người này, sao cứ thích làm khổ nhau thế không biết .. Hai người khổ lôi tôi vô khổ chung chi vậy... Vui lắm sao ? Không khéo lại bị bắt về diệt khẩu luôn không chừng.