Biên tập: Tiểu Hiên
Beta: Tiểu Hiên
Khi Nhâm Bằng Phi tỉnh lại, thấy một nữ tử mặc trang phục nông phụ đang đảo thuốc trong bát, thấy gã tỉnh lại, nhạt nhẽo cười với gã. Nhâm Bằng Phi sửng sốt, một lát sau nghi hoặc nói: “Lãnh Điệp Nhi Lãnh cô nương?”
Tiếu ý của Lãnh Điệp Nhi càng sâu hơn một chút, nàng đặt đồ vật trong tay xuống, mặt hướng Nhâm Bằng Phi, hướng gã chân thành làm một vạn phúc1: “Nhâm thành chủ thực sự là đôi mắt sắc sảo, ta chính là Lãnh Điệp Nhi của Nguyệt Doanh lâu, còn từng cùng Nhâm nhị gia có một đoạn nhân duyên mong manh ngắn ngủi.”
Nhâm Bằng Phi không nói gì, nhìn quanh phòng một vòng, hỏi: “Đây là nơi nào, còn ta vì sao lại ở chỗ này?” Chưa nói ra khỏi miệng, Niếp Dĩnh đâu?
“Nhâm thành chủ vì sao lại ở chỗ này, chính ngươi không biết sao?” Lãnh Điệp Nhi vừa cười, lãnh đạm nói không nên lời, cùng với khi ở Nguyệt Doanh lâu tiến lui có độ khác một trời một vực. Nói xong, nàng lại xoay người sang chỗ khác, cầm lấy một chén thuốc trên bàn vừa mới sắc xong, đi tới đưa Nhâm Bằng Phi, “Nhâm thành chủ, đây là thuốc của ngươi.”
Nhâm Bằng Phi không nhận, mà khẽ nhíu mày với nàng: “Lãnh cô nương, ngươi có chuyện gì mà oán hận ta?”
“Oán hận ngươi?” Lãnh Điệp Nhi vẻ mặt kinh ngạc, “Nhâm thành chủ quả thích nói đùa, Lãnh Điệp Nhi chẳng qua chỉ là một kỹ nữ thanh lâu, không có tư cách oán hận ngươi.”
Còn nói không oán hận, câu nói kích động kia thì tính sao? Nhâm Bằng Phi không phải kẻ ngốc nghếch cái gì cũng không hiểu. Nhưng nếu nàng không muốn nói, gã cần gì phải cưỡng cầu. Trước khi nhận thuốc, Nhâm Bằng Phi hỏi: “Đây là thuốc gì?”
Lúc này, Lãnh Điệp Nhi liếc mắt nhìn bụng gã: “Thuốc an thai.”
Nhâm Bằng Phi nghẹn họng, một lát sau tay sờ lên bụng, sửng sốt một hồi mới lẩm bẩm: “Ngươi biết rồi?”
Lãnh Điệp Nhi ân một tiếng thật dài, lại nói: “Thiếu gia cũng biết rồi.”
“Niếp Dĩnh?” Nhâm Bằng Phi lại ngẩn ngơ, “Y đâu?”
Lãnh Điệp Nhi đem chén thuốc đặt ở nơi Nhâm Bằng Phi có thể với tay, nhàn nhạt nói: “Đi rồi.”
Nhâm Bằng Phi đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen trừng lên, Lãnh Điệp Nhi bỗng dưng gặp phải càng hoảng sợ, khi nhìn lần nữa, nhãn thần của gã lại trầm lãnh sắc bén, “Y đi rồi?” Nói xong, lại lặp lại một lần, “Y đi…”
Vẻ mặt trầm tĩnh, người khác hoàn toàn không nhìn ra tâm tình của gã lúc này.
“Ngươi rất thất vọng?” Lãnh Điệp Nhi đẩy cao dũng khí, kéo miệng cười nhạt, “Bởi vì thiếu gia đi rồi, ngươi không có cách nào lợi dụng y nữa đúng không!”
“Ngươi có ý gì?” Nhâm Bằng Phi không hiểu nổi.
“Có ý gì?” Tiếng cười nhạt của Lãnh Điệp Nhi càng sâu, hai mắt trừng gã tràn đầy hận ý, “Nhâm Bằng Phi, ngươi hại thiếu gia còn chưa đủ thảm sao, rốt cuộc ngươi còn muốn thế nào, phải chăng bắt y chết mới thôi!”
Nhâm Bằng Phi nhất thời yên lặng, “Lời này của ngươi rốt cuộc là có ý gì?”
“Ngươi cho là cứ giả ngốc là xong sao?” Lãnh Điệp Nhi chuyển đường nhìn, ánh mắt rơi vào bi thương, “Khi thiếu gia đảm nhiệm Võ Lâm Minh Chủ thân phận chân thật của y vẫn được giấu kín, người duy nhất rõ chân tướng đó là ngươi, thiếu gia cũng chưa từng giấu diếm sự thực trước mặt ngươi, mà ngươi lại lợi dụng phần chân tình của y làm thương tổn y. Nhâm Bằng Phi, chúng ta đã điều tra ra, là Độ Ách thành truyền tin tức vào trong cung, cuối cùng khiến thiếu gia bị lộ thân phận thật, khiến y phải chạy trốn tới vùng hoang sơn dã lĩnh này. Ngươi thấy một đầu tóc bạc của thiếu gia rồi chứ, khi biết được chân tướng sự tình, y không thể tiếp thu sự thật, dẫn đến khí huyết công tâm thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, kết quả tuy rằng giữ được tính mệnh, nhưng trong một đêm tóc toàn bộ thành màu trắng…”
Nước mắt Lãnh Điệp Nhi không ngừng chảy.
Vốn tưởng trải qua lần phản bội này, thiếu gia của nàng sẽ đau khổ thấu tâm, quên hết phần tình cảm này, chưa từng nghĩ, y nguyện ý bỏ qua hết thảy, thậm chí không chịu cùng bọn họ liên lạc, nhưng khi Nhâm Bằng Phi thụ thương, lại mang gã xuất hiện trước mặt bọn họ, còn mở lời thỉnh cầu bọn họ cứu Nhâm Bằng Phi.
Cho nên khi y xuất hiện, trong lòng Lãnh Điệp Nhi, chỉ còn bi thương.
Rốt cuộc tình cảm này trong lòng thiếu gia có bao nhiêu phần, mới có thể khiến y cố chấp như vậy —
Nghe vậy, Nhâm Bằng Phi ngẩn ngơ im lặng một lát, rất lâu sau, không tin tưởng lắc đầu nói: “Không có khả năng!”
Lãnh Điệp Nhi chỉ ngậm nước mắt nhìn gã, không nói gì xoay người bỏ đi, Nhâm Bằng Phi muốn đuổi theo, lại té ngã bên giường.
“Không có khả năng — ”
Nhâm Bằng Phi không còn sức lực đuổi theo chỉ có thể gào theo thân ảnh xa dần của nàng.
Bụng lại đau đớn như bị dao đâm, Nhâm Bằng Phi ôm bụng quằn quại trên mặt đất, chỉ trong chốc lát khắp người toàn mồ hôi.
Thật vất vả vịn vào mép giường đứng lên, trượt tay, lại ngã xuống đất, bụng lại một trận đau đớn như bị vật đập vào. Nhưng đau như vậy, lại không bằng trái tim đang bị dao cứa này, nếu như tất cả đúng như Lãnh Điệp Nhi nói, sao Giang Dĩnh lại dùng loại tình cảm này đối với gã, vì sao vào lúc gã hôn mê đâm thêm một đao, vì sao còn dẫn gã tới nơi này, vì sao còn chịu cứu gã!
“Niếp Dĩnh… Niếp Dĩnh…”
Hai tay nắm chặt ngực, vì nơi đây, đau đến mức sắp bị xé rách.
“Bằng phi! Bằng phi, ngươi làm sao vậy!”
Thân thể run rẩy ngã trên đất được đưa vào một vòng tay ấm áp, Nhâm Bằng Phi cố sức mở mắt, khi thấy một đầu tóc trắng và khuôn mặt quen thuộc lộ ra lo lắng, cảm thấy thực bi thương, gắng sức ôm vai y, chôn sâu mặt vào bờ vai y, con mắt rất nóng, hốc mắt cũng rất khô, muốn khóc, nhưng không một giọt nước mắt chảy ra…
Sẽ không buông tay nữa, sẽ không buông tay nữa.
Cho dù nghịch thiên nhi hành2, cho dù đối địch với tất cả người trong thiên hạ, cũng không buông tay nữa.
Bụng đột nhiên co rút mạnh, Nhâm Bằng Phi thống khổ rêи ɾỉ một tiếng, sau một khắc, Giang Dĩnh đã đem gã ôm lấy nhẹ nhàng đặt vào giường, nghiêng đầu, lấy thuốc đặt ở bên giường.
“Nào, mau uống thuốc này đi.”
Nhâm Bằng Phi đưa tay muốn nhận lấy, nhưng bụng lại co rút đau đến mức hữu khí vô lực, trên trán mồ hôi không ngừng tuôn ra, ôm bụng còn không kịp, còn đâu tâm trí bê bát.
Giang Dĩnh thấy thế, dịu dàng nâng gã dậy để gã dựa vào vai, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên đầu gã, lại bê bát lên múc từng thìa nhỏ, thử độ ấm, mới đưa đến bên miệng Nhâm Bằng Phi.
Mặc dù nhanh chóng nuốt vào họng, nhưng vị đắng chát còn đang lan tràn trong khoang miệng, Nhâm Bằng Phi cau mày, Giang Dĩnh vội hỏi: “Có muốn thêm chút đường không?”
Nhâm Bằng Phi lắc đầu: “Không cần.” Dừng một chút, lại nói, “Không cần dùng thìa, trực tiếp uống bát luôn, uống một hơi thì sẽ không đắng như vậy.”
Giang Dĩnh theo lời đặt thìa qua một bên, trực tiếp cầm bát kề vào môi gã, khi gã há miệng hơi hơi nghiêng, hình như Nhâm Bằng Phi ngại y quá mức cẩn thận, lấy tay nâng đáy bát, nhắm mắt một hơi uống hết bát thuốc âm ấm.
“Ta đi lấy chút đồ ngọt cho ngươi ăn nhé.”
Giang Dĩnh nghiêng người đặt bát không xuống, khi định đặt gã nằm lại giường, thì bị kéo lại.
“Không cần, chút đắng này ta chịu được.”
Uống hết thuốc, thân thể dần ấm áp, đau đớn cũng giảm dần, Nhâm Bằng Phi dịch người, chủ động nằm vào lòng Giang Dĩnh, an an ổn ổn dựa vào.
Giang Dĩnh có điểm thụ sủng nhược kinh3, thân thể cứng ngắc hồi lâu không động đậy.
Nhâm Bằng Phi nhắm mắt chờ đau đớn trên người qua đi, sau một lát, sắc mặt có chút hồi phục, mới mở miệng nói: “Niếp Dĩnh, ngươi biết rồi sao?”
“Cái gì?”
“Chuyện hài tử…”
Nhâm Bằng Phi giương mắt, thấy y ngẩn người nhìn chằm chằm bụng mình, môi dường như cong lên, nắm tay y, nhẹ nhàng đặt vào phần bụng hơi nhô lên của mình.
“Một nam nhân mang thai sinh tử… Bị hù dọa rồi sao?”
Một đầu tóc mềm mại cọ cọ vào bên cạnh gương mặt của gã, chần chờ một lát, tay kia cũng nhẹ nhàng đặt lên, khẽ vuốt bụng gã.
“Do Quỷ bà bà làm?” Giang Dĩnh thanh âm khàn khàn.
“Ân.” Nhâm Bằng Phi gật đầu.
“… Thanh Thanh cũng vậy?”
Dừng một chút, rồi cũng gật đầu: “Ân.”
Giang Dĩnh thanh âm trầm đi vài phần, động tác vuốt ve dừng lại, lời nói lộ ra vài phần tịch mịch: “Khi ngươi nói ra điều kia, ta không tin…”
Nhâm Bằng Phi đặt lên hai tay y, nhàn nhạt cười: “Loại chuyện này, không có ai vừa nghe liền tin tưởng.”
“Là ta làm tổn thương Thanh Thanh…”
“Ngươi cũng cứu nàng.”
“… Hài tử phải đi ra kiểu gì?”
Nhâm Bằng Phi suy tư đơn giản, tránh nói vào vấn đề chính: “Qua mười tháng thân thể nó trưởng thành thì sẽ đi ra.”
“Đau không?”
“Hiện tại không đau.”
“Quỷ bà bà vì sao muốn làm như vậy?”
Một câu nói, dẫn dắt ra rất nhiều mạch suy nghĩ, Nhâm Bằng Phi buông tầm mắt xuống, với đáy lòng lơ đãng thở dài một tiếng.
“Nàng bị nam nhân tổn thương, vì vậy hận toàn bộ nam nhân trong thiên hạ, muốn nam nhân cũng phải chịu đựng thống khổ của nữ nhân…”
“Nam nhân tổn thương nàng, là cha ta?”
Nhâm Bằng Phi nhất thời không nói gì.
Mà Giang Dĩnh, dường như cúi đầu nở nụ cười một tiếng, tiếng cười vấn vít ở đáy lòng gã, nhè nhẹ từng sợi nghìn đầu vạn mối mãi mãi không thôi.
Nhâm Bằng Phi nhịn không được hỏi: “Cười cái gì?”
“Ta nghĩ đến một câu nói, ” dừng lại chút, “Cha nợ con bồi.”
Nhâm Bằng Phi nghe vậy lòng đầy đau xót, tay vừa thu lại, lại nắm chặt tay y, muốn nói điều gì, mở miệng ra lại không nói nữa.
Hai người không nói chuyện, chỉ thấy bàn tay kia của Giang Dĩnh quyến luyến không dứt đặt trên bụng Nhâm Bằng Phi. Nhâm Bằng Phi khẽ ngẩng đầu, thấy y vẫn nhìn chằm chằm chỗ này, có đôi chút ngơ ngẩn nhếch miệng cười. Cũng không biết làm thế nào, Nhâm Bằng Phi lơ đãng nở nụ cười, thân thể dựa sát vào người y.
Có lẽ đã từng hối hận, nhưng lúc này, gã hạnh phúc.
“Niếp Dĩnh, còn nhớ khi ở trên Điểm Thương sơn, một ngày trước khi ngươi tiễn ta đi không?”
“Ân.” Người trả lời không để ý đáp lại, “Nhớ rõ.”
“Một đêm kia, là ta cầu ngươi…” Nhâm Bằng Phi da mặt dù có dày, có những điều muốn nói cũng không nói lên lời, “Bởi vì ta muốn… muốn, có thể có thêm một hài tử với với ngươi…”
“Hử?” Giang Dĩnh nghi hoặc nhìn gã, “Bởi vì đêm đó mà có sao?”
Nhâm Bằng Phi hơi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Sao ngươi lại khẳng định như vậy?”
“Là bởi vì nốt ruồi đỏ.” Nhâm Bằng Phi tìm kiếm trên cánh tay phải của mình, “Không biết Quỷ bà bà dùng biện pháp gì đó, chỉ cần trên cánh tay ta xuất hiện một nốt ruồi đỏ, thì có nghĩa là ta có thể giống nữ nhân mang thai sinh tử… khi đó, ta cùng với ngươi — sau đó, nốt đỏ xuất hiện. Quỷ bà bà nói mặc dù thân thể của ta được cải tạo, nhưng giống nữ nhân mang thai hài tử vẫn rất khó khăn, sở dĩ vào thời gian kia, ta cũng chỉ đánh cược… không nghĩ rằng chỉ một đêm, liền có…”
Giang Dĩnh nắm hai tay gã đối mặt mình, đôi mắt đen tràn đầy khó tin: “Không là ngoài ý muốn… mà là, bản thân ngươi muốn có? Ngươi sẽ sinh hạ hài tử này?”
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ hài tử này sao?” Nhâm Bằng Phi thoáng kinh ngạc, nghĩ lại nghĩ, rồi bừng tỉnh, nhưng đồng thời trong lòng không khỏi chua xót.
Giang Dĩnh nhất định cho rằng vì hài tử này ngoài ý muốn mà có, cho nên gã nhất định sẽ xóa sạch, vừa rồi quyến luyến sờ bụng gã như vậy, chẳng phải rất yêu thương tiếc hận sao?
“Ta sẽ không xoá bỏ hài tử.” Lòng Nhâm Bằng Phi đắng chát, đưa tay chạm vào mặt y, kiên định nói, “Khó khăn lắm mới giữ lại được nó, sao có thể vứt bỏ như vậy. Yên tâm đi, ta sẽ hảo hảo sinh hạ hài tử ra. Ngươi thích nam hài hay nữ hài, lần này, đặt cho con của chúng ta một cái tên đi, chúng ta cùng nhau nhìn nó lớn lên, được không?”
Giang Dĩnh đã nói không nên lời, dùng đôi tay run rẩy không ngừng kéo gã vào lòng.
Nhâm Bằng Phi gối đầu lên bờ vai y, đập vào mắt một mảng trắng xám, nhịn không được đưa tay ra sờ, trong lòng thở dài, nói: “Tại sao tóc lại trắng hết như vậy?”
“Không có gì, khi luyện công có chút vô ý nên thành như vậy…”
Nghe y trả lời qua loa, trong lòng Nhâm Bằng Phi càng thêm chua xót, ngón tay quấn quít lấy một sợi tóc bạc, làm gì cũng không chịu buông ra.
“Niếp Dĩnh, thời gian Độ Ách thành đặt chân ở thế gian này đã rất lâu, liên quan rất rộng, trong đó không thể không có đối thủ thiết lập việc mờ ám, khiến người ta khó lòng phòng bị…”
“Ta biết.” Giang Dĩnh dường như nở nụ cười, “Ta cũng từng ở Độ Ách thành sắp đặt không ít người của mình.”
Nhâm Bằng Phi suy nghĩ một chút, nói: “Độ Ách thành tiền tài phát triển, biết đâu từ nhiều năm trước, triều đình đã có ý định đánh đến Độ Ách thành — ”
Nói chưa hết, thân thể Giang Dĩnh đã cứng đờ, nghe ra trong lời nói của gã.
Giang Dĩnh đẩy gã ngồi dậy, nhìn thẳng hai mắt gã, nói: “Bằng Phi, ngươi biết rồi?”
Nhâm Bằng Phi gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta biết sở dĩ chuyện của ngươi bị lộ ra ngoài, Độ Ách thành không tránh khỏi có liên quan, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
“Niếp Dĩnh.” Nhâm Bằng Phi đột nhiên nhẹ giọng gọi y.
“Cái gì?”
“Ngươi tin tưởng ta không?” Nhâm Bằng Phi nhìn thẳng về phía y, “Tin tưởng ta không phải người tiết lộ tin tức của ngươi.”
Giang Dĩnh nhếch môi cười, “Ta tin, chỉ cần ngươi nói, ta đều tin tưởng.”
Vẻ mặt của y nhẹ nhàng điềm tĩnh, Nhâm Bằng Phi nhìn nhìn, hốc mắt lại bắt đầu nóng gay gắt, gã lại dựa vào vai y, khàn giọng nói: “Ta sẽ điều tra rõ ràng, nhất định sẽ bắt nội quỷ kia ra… ta sẽ khiến ngươi thật sự tin tưởng…thật sự không mật báo với triều đình… thật sự…”
Lúc này, âm thanh của Giang Dĩnh vang lên, dường như từ xa vời truyền đến, mờ ảo không chân thực: “Không… Bằng Phi, ngược lại ta mong muốn do ngươi làm… bởi vì chỉ có như vậy, ta mới không cảm thấy tiếc nuối…”
“Có ý gì?” Nhâm Bằng Phi ngẩng đầu, bất an sinh sôi trong đầu.
Giang Dĩnh khẽ vuốt khuôn mặt gã, nói: “Hiện tại… thực sự rất hài lòng, để cho ta lại hảo hảo nhìn ngươi… nhìn hài tử…”
Tay kia muốn sờ trên bụng gã, bị Nhâm Bằng Phi bắt được, thấy gã trừng mắt hỏi: “Ngươi lại muốn đuổi ta đi?”
Giang Dĩnh rút tay ra, không buông tha tiếp tục xoa nhẹ bụng gã, như đang cảm thụ, cũng như lưu luyến…”Ở cùng một chỗ, ngươi sẽ chịu liên luỵ…”
Nhâm Bằng Phi nhìn y không chớp mắt, hai tay một lần nữa nắm chặt cổ tay y: “Khi ta tới tìm ngươi, đều đã dự định… nếu như, nếu như ngươi yên tâm ta mang thai lại cố gắng tìm ngươi khắp nơi, vậy để ta đi đi!”
Giang Dĩnh không nói lời nào, chỉ mỉm cười lẳng lặng nhìn gã, vô cùng bình tĩnh, cũng khiến kẻ khác bất an vô cùng.
“Niếp Dĩnh, ngươi không tin sao?”
Y lắc đầu, “Không là không tin, mà là, đã quá muộn…” Y giống như đang nỉ non khẽ nói, “Đã quá muộn…”
“Đây là có ý gì?”
Giang Dĩnh vẫn chỉ nhàn nhạt cười nhìn gã, không nói gì.
Nhâm Bằng Phi thân thể xiêu vẹo, ngã vào lòng y, thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, cho dù ngươi muốn làm cái gì, ta đều cùng ngươi…” Dứt lời, ngập ngừng chốc lát, đưa tay vòng qua thắt lưng y.
Người được gã ôm lấy cứng đờ cả thân thể, dường như ngoài ý muốn cũng giống như kinh ngạc, một lát sau mới thả lỏng ôm gã, đồng thời dùng mặt cọ cọ vào tóc gã, mọi cử chỉ đều dịu dàng trìu mến.
Nhâm Bằng Phi suy nghĩ lại nhớ ta, cuối cùng nhắc đến một việc vốn đã phủ đầy bụi: “Niếp Dĩnh, khi ngươi còn là Tiểu Giang, bị nhốt ở trên Võ Lâm Minh, ta có phái người đến chỗ của mẫu thân ngươi báo tin… có điều, chậm một bước…”
Vì bản thân biện bạch, Nhâm Bằng Phi từng coi là chuyện không đáng làm nhất, nhưng hiện giờ, rất sợ việc này trở ngại gã và Niếp Dĩnh, không khống chế được, liền muốn nói với y, hồi đó mình không quá tuyệt tình.
Sau khi gã nói xong, cảm giác mình bị ôm chặt hơn một chút.
“Cảm tạ…” Gã nghe thấy Giang Dĩnh cúi đầu khàn khàn nói.
“Không cần cảm tạ…” Ngực Nhâm Bằng Phi lan tràn chua xót, “Người cứu ngươi ra không là ta… thực tế, ta chỉ là một người thờ ơ lạnh nhạt, nếu như không phải mẫu thân ngươi hành động nhanh, có lẽ ngươi thực sự đã…”
“Việc này nương ta cũng từng nói với ta, vì tìm ta, nàng đã mua chuộc không ít người trong giang hồ, chỉ cần người có chút khả năng đều phải thông báo với nàng… mà ta cùng với mẫu thân, xác thực rất giống, cho nên ngay từ đầu đã có người chú ý đến, mới có thể được cứu kịp thời như vậy.”
“Thì ra là thế…” Nhâm Bằng Phi cười cười, khóe miệng mang theo vài phần cay đắng.
Giang Dĩnh đưa tay vuốt lên nếp nhăn đầu mày của gã, “Ngươi không nên tự trách, ta không trách ngươi…”
“Có đôi khi, ta rất mong muốn ngươi trách ta.” Bằng không thì trong lòng, buồn bực khó chịu, “Niếp Dĩnh, để ta đi cùng ngươi… ngươi chẳng lẽ không muốn nhìn hài tử sinh ra sao?”
Giang Dĩnh trầm mặc một lúc lâu, mới đáp: “Hảo… chỉ cần một ngày ta còn sống, ta đều cùng ngươi…”
Nhâm Bằng Phi biết, y có chuyện giấu diếm gã, nhưng nếu y không muốn nói ra, có ép nữa cũng không được, huống chi đây là hiếm khi hai người yên ổn như vậy, gã cũng không nhẫn tâm phá hỏng. Bởi vì biết quý giá, mới hết mực trân trọng.
Nhâm Bằng Phi phá bỏ mọi phòng bị, lẳng lặng tựa vào lòng Giang Dĩnh, ngón tay vẫn khẽ vuốt tóc trắng buông xuồng gáy của y.
Giang Dĩnh cúi đầu có thể thấy được vẻ mặt điềm tĩnh của gã, hai mắt nhìn đầu tóc trắng của y, có đôi chút mê mẩn, giống như hồi còn ở đáy Vạn Ác cốc, gã tĩnh lặng ngồi xếp bằng bên cạnh hồ sâu, vẻ mặt thản nhiên, yên tĩnh như vậy, cũng nhu hòa như vậy, khiến y kìm lòng không nổi tiến đến gần.
Vốn tưởng rằng, đời này không thể nhìn thấy thần thái thản nhiên tản mát của gã nữa, không ngờ rằng, giờ này khắc này, ở trong lòng y, trước mắt y, gã bộc lộ ra thật tự nhiên, khiến lòng Giang Dĩnh nóng lên, không kìm nổi ôm chặt gã.
“Bằng Phi, cảm tạ ngươi… cảm tạ ngươi…”
Nhâm Bằng Phi cười nhàn nhạt.
Ngày trước đối với y quá mức lãnh đạm, hiện tại chỉ cần mở rộng nội tâm đã khiến y cảm động đến mức này, đích thật là sai lầm của gã, sau này có nhiều thời gian hơn, gã nhất định dùng toàn lực bù đắp sai lầm, đối với y tốt hơn gấp bội.
Cứ như vậy, Nhâm Bằng Phi ở lại viện lạc trong núi này.
Thân thể gã vẫn không khỏe, xuống giường một chút bụng đã đau đớn vô cùng, Giang Dĩnh bắt gã nằm trên giường, không cho đυ.ng vào việc gì, một ngày ba bữa cùng mỗi ngày phải đúng giờ uống thuốc đều do Giang Dĩnh tự mình bưng tới, bên cạnh đó, Lãnh Điệp Nhi cũng không xuất hiện nữa.
Nhâm Bằng Phi ở trong phòng tĩnh dưỡng, thỉnh thoảng nghe được bên ngoài có tiếng người, đoán rằng tiểu viện này có không ít người, nhưng không rõ vì sao, ngoại trừ Giang Dĩnh xuất hiện mỗi ngày, không có một ai bước vào căn phòng này.
Tuy rằng kỳ lạ, nhưng Nhâm Bằng Phi lại có chút vui mừng, nếu ngay cả Lãnh Điệp Nhi cũng biết gã lấy thân nam nhi mang thai, không biết trong viện này còn có bao nhiêu người biết, không biết vẻ mặt của họ ra sao, là hoảng sợ hay là chế giễu?
Mặc dù con đường này do chính Nhâm Bằng Phi lựa chọn, gã đã đoán trước nếu sự tình này truyền ra, có rất nhiều khả năng — châm chọc khıêυ khí©h vẫn còn tốt, có khả năng nhất là bị người đời bài xích, thậm chí bị coi là ngoại tộc hay yêu nghiệt, sẽ bị diệt trừ bằng mọi biện pháp.
Gã phải thừa nhận, gã không thể chấp nhận kết quả như vậy, cho nên gã thà rằng trốn tránh ẩn núp —
Coi như là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cuối cùng Nhâm Bằng Phi tự chế giễu như vậy để an ủi bản thân
“Bằng Phi, ngươi trước đây đã tới Quý Châu chưa?”
“Chưa từng.”
Dường như lo Nhâm Bằng Phi cô đơn, Giang Dĩnh luôn cố gắng ở bên cạnh gã, sau đó trò chuyện trên trời dưới biển, có lẽ đang hưởng thụ quãng thời gian ấm áp quý báu của bọn họ.
“Ngươi biết không, bởi vì địa hình nhiều rắn rết, vùng núi Quý Châu hiếm khi có người bước vào, nhưng không ai biết nhân gian tiên cảnh nằm sâu trong vùng hiểm ác đáng sợ này, ở đây mấy tháng, ta phát hiện không nơi đẹp, đợi khi thân thể ngươi tốt một chút, ta dẫn ngươi đi xem.”
“Được.”
Nhâm Bằng Phi gật đầu, hỏi: “Niếp Dĩnh, trong khoảng thời gian này ở Quý Châu, ngươi nghĩ đến điều gì nhiều nhất?”
Giang Dĩnh nở nụ cười: “Nhớ ngươi.”
Nhâm Bằng Phi sửng sốt: “Nghĩ đến cái gì về ta?”
“Nghĩ đến ngươi hiện tại đang làm gì, nghĩ đến ngươi nghe được chuyện của ta sẽ như thế nào, nghĩ đến nếu ngươi biết ta chết, có thể thở phào nhẹ nhõm hay không…”
Nhâm Bằng Phi vươn tới cầm tay y, không nắm chặt, nhưng cũng rất chắc chắn, gã nhìn thẳng hai mắt y, nói, “Niếp Dĩnh, nói thật đi, nếu là một năm trước, có lẽ sẽ thở phào nhẹ nhõm…” Lo lắng chuyện Thanh Thanh sẽ bại lộ ra ngoài, lo lắng tất cả ở Vạn Ác cốc sẽ tái diễn, lo lắng tiếp tục dây dưa với y, thậm chí tàn nhẫn muốn y biến mất, “Thế nhưng, ta bây giờ thì không,” Gã lắc đầu, “Sẽ không… nếu như ngươi thực sự có chuyện, Niếp Dĩnh, sau khi sinh hạ hài tử, ta sẽ đi tìm ngươi…”
Giang Dĩnh nãy giờ không nói gì, trầm mặc một lát, chợt bật cười: “Đừng nói loại lời tình cảm như vậy, sẽ không, không đáng… Ngươi là thành chủ của thiên hạ đệ nhất thành Độ Ách thành, khí thế như vậy, cái thế vô song, ngươi là nhân trung chi long, sánh ngang tiên nhân, không đáng vì ta làm một tang gia chi khuyển4 như vậy…”
Nhâm Bằng Phi thở dài: “Niếp Dĩnh, ngươi lại cố ý chọc giận ta, ta đã nói, ta đã không phải thành chủ nữa…”
“Có làm sao, chung quy Độ Ách thành vẫn là của Nhâm gia.”
Nhâm Bằng Phi nhíu mày, đưa tay xoa bụng, nhăn mặt co người lại, làm Giang Dĩnh sợ hãi vội vàng kiểm tra: “Làm sao vậy, có phải lại đau bụng không?”
“Đúng vậy.” Nhâm Bằng Phi thực sự nhịn không được muốn lườm y, “Ngươi cố ý chọc giận ta, ta không vui bụng liền đau!”
“Hảo hảo hảo, ta không nói nữa, không nói nữa!”
Giang Dĩnh luống cuống tay chân, vừa vận khí vừa khẽ vuốt bụng gã, chỉ trong chốc lát đầu đã đầy mồ hôi, Nhâm Bằng Phi nhìn vào mắt thấy vừa giận vừa buồn cười: hèn chi Trình Phi đêu thích đùa giỡn đến phát cáu, hóa ra nhìn mình lo lắng, tâm tình tốt như vậy.
Đến khi Giang Dĩnh gấp đến độ sẽ nhảy xuống giường đi tìm người, Nhâm Bằng Phi nhanh tay lẹ mắt chặn y lại, suy nghĩ một chút, đem tay y nhẹ nhàng đặt trên bụng mình, nói: “Không cần đi tìm người, ngươi xoa xoa sẽ không đau nữa.”
Giang Dĩnh quá thông minh, thấy vẻ mặt cười như không cười của gã, lập tức hiểu được mình bị đùa giỡn, nhưng hoàn toàn không thể tức giận, cúi đầu nhìn tay đặt trên bụng gã, sau một hồi lâu, ngồi lại vào giường, ghé vào lỗ tai gã thấp giọng nói: “Sau này đừng dùng loại chuyện này đùa với ta, được không? Ta sẽ bị hù chết.”
Nhâm Bằng Phi ngẩn ra, nhìn y chăm chú, mũi không khỏi cay cay, vươn hai tay dùng lực ôm lấy y: “Xin lỗi… xin lỗi…”
————————————————————————————————————
Sau khi uống thuốc nằm ở trên giường mệt mỏi muốn ngủ, nhưng trong mơ hồ nghe thấy gì đó, mở mắt ra nhìn, Giang Dĩnh không biết đã đi nơi nào, Nhâm Bằng Phi ngồi dậy, bụng từng hồi từng hồi đau đớn, gã chỉ có thể đỡ thắt lưng nhẫn nhịn cơn đau này.
So với lần đầu còn đau đớn hơn nhiều, lúc trước phải đến sáu tháng, thân thể mới mệt mỏi và đau đớn như vậy, Nhâm Bằng Phi nghĩ thầm, có phải liên quan đến việc không được dùng thuốc của Quỷ bà bà?
Hơn nữa lần mang thai trước, Quỷ bà bà mỗi ngày sẽ để gã ngâm thuốc tắm mấy canh giờ, hiện tại bởi vì Quỷ bà bà đã chết, việc này cũng bị bỏ đi. Tuy nói hài tử đã có, nhưng trong lòng Nhâm Bằng Phi mơ hồ bất an, nghĩ hài tử này — khó giữ.
Việc này Nhâm Bằng Phi không nói với Giang Dĩnh, ngoại trừ việc cho rằng nói cũng không có tác dụng gì, thực sự cũng không muốn y vì mình lo lắng sợ hãi.
Hơn nữa bản thân Nhâm Bằng Phi cũng có dự định, chờ việc của Giang Dĩnh bên này được giải quyết, liền mang theo Thanh Thanh, Ách cô cùng y cùng quay về Vạn Ác cốc, chắc hẳn trong phòng Quỷ bà bà năm đó sẽ lưu lại nhiều phương thuốc liên quan hoặc là thư tịch, theo đơn bốc thuốc, hẳn là có thể chắc chắn…
“Nhâm Bằng Phi!”
“Phanh” Cửa gỗ bị người từ ngoài đẩy ra, Lãnh Điệp Nhi vẻ mặt lạnh lùng đi vào.
Nhâm Bằng Phi ung dung thản nhiên nhìn nàng đang nổi giận đùng đùng: “Lãnh cô nương.”
” Nhâm Bằng Phi, ngươi thực sự quá đáng!”
“Lãnh cô nương vì sao nói lời này?”
“Ngươi còn giả ngu làm ra vẻ bất ngờ? Chúng ta đã biết tin tức, người trong võ lâm và người của triều đình đã bao vây ngọn núi của chúng ta!”
Nhâm Bằng Phi giật mình: “Ngươi nói cái gì?”
Lãnh Điệp Nhi không trả lời, chỉ lạnh lùng chăm chú nhìn gã, ở phía sau nàng, ngoài cánh của mở rộng, đứng đầy người, đứng trước mặt Nhâm Bằng Phi là một vị lão nhân từng gặp qua, chính là quản gia của Hoa phủ, hắn cũng giống như những người khác, nhìn chằm chằm gã với con mắt đầy căm hận.
Nhâm Bằng Phi khẽ vuốt bụng, âm thầm hít sâu một hơi, nỗ lực chấn áp đau đớn đang dần tăng lên, nhàn nhạt nói: “Niếp Dĩnh đâu?”
“Ngươi tìm y làm gì?”
“Mặc kệ thế nào, đây cuối cùng vẫn là chuyện giữa ta và y, các ngươi không có quyền xen vào.”
Lãnh Điệp Nhi giận dữ, đỏ mắt mắng: “Nhâm Bằng Phi, có phải ngươi dựa vào trong lòng thiếu gia có ngươi, nên mới dám không kiêng nể gì như vậy sao? Nhâm Bằng Phi, ta muốn phanh thây ngươi ra xem có đúng là máu ngươi màu đen không, thiếu gia bị ngươi hại đến mức này, ngay cả mệnh không còn bao lâu cũng không được buông tha, ngươi rốt cuộc còn muốn thế nào!”
Nhâm Bằng Phi toàn thân chấn động, nhìn chằm chằm Lãnh Điệp Nhi mãi lâu sau mới hồi phục tinh thần, ngây người nửa ngày mới tìm lại được âm thanh của mình: “Ngươi, vừa mới nói cái gì?”
Nước mắt Lãnh Điệp Nhi không ngừng tuôn rơi, đau khổ muốn chết nói: “Nhâm Bằng Phi, coi như ta cầu ngươi, đừng tổn thương thiếu gia nữa, y tối đa chỉ còn một tháng…”
“Lãnh Điệp Nhi, câm miệng!”
Không biết từ khi nào, Giang Dĩnh vẻ mặt lành lạnh đứng ở ngoài cửa, tay trái mang theo một con lợn rừng mới lớn, sau khi vào phòng liền vứt xuống mặt đất, lợn rừng rêи ɾỉ vài tiếng, liền ngừng nhúc nhích.
Nhâm Bằng Phi nhìn lợn rừng, nhớ ra trước khi ngủ y có nói đồ ăn ở đây nhiều thức chay ít thức mặn, ăn uống lâu dài như vậy không tốt cho thân thể gã, phải tẩm bổ thật tốt. Lúc đó gã không để ý, hóa ra vừa rồi y biến mất, vì đi săn lợn rừng.
Khi nhìn Giang Dĩnh, lòng Nhâm Bằng Phi vô cùng xót xa, muốn nói mà không dám mở miệng, sợ rằng nếu hé miệng sẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Gã nhớ tới dã nhân ngây ngây ngốc ngốc ở đáy cốc kia, mỗi ngày đều chuẩn bị nhiều đồ ăn cho gã, chỉ cần gã mở miệng, cho dù có bao nhiêu nguy hiểm cũng sẽ đi tìm cho gã… Hoá ra sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, người này, y vẫn không thay đổi…
“Thiếu gia…” Vừa thấy y, Lãnh Điệp Nhi rơi lệ không ngừng, “Tin tức ngươi ở chỗ này truyền ra ngoài, hiện ở dưới chân núi, tất cả đều là binh mã của triều đình và người trong võ lâm… Thiếu gia, ở chỗ này, người có khả năng tiết lộ tin tức nhất, chính là gã!”
Giang Dĩnh không nhìn Nhâm Bằng Phi, mà bình tĩnh nói với Lãnh Điệp Nhi: “Chuyện này không liên quan gã, trước khi tới đây, ta gϊếŧ mấy người không biết môn phái nào, sau đó không xử lý sạch sẽ, chắc chắn đã để lại đầu mối gì đó…”
“Thiếu gia…”
Ở trong mắt người khác, y lúc này là chấp mê bất ngộ, Lãnh Điệp Nhi càng vì thế mà bi thương, lại nhìn Nhâm Bằng Phi, hận ý càng sâu.
” Ngươi tên yêu nghiệt này, đi hết đi!”
Lãnh Điệp Nhi rút trâm gài tóc bằng bạc trên đầu, xông về phía Nhâm Bằng Phi, đầu trâm sắc nhọn nhắm thẳng ngực gã đâm xuống, lúc này một tay cắt ngang, nắm lấy tay cầm trâm của nàng, lại trở tay một cái, trâm gài tóc rơi xuống đất, Lãnh Điệp Nhi biến sắc, tay phải mất nắm giữ lùi lại phía sau vài bước, có người thấy tình hình không ổn chạy đến đỡ lấy mới đứng vững.
Giang Dĩnh đứng thẳng, đối mặt với mọi người trong phòng, lạnh lùng nói: “Các ngươi không chấp nhận được gã, ta cũng không cần ở nới này nữa, từ nay về sau ta không còn là thiếu gia của các ngươi, không còn quan hệ với các ngươi, nếu như có người hỏi, thì nói đều do ta ép các ngươi, bọn họ sẽ không tiếp tục truy cứu nữa.”
Nói xong, ôm lấy Nhâm Bằng Phi đi khỏi phòng, y vẻ mặt băng lãnh, không người nào dám ngăn, thấy y muốn đi, lão quản gia rưng rưng nước mắt đuổi theo: “Thiếu gia! Thiếu gia, người không thể bỏ chúng ta như vậy a!”
Giang Dĩnh chỉ quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, chân điểm nhẹ, cũng không quay đầu phi thân rời đi.
Khuôn mặt Nhâm Bằng Phi chôn vào ngực y, mặc cho âm thanh gió bên tai vù vù, cũng không ngẩng đầu lên.
Giang Dĩnh đem Nhâm Bằng Phi tới một sơn động, đặt gã nằm trên đệm rơm, sau đó bắt đầu dọn dẹp tạp vật lộn xộn xung quanh sơn động, thu hết tất cả, sắp xếp tất cả vào một chỗ.
Nhâm Bằng Phi xem qua, phát hiện đồ đạc vẫn còn rất đầy đủ, ăn mặc ở cơ bản đủ cả, nhưng lại có vài bản bí kíp võ công và mấy thứ vũ khí hình dạng không giống nhau.
“Trước kia ngươi vẫn ở đây?”
“Ừ.”
Nhâm Bằng Phi vào vách động nhìn y sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy. Huyệt động u ám, khiến gã không khỏi nhớ tới sơn động ở đáy Vạn Ác cốc, còn rộng rãi khô ráo hơn nơi này, khi có gió thổi qua, còn mang theo hương thơm nhè nhẹ, Quỷ bà bà nói trong sơn cốc đó khắp nơi đều là độc. Nghe thấy thì cảm thấy nơi đó thực đáng sợ, nhưng mà kỳ thực vẫn hơn nhân gian hiểm độc.
Nhâm Bằng Phi cẩn thận quan sát huyệt động này: “Bắt đầu ngày hôm nay, chúng ta sẽ ở nơi này sao?”
“Không.”
“Không?”
“Ở đây âm hàn thấp lãnh, hơn nữa không có đồ sắc thuốc, thân thể hiện tại của ngươi không thích hợp ở đây. Ngươi nghỉ ngơi một chút, chờ đến đêm khuya, ta mang ngươi xuống núi.”
Nhâm Bằng Phi nhìn y: “Vậy còn ngươi?”
Giang Dĩnh cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục bận rộn, đánh trống lảng nói: “Trước tiên thu xếp ổn thoả cho ngươi rồi nói.”
Nhâm Bằng Phi nhất thời im lặng, nhẹ đưa tay đặt lên bụng, khẽ thở dài: “Niếp Dĩnh, ta từ núi Điểm Thương trèo non lội suối chạy tới Kiềm (Quế Châu), không phải để cho ngươi buộc ta ra đi. ” Dừng lại, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không đi! Còn nữa, ta có một việc muốn hỏi ngươi, chuyện Lãnh cô nương vừa nói rốt cuộc là có ý gì, vì sao mệnh của ngươi không còn dài nữa, vì sao ngươi chỉ còn tối đa một tháng, tính mệnh?”
Ánh mắt sắc bén của Nhâm Bằng Phi nhìn thẳng về phía Giang Dĩnh, y thì nhìn một quyển sách cầm trong tay trầm mặc không nói.
“Niếp Dĩnh, trả lời ta!”
Hồi lâu, người như đang ngơ ngẩn trả lời, “Lãnh Điệp Nhi nàng… nhất thời bực bội quá, nói loạn.”
Nhâm Bằng Phi hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Niếp Dĩnh, ngươi đừng xem ta là kẻ ngốc!” Nhâm Bằng Phi còn muốn nói gì đó, mở miệng lại chuyển thành hút khí, tay đặt trên bụng bỗng dưng ôm chặt, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh trắng, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống.
“Bằng Phi!”
Giang Dĩnh bỏ thứ trong tay ra, vôi vàng đi đến ôm gã: “Ngươi làm sao vậy, có phải lại đau bụng không?”
Nhâm Bằng Phi nói không nên lời, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
Giang Dĩnh nhất thời cuống cuồng, không suy nghĩ nhiều, lấy ra một thanh vũ khí sắc bén cắt một đường, đem máu chảy ra đưa đến bên miệng gã: “Uống cái này, có thể giảm đau!”
Nhâm Bằng Phi trong thoáng chốc không biết là cái gì, mơ hồ nuốt luôn vào miệng, đến khi miệng tràn ngập mùi máu tanh, mới dần dần rõ ràng, muốn đẩy tay y ra, nhưng thật vất vả đưa tay lên, lại không có sức lực nữa nữa.
Bị ép uống máu, tứ chi lạnh lẽo dần dần nóng lên, nhưng hơi thở còn chưa trở lại bình thường, máu trong người y dường như được đun sôi, mỗi một chỗ chảy qua, đều bỏng đến mức toàn thân gã không ngừng co quắp. Nhâm Bằng Phi bị cực nóng cực lạnh đan xen dày vò, vào giờ khắc này, ý thức trống rỗng, tất nhiên không nghe thấy bất kì thứ âm thanh nào…
Sau khi cho Nhâm Bằng Phi uống vài ngụm máu của mình, Giang Dĩnh mới phát giác mình đã làm việc ngu ngốc, y biết máu của mình có thể liền vết thương cũng có thể giảm đau, trước đây sau khi Thanh Thanh uống xong căn bệnh hành hạ nàng nhiều năm trong một đêm đã biến mất. Hiện tại chứng kiến Nhâm Bằng Phi đau đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, dưới tình thế cấp bách bắt chước làm theo, lại thấy gã càng khó chịu lăn lộn, hận không thể một chưởng đập mình chết.
“Bằng Phi, ngươi nhẫn nhịn một chút, ta lập tức mang ngươi đi tìm đại phu!”
Giang Dĩnh gấp đến độ không quan tâm bị người phát hiện, ôm lấy Nhâm Bằng Phi chạy về phía có người ở, đi như gió lướt nhanh như tia chớp, chỉ trong chốc lát đã đi qua khu rừng rậm rạp, đi tới một thôn nhỏ dưới chân núi.
Một người nông dân đang cày cấy trên đồng ruộng đấm lưng mệt mỏi, thấy một bóng trắng lướt qua, nhất thời sửng sốt, ngơ ngác về phía ánh sáng vυ"t qua, khó tin nói: “Thần, thần tiên?”
Mà vị thần tiên mà người nông dân nhìn thấy dừng trên con đường nhỏ, ôm chặt người trong lòng khắp nơi tìm đại phu, y đột nhiên nhẹ nhàng rơi xuống, hù dọa không ít người bỏ chạy, nhưng cuối cùng y túm được một người không kịp bỏ chạy hỏi nơi ở của đại phu.
Khi Nhâm Bằng Phi mở mắt, thấy một vị lão nhân tuổi bảy mươi đầu đầy mồ hôi ngồi bên cạnh gã, run rẩy vươn tay muốn nắm lấy cổ tay mình bắt mạch, hoảng sợ, nhanh chóng rụt tay lại rồi ngồi dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm vị lão nhân này.
“Bằng Phi, ngươi tỉnh?”
Đang muốn mở miệng hỏi, Giang Dĩnh vẻ mặt vui mừng chạy đến, một đôi tay định đặt lên vai gã, nhưng chợt ngừng lại thu tay vào, khi lại đưa tay, động tác dịu dàng có phần cẩn thận, âm thanh nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, rất sợ một chút nặng tay, sẽ làm gã đau đớn hôn mê bất tỉnh: “Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào, thân thể có còn đau hay không, ta tìm đại phu cho ngươi, mau để hắn xem giúp ngươi.”
“Ta hiện giờ đã ổn.” Vừa thấy y, Nhâm Bằng Phi thở dài một hơi, “Nơi này là đâu?”
“Một thôn trang nhỏ dưới chân núi — ”
“Cái gì?”
Nhâm Bằng Phi nhíu mày, “Ngươi có biết ngươi hiện tại…” Chợt nhớ tới tình trạng vừa rồi của mình, Nhâm Bằng Phi không thể tiếp tục trách mắng, lại đổi giọng hỏi, “Ngươi tới đây đã bao lâu?”
Giang Dĩnh suy nghĩ một chút: “Khoảng thời gian một chén trà nhỏ– ”
Nhâm Bằng Phi biến sắc: “Không ổn rồi! Mau đi thôi, mau!”
“Nhưng ngươi hiện tại…”
“Niếp Dĩnh, bây giờ đi thôi, được không?” Nhâm Bằng Phi nắm tay y, hai mắt nhìn y tràn đầy đau thương.
Giang Dĩnh sửng sốt, lúc này gật đầu: “Được.”
Trong chốn giang hồ chìm nổi nhiều năm, Nhâm Bằng Phi tự nhiên rõ ràng tác phong hành sự của người trong võ lâm, trước đó Lãnh Điệp Nhi nói bọn họ đã ở chân núi, như vậy hiện tại dưới chân núi khẳng định khắp nơi đều là cơ sở ngầm của bọn họ. Cho dù một biến động nhỏ, cũng kinh động bọn họ.
Giờ Giang Dĩnh tùy tiện chạy xuống núi, chạy đến nhầm nơi, e rằng lúc này bên ngoài đã đầy người mai phục.
Chuyện thế gian, từ trước đến nay là tốt hay xấu là do linh hoạt hay không, Nhâm Bằng Phi phỏng đoán quả không sai, khi bọn họ vừa ra khỏi phòng nhỏ đi đến cửa thôn, liền gặp người chặn đường Giang Dĩnh.
Không có binh mã của triều đình, tất cả đều mặc các loại trang phục của võ lâm nhân sĩ, tất cả đều nhìn chằm chằm bọn họ.
Liếc mắt ước chừng, ngót hơn trăm hai trăm người, Nhâm Bằng Phi không rõ năng lực thực chiến của Giang Dĩnh, dự đoán không tốt, có điều cho dù như thế nào, đối mặt với nhiều nhân mã như vậy lại thêm một người thân thể không khỏe không có nội lực là gã, không thể nghi ngờ như dương nhập hổ khẩu5.
Đá chọi với đá thực sự nguy hiểm, xem ra phải nghĩ biện pháp khác. Nhâm Bằng Phi nét mặt không biến sắc, trong lòng lập tức suy nghĩ đối sách, gần như cùng lúc, trên cổ gã siết chặt, Giang Dĩnh đứng bên cạnh gã chặn ngang nắm cổ gã ép gã phải ngửa mặt lên, tay phải gập lại giữ cổ của gã.
“Các ngươi lập tức tránh ra cho ta, bằng không ta lập tức ra tay cắt đứt cổ gã!”
Giang Dĩnh lạnh giọng tàn khốc, ban đầu khiến mọi người sửng sốt, sau đó đưa mắt nhìn nhau. Nếu như người bên cạnh Giang Dĩnh là đồng bọn của y, chắc chắn không cần quan tâm xông lên, hai người này sống hay chết đều không có vấn đề gì, dù sao cuối cùng họ vẫn thu được cả danh lẫn lợi; nhưng nếu người này cùng Giang Dĩnh không có quan hệ gì, hơn nữa chỉ là một người qua đường vô tội bất hạnh bị bắt cóc, sẽ phiền phức rất nhiều.
Trong gần hai trăm người của giang hồ ở đây, e rằng thật sự muốn cứu người bị Giang Dĩnh uy hϊếp, không đến mười người, rất nhiều người đang do dự, bọn họ do dự chính là, người này có đáng giá được cứu hay không, nếu cứu gã, Giang Dĩnh bỏ trốn thì biết làm sao?
Nhưng nếu không cứu, người này chết, bọn họ không thể tránh khỏi tội danh thấy chết mà không cứu.
Nếu như không nặng danh lợi, thì cũng chẳng ai đi lăn lộn thế này, dù sao tiếng xấu vẫn là danh tiếng, nhưng so với được người kính ngưỡng sùng bái, bị người người chỉ vào lưng chửi rủa tổ tông ba đời cũng chịu được.
Trong lúc những người này đang do dự, Giang Dĩnh kéo Nhâm Bằng Phi đi về phía trước vài bước, bọn họ tạm thời không dám ra tay, đành phải lui về phía sau vài bước.
Đầu bị ép giơ lên, cổ bị nắm giữ, dưới tình huống trí mạng như vậy, Nhâm Bằng Phi lại tâm tĩnh như gương, chẳng những không có một chút lo lắng, trái lại phối hợp theo động tác của Giang Dĩnh, lộ ra vẻ mặt hoang mang rối loạn. Chỉ là gã chưa bao giờ làm như vậy, nguyên tưởng biểu hiện hoảng loạn, kết quả trong mắt người ngoài, gã chỉ là nhẹ nhàng mà nhăn mày, đơn giản là lộ vẻ không hài lòng mà thôi.
Giang Dĩnh cứ như thế Nhâm Bằng Phi bước thêm một bước, trong đám người rốt cục có người kiềm chế không được, “keng” một tiếng rút vũ khí ra, la lớn: “Giang Dĩnh không chỉ gϊếŧ minh chủ chiếm lấy, đảm trách vô số mệnh người, lại thêm cấu kết kẻ thù bên ngoài quấy rối lòng dân, tội không thể tha thứ, tuyệt đối không được để y chạy đi!”
Có người đi đầu, lập tức mọi người ồn ào, rất nhiều người chờ con chim đầu đàn này, đến lúc có chuyện xảy ra, cứ đổ hết lên đầu người này.
Một tiếng hít xuống, hơn trăm người giống như hồng thủy trào qua, cục diện ngươi tiến ta lùi kết thúc, Giang Dĩnh biến sắc, ôm lấy thắt lưng Nhâm Bằng Phi vội vàng lùi lại mấy bước, nhún chân, vịn tường nhảy lên, giẫm trên nóc nhà, lướt qua đầu đám người này một đường chạy như bay.
Mà những người này hiển nhiên sớm có chuẩn bị, một cái lưới lớn rơi xuống đầu, nếu không phải Giang Dĩnh thân thủ nhanh nhẹn xoay người như diều hâu, khẳng định sẽ phải bó tay chịu trói.
Chạy trốn không được, xem ra đành phải đá chọi với đá, Giang Dĩnh trong tay không có vũ khí, khi một hiệp khách râu quai nón cầm đao bắt đầu tấn công, nhanh tay lẹ mắt công kích trước, bổ lên xương tay gã, tên hiệp khách này kêu một tiếng đau nhức, đại đao trong tay thất thủ rơi xuống, Giang Dĩnh vung tay lên, cầm lấy.
Sau khi chém ngã mấy người bắt đầu tấn công trước mắt, Giang Dĩnh nhanh chóng liếc nhìn Nhâm Bằng Phi trong lòng, khi một đám người lại xông lên, giả dạng nhất thời thất thủ, âm thầm vận khí dùng lực lên lưng gã, nhìn như rất cố sức, kì thực chỉ đem gã đánh ra xa có mấy trượng, đến tường sẽ dừng lại.
Nhâm Bằng Phi mới đứng vững liền được một ít người sớm xem đúng thời cơ kéo đến chỗ an toàn, lúc này đã hiểu ý tứ của Giang Dĩnh, hóa ra ngay từ đầu, đã không muốn gã dính dáng vào…
Khi lòng Nhâm Bằng Phi nóng như lửa đốt nhìn qua, cách một khoảng, ngoại trừ đám người như quạ đen, không nhìn thấy thân ảnh của Giang Dĩnh.
Nhâm Bằng Phi cũng không phải cứ đứng im lo lắng, sau khi ổn định tinh thần, gã hỏi người canh giữ ở bên cạnh: “Các ngươi lần này hành động cộng có bao nhiêu người?”
Vốn tưởng rằng Nhâm Bằng Phi mới thoát khỏi miệng hổ sẽ có đôi chút căng thẳng sợ hãi, nhưng nhìn thần tình lãnh tĩnh tự nhiên của gã, người được hỏi ngẩn người, một hồi mới nói: “Cụ thể ta cũng không rõ lắm, hiện tại đại khái có một trăm bảy mươi người. Giang Dĩnh thân thủ thật sự lợi hại, hơn một trăm người này chỉ sợ cũng không ngăn được y, nhưng mà ngươi không cần lo lắng, chúng ta đã thông báo tin tức, bao gồm cả nhân mã triều đình, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người từ địa phương khác tới, chỉ biết là có không ít người!”
Nghe xong lời này, Nhâm Bằng Phi há lại không lo lắng, thậm chí lòng bàn tay gan bàn chân đều bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Lại nhìn về phía chiến cục trước mặt, mặc dù cách quá xa nhìn không rõ, nhưng có thể biết, chỉ cần không có vướng bận, Giang Dĩnh bị vây vẫn chưa tính là xấu, trái lại là đám người kia vây đánh y, người trước ngã xuống, người sau kế tục, nhưng lên một ngã một, lên hai diệt hai.
Nhâm Bằng Phi thấy cảnh này, trong lòng thoáng kinh, trước đây từng thấy Giang Dĩnh tập võ và luyện kiếm, mặc dù nhất chiêu nhất thức đều là tinh xảo mạnh mẽ, nhưng còn không đủ để có loại bản lĩnh hủy thiên diệt địa hiện tại, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến y trong mấy tháng ngắn ngủi, công lực có thể nhanh chóng tăng cao như vậy?
Đột nhiên nhớ đến Lãnh Điệp Nhi từng nói qua mệnh y chẳng còn bao lâu nữa, lẽ nào…
Trong mơ hồ, Nhâm Bằng Phi dường như nghĩ tới cái gì, dường như có một tảng đã lớn đè lên ngực, ép gã không thở nổi.
Không được, không thể tiếp tục chờ đợi như vậy! Đánh mắt trông thấy phía sau lại có một đám người kéo đến, Nhâm Bằng Phi thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ lui ra.
Không ít người cưỡi ngựa đến, khi tiến lên nghênh địch thì xuống ngựa tùy tiện để một nơi, nhân số không ít, số lượng ngựa cũng không thiếu, Nhâm Bằng Phi móc ra tiểu đao tùy thân bên người, nhắm ngay mông của những con ngựa này, đâm một cái. Ngựa bị đau hí dài một tiếng, hơn mười con ngựa đạp chân cúi đầu chạy loạn, đàn ngựa hoảng sợ chạy đến chỗ đám người đang mải đánh. Có người nhanh mắt, tránh ra, có người không chú ý, ngã vồ ếch, người nghiêm trọng hơn bị móng ngựa giẫm lên, đau đến mức nằm trên mặt đất kêu cha gọi mẹ
Đám người vốn nhất tề đối ngoại đồng tâm hợp lực bỗng bùng nổ, chạy trốn, chửi rủa, vô cùng hỗn loạn.
Mà Giang Dĩnh vẫn bị bao vây có cơ hội nhảy lên, tay cầm một thanh trường kiếm, vung một cái khiến những người cũng nhảy lên ngã xuống đất, thân thể giữa không trung cong lên, tóc trắng như tuyết tản ra, tầm mắt vượt qua trùng trùng điệp điệp trở ngại, trong nháy mặt dừng lại ở Nhâm Bằng Phi, chạy như bay!
Nhâm Bằng Phi tiến lên một bước muốn nói gì đó, suy nghĩ đến cái gì, lại thu hồi bước chân ngậm miệng lại.
Không ít người bị thương chạy về, sau đó phát hiện vết đao trên mông ngựa, mắng chửi không ngừng, hiện tại Giang Dĩnh đã chạy, không biết có đuổi theo kịp hay không, mà vết thương trên mông ngựa rõ ràng là có người cố ý làm, xem ra trong bọn họ nhất định có nội quỷ.
Nhâm Bằng Phi vốn định khi bọn họ quên gã lén chạy đi, nhưng khi này, một người chạy đến trước mặt gã, chỉ vào lớn tiếng hô: “Là gã, chính gã là đồng bọn của ác nhân kia!”
Người chỉ vào Nhâm Bằng Phi hô lên những lời này, chính là lão đại phu ở thôn trên, vừa rồi Giang Dĩnh tìm hắn xem bệnh, liền rõ ràng quan hệ giữa hai người.
Lúc khi ánh mắt mọi người đều rơi vào người gã, Nhâm Bằng Phi trong lòng than nhẹ một tiếng: thời điểm xui xẻo.
Vốn định tìm một lí do để lừa dối, nhưng đột nhiên có một kiếm khách xông tới, sau khi gã phản xạ vũng quyền đánh ngã người đó, càng khiến cho nhiều người tức giận.
Không đợi Nhâm Bằng Phi phục hồi tinh thần, đoàn người như quạ đen đồng loạn xông lên, Nhâm Bằng Phi đề khí nhảy về phía sau, cuối cùng bay ra xa hơn ba trượng, bởi lẽ vô cùng kinh hãi, khi hạ xuống bước hụt, thiếu chút nữa đâm đầu ngã một cú không đẹp mắt, thật vất vả đứng vững, lại có người áp sát, gã không thể suy nghĩ nhiều, đưa tay ra một chưởng, chưởng phong trầm mạnh hùng tráng khoẻ khoắn, chỉ dùng một kích, đã đánh ngã người kia
Sau một hồi chần chờ, lấy một thanh kiếm rơi trên mặt đất, vận khí trong thân thể, phát giác đan điền vốn trống rỗng có một dòng khí ấm áp chảy qua.
Nhâm Bằng Phi nét mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng rùng mình, trong thời gian chớp mắt, mạch suy nghĩ đã trăm chuyển ngàn hồi, cuối cùng dừng hình ảnh khi Giang Dĩnh cho gã uống máu…
Nhưng mà, luồng chân khí này so với trước đây, vẫn rất yếu, căn bản không đủ để khôi phục công lực trước đây, đối mặt với nhiều nhân mã như vậy, dù cho là võ lâm đệ nhất cao thủ cũng sợ hãi, nói gì đến gã bây giờ.
Quả nhiên như gã sở liệu, mới đẩy lùi ba bốn người, gã đã cảm thấy lực bất tòng tâm, nhất là bụng lại bắt đầu co rút đau đớn, đồng thời để bảo hộ hài nhi trong bụng, khĩ gã đẩy lùi địch phải kiêng dè rất nhiều, không thể ứng phó toàn lực, nhanh chóng bị đẩy xuống hạ phong.
Có ba người trông đúng thời cơ xông lên, Nhâm Bằng Phi muốn lui cũng không nổi, cánh tay phải bị trúng một đao, kiếm nhiễm huyết từ tay chảy xuống, né tránh một đao lướt qua, một đại đao khác ở trong không trung cũng chờ gã đi qua.
Cuối cùng tránh không nổi. Nhâm Bằng Phi cam chịu số phận khép hai mắt lại, lập tức nghe thấy một tiếng hét thảm, khi mở mắt ra, thân ảnh quen thuộc đứng ở trước mắt, mái tóc trắng dài đung đưa trong gió, trường kiếm trong tay lướt qua thân thể đao khách, vững vàng giơ lên, lại tiếp tục đâm hướng đám người
Nhâm Bằng Phi ngây ngốc đứng nhìn, viền mắt phiếm hồng, nghẹn giọng nói: “… Sao lại quay lại?”
Người này đi tới, ôm gã vào lòng, cúi đầu nhìn thương thế trên tay gã, hai má khẽ cọ tóc của gã, thanh âm mềm nhẹ: “Cuối cùng vẫn không yên lòng.”
Mặc kệ làm trò trước mặt mọi người, Nhâm Bằng Phi dùng tay gắt gao ôm thắt lưng y, mặt chôn vào ngực y.
“Niếp Dĩnh, bọn họ sẽ không bỏ qua ngươi.”
“Chỉ cần không có chuyện gì xảy ra với ngươi.”
“Không.” Nhâm Bằng Phi ngẩng đầu, hai mắt kiên định, “Chỉ cần ngươi chết, ta tuyệt không sống một mình.”
Giang Dĩnh đình trệ, nắm chặt tay, ôm lấy gã tránh ra, kịp thời né được một thanh diệp phi đao phóng qua như tia chớp, vung tay phải lên, nghe thấy đinh một tiếng, phi đao bay về phía đám người, lúc này có người ngã xuống không dậy nổi.
Đoàn người vây quanh, lần này tuyệt đổi không cho Giang Dĩnh có cơ hội bỏ đi. Mà y lại bảo hộ người trong lòng chu đáo, lấy một tay chống lại hết thảy công kích, nếu thực sự tránh không được, liền dùng thân thể đỡ, nhất định không để người trong lòng chịu bất kì thường tổn nào.
Người vây bắt không phải tất cả Giang Dĩnh đều ăn không ngồi dồi, nhanh chóng hiểu được người trong lòng y là uy hϊếp của y, liền nháy mắt với đồng bọn, đợt công kích tiếp theo, không hướng về Giang Dĩnh, mà toàn bộ nhằm vào Nhâm Bằng Phi…
Nhâm Bằng Phi rất muốn ngẩng đầu nhìn, thế nhưng một cánh tay ấn chặt đầu gã, cho nên gã không nhìn thấy tình hình xung quanh, chỉ nghe thấy không ngừng truyền đến những tiếng rên rĩ và chửi rủa, nhưng lại không nghe thấy một âm thanh nào của người đang ôm gã, nó không giúp Nhâm Bằng Phi an tâm một chút nào, ngược lại bởi vì y im lặng quá mức khiến trái tim gã đau đớn như xé rách.
Có cái gì đó rơi xuống, trơn dính, những thứ này không ngừng rơi, Nhâm Bằng Phi nhạy cảm ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, nồng nặc hơn, khiến gã kinh hãi hoảng sợ…
Thời gian từ từ trôi qua, tiếng đánh nhau bên người càng kịch liệt, không biết qua bao lâu, thân thể đang ôm chặt gã bỗng chấn động, ngay cả Nhâm Bằng Phi cũng bị chấn động đến mức nhãn mạo kim tinh6, sau khi người ôm gã đứng vững, ngực co rút, liên thanh ho khan, ngay sau đó một dòng nhiệt khí rơi xuống khuôn mặt gã.
Nhân lúc Giang Dĩnh ho khan tay không dùng lực, Nhâm Bằng Phi cuối cùng có thể ngẩng đầu, nhưng trông thấy cảnh này làm con tim gã như bị bóp nghẹt: Toàn thân Giang Dĩnh đầy máu, mái tóc màu trắng bị máu nhuộm loang lổ, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt như tờ giấy, môi bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi chói mắt…
“Niếp Dĩnh!”
Cúi đầu nhìn người trong lòng, Giang Dĩnh hé môi cười: “Ta không sao.”
Nhâm Bằng Phi môi run rẩy:”Có phải ngươi chết rồi mới là có chuyện?”
Giang Dĩnh hít sâu một hơi, trên mặt không giấu được vài phần mệt mỏi, “Ta thực sự không có việc gì…” Nói chưa hết, đột nhiên ôm gã xoay người, rung động một cái, Giang Dĩnh lần thứ hai ho ra một ngụm máu lớn, Nhâm Bằng Phi phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn phía sau gã, sửng sốt.
Ngay cả cao thủ đứng bậc thứ ba tham gia!
Trước đó khuôn mặt Nhâm Bằng Phi vẫn chôn trong ngực Giang Dĩnh, cho nên người phía sau không biết tướng mạo của gã, lúc này gã lộ mặt ra, người này cũng sửng sốt. Hắn nhận ra Nhâm Bằng Phi, có thể nói, người nào ở trên giang hồ nhiều năm, cơ bản đều nhận ra gã.
“Nhâm thành chủ?”
Một tiếng này của hắn không lớn không nhỏ, trong tình cảnh hỗn loạn này không dậy nổi sóng gió, nhưng mà Nhâm Bằng Phi cách một đoạn vẫn nghe thấy được, thân thể cứng đờ, phản ứng nhanh hơn gã, Giang Dĩnh ôm gã vào lòng.
Y đưa tay ép đầu Nhâm Bằng Phi vào ngực, nhếch môi lên không quan tâm đến vết máu, đối với người kia cười nhạt: “Nhâm thành chủ cái gì, Lãnh đại hiệp cũng không nên ở đây nói bậy, Giang mỗ cùng với võ lâm cầm thú khoác người các ngươi không liên quan!”
“Muốn chết!” Người kia nhất thời tức giận, lần thứ hai vung chưởng, lần này, Giang Dĩnh ôm Nhâm Bằng Phi may mắn tránh thoát.
Nhâm Bằng Phi hai tay ôm lấy thắt lưng của y, mặt chôn vào lòng y, hốc mắt nóng lên.
Gã chưa bao giờ biết Giang Dĩnh muốn cái gì, mà Giang Dĩnh lại vẫn quan tâm gã lưu ý cái gì nhất…
“Niếp Dĩnh, nếu như trốn không thoát, chúng ta cùng chết đi.”
Trong tiếng gió gào thét, âm thanh của gã nhỏ bé yếu ớt mà lại nghẹn ngào, gã không biết Giang Dĩnh có nghe được hay không, tiếp theo một tiếng kêu thảm vang lên, Nhâm Bằng Phi nghe rõ ràng.
“Thiếu gia!”
“Trương bá! Các ngươi…”
“Thiếu gia, chúng ta đi sau, ngài đi mau!”
“Trương bá…”
“Không cần lo cho chúng ta, ngài đi mau a!”
“Không…”
“Thiếu gia, ngài cam nguyện ở chỗ này chịu chết sao?”
Giang Dĩnh ngừng một lát, cánh tay ôm Nhâm Bằng Phi vô thức dùng sức.
“Đi thôi, thiếu gia.” Thanh âm già nua của Trương bá giống như thở dài.
Nhâm Bằng Phi có thể cảm giác hai tay của y run rẩy, nhưng cũng không cần nhiều lời nữa, một hồi keng keng vang len, sau khi tạm thời đẩy lùi mấy người vây công bên mình, Giang Dĩnh thoát ra, lướt đi.
Nhâm Bằng Phi từ trong lòng y ngẩng đầu, thấy chính Trương bá lớn tuổi cầm giáo mang theo hơn mười người, bất chấp tất cả lao vào đoàn người…
Có cái gì chảy xuống gò má của gã, ngực nóng hổi như đốt cháy, Nhâm Bằng Phi không lau đi, mặc cho nó bị gió thôi khô, cứ thế biến mất.
Chú thích:
1. vạn phúc: lời chào của phụ nữ thời xưa
2. nghịch thiên nhi hành: làm việc đi ngược lại ý trời
3. thụ sủng nhược kinh: được yêu thương vừa mừng lại vừa lo
4. tang gia chi khuyển: chó nhà có tang
5. dương nhập hổ khẩu: dê vào miệng hổ, tình thế hung hiểm
6. động nhãn mạo kim tinh: đại loại là mắt nổ đom đóm