Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

5.25/10 trên tổng số 16 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng biết trong lòng nàng luôn có một nỗi nhớ khắc khoải dành cho chốn Giang Nam đầy mưa bụi nhưng mà nàng rốt cuộc không hiểu vì sao lại như vậy? Vì sao lại thương nhớ một Giang Nam mỏng manh như sươ …
Xem Thêm

Chương 12: Là ngươi tự đa tình
Kinh thành.

“Ngươi cầm lấy, trong này có bảy viên, mỗi ngày uống một viên, độc sẽ được giải”.

Nhược Lam nhếch miệng nói.

“Hừ”. Lão nhân sau khi ném cho nó cái nhìn căm phẫn liền quay lưng bước đi vội vã.

” Ta vẫn không hiểu làm sao cô nương có thể hạ độc để uy hϊếp hắn, Vô Ngân hoàng đế đâu phải là kẻ dễ dàng đối phó”. Thượng Quan Cẩn nhíu mày hỏi. Chuyện hoàng thượng xuất cung đi Giang Nam không hẳn chỉ vì vui đùa, người là muốn kiểm tra xem bên cạnh người rốt cuộc có hay không có nội gián. Quả nhiên tin tức bệ hạ xuất cung chưa tới một ngày liền bị truyền ra ngoài, không những thế Vô Ngân hoàng đế còn lập sẵn kế hoạch mưu sát, xem ra chuyến đi lần này dù phải trả giá đắt nhưng cũng không uổng phí tí nào.

” Lần đến Nam Kinh này, hắn là người đầu tiên ta gặp gỡ, lúc cái kẻ khó ưa kia hô to bốn chữ “Ta bị đoạn tụ” thì ta đã biết có người theo dõi cho nên liền đi theo, tiếp đó lại tình cờ nghe được âm mưu của Vô Ngân, với lại ta cần người để làm thí nghiệm cho độc dược ta mới chế, haha một công đôi việc cả thôi”.

” Đến hoàng cung rồi, ngươi hãy xử sự sao cho đúng với thân phận của mình” . Nam Phong Thiên Hạo lên tiếng nhắc nhở, hắn ngoài mặt thì tỏ ra bình thường nhưng thật chất bên trong đang phát hỏa vì cái quá khứ xỉ nhục ấy, bất quá vì ngươi cứu ta một mạng nên ta tha cho ngươi.

” Hừm, khỏi cần ngươi nhắc”. Nhược Lam bĩu môi trả lời.

——— —— Ta là đường phân cách đừng đạp ta nha ——— ——————-

Ngự Thư Phòng.

“Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn vạn tuế”. Tất cả thái giám cùng cung nữ đồng loạt quỳ xuống, cung kính nói.

Nam Phong Thiên Hạo lúc này đang khoác trên người một bộ trường bào màu đỏ nhằm che giấu vết thương cũng như ngăn không cho ngoại nhân nhìn thấy những vệt máu đang không ngừng chảy ra ngoài. Thanh âm mang vài phần mệt mỏi, thấp giọng trả lời.

” Bình thân, các ngươi lui ra ngoài cả đi, không có lệnh của trẫm không một kẻ nào

được phép bước vào”.

Sau khi toàn bộ hạ nhân lui ra ngoài, Nam Phong Thiên Hạo và Thượng Quan Cẩn đồng một dạng giống nhau, nhanh chóng cởi bỏ trường bào màu đỏ, để lộ ra vô số vết thương còn đang rỉ máu. Nhược Lam nhíu mày, nhanh chóng thả một ít dược liệu mùi chanh vào trong lư hương sau đó từ trong tay nải lôi ra một bộ ngân châm cùng vài lọ sứ màu xanh nhạt, thở dài nói.

” Hai người các ngươi mau chóng cởi y phục ra đi”.

Lời vừa dứt, cả Nam Phong Thiên Hạo lẫn Thượng Quan Cẩn đều mắt tròn mắt dẹt ngây người mà nhìn nó.

” Cái kia…khụ khụ…” Thượng Quan Cẩn lắp bắp nói.

” Chẳng biết ý tứ”. Nam Phong Thiên Hạo mắt lạnh nhìn.

” Gì chứ, lúc này là lúc nào rồi còn câu nệ nam nữ, thế giờ các ngươi muốn sao, hay ta ra ngoài kêu ngự y đến nhé”. Nhược Lam tức giận, trừng mắt trả lời. Hừm, ta biết rõ là các ngươi không muốn để bất cứ ai biết mình bị thương, đã thế rồi mà còn bày đặt.

” Được rồi, được rồi, trẫm cởi là được chứ gì”. Nam Phong Thiên Hạo hữu khí vô lực ngồi trên ghế.

Nhược Lam nhanh chóng dùng khăn ấm lau sạch vệt máu đã đông cứng, sau đó rắc một ít chất bột màu đỏ lên trên miệng vết thương, nhếch miệng nói.

” Đây là Huyết Tụ có khả năng cầm máu rất tốt, tuy nhiên loại phấn bột này có thành phần gây dị ứng với đồ mặn, ngươi chỉ có thể ăn chay”.

” Cái gì? Ăn chay? Trẫm…” Nam Phong Thiên Hạo nói còn chưa hết một câu đã bị ánh mắt hăm dọa của nó nuốt trở vào trong.

” Sao? Ngươi dám không nghe? Thế thì cứ thử ăn đi, rồi sẽ biết hậu quả”. Nhược Lam vừa băng bó vết thương vừa nở nụ cười mị hoặc.

Nụ cười ấy vào trong mắt Nam Phong Thiên Hạo và Thượng Quan Cẩn là một loại nguy hiểm khôn lường.

Sau khi xử lý vết thương cho Nam Phong Thiên Hạo, Nhược Lam cũng làm như vậy với Thượng Quan Cẩn. Chỉ khác là tay nó vừa chạm vào miệng vết thương của hắn, mặt hắn liền đỏ ửng. Trong lòng Nhược Lam không khỏi buồn cười, sao lại dễ dàng xấu hổ như thế?

Kế đó Nam Phong Thiên Hạo phân phó Chu công công, Đại tổng quản bên cạnh hắn sắp xếp chỗ ở cho Nhược Lam ở Tinh Tú Cung. Vừa nghe đến ba chữ ” Tinh Tú Cung”, khuôn mặt già nua của vị tổng quản kia ánh lên những cái nhìn khó hiểu. Tinh Tú Cung là nơi ngàn sao quy tụ, trăm hoa đua nở, ngay cả Tịnh phi nương nương, phi tử được bệ hạ sủng ái nhất cũng không được phép đặt chân vào Tinh Tú Cung dù chỉ nửa bước, vậy mà cô nương này lại được đặt cách vào đó, hắn có thể khẳng định, vị trí của nàng trong lòng hoàng thượng vô cùng đặc biệt.

” Cô nương đã tới nơi, nô tài sẽ cho người đến hầu hạ ”.

” Ân, đa tạ”

——— ——————- Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha ——— ——————-

Đâu đó trong hoàng cung vang vọng thanh âm của tách trà vỡ vụn, bên dưới là một thái giám đang quỳ lạy, thân mình run lầy bẩy.

” Ngươi nói bệ hạ lần này hồi cung dẫn theo một cô nương, hơn nữa đích thân người cho cô ta ở Tinh Tú Cung?”.

“Vâng, thưa nương nương, thần nghe rất rõ tuyệt đối không sai”.

” Hừ, ngay cả ta còn không được vào vậy mà nàng ta lại có thể? Ta thật sự muốn biết con hồ ly kia dùng cách nào dụ dỗ hoàng thượng. Người đâu. bãi giá Tinh Tú Cung”.

Nghe vậy, một nô tỳ lên tiếng ngăn cản.

“Nương nương, chuyện này….lỡ bệ hạ mà biết …”

“Tiện tì to gan, cư nhiên dám dạy dỗ bổn cung?” Tịnh phi hung hăng đá vào bụng nô tỳ xấu số kia.

” Nô tỳ, nô tỳ ko dám, nô tỳ chỉ là lo cho người”. Cung nữ này vừa ôm bụng vừa dập đầu thành khẩn đáp.

” Người đâu! Lôi ra đánh 20 trượng cho ta”. Tịnh phi tức giận, phất tay áo rời đi.

“Nương nương xin tha mạng, nương nương….”

Tinh Tú Cung

Chu công công chu đáo bài trí cho nó hai nha hoàn vô cùng khả ái, một là A Châu và một là A Tú. Nhược Lam hài lòng gật đầu, hai nha đầu này trông có vẻ hoạt bát, lanh lợi, rất thích hợp để chơi đùa nha. Nhược Lam đang cao hứng thì đột nhiên có một thái giám hốt hoảng chạy tới thông báo Tịnh phi nương nương tới.

Nhược Lam quay đầu nhìn sang A Châu và A Tử thì thấy hai nàng cũng có cùng một bộ dáng giống tên thái giám kia. Nhịn không được hiếu kì liền hỏi.

” Tịnh phi nương nương là ai? Các ngươi có vẻ rất sợ nàng”.

“Tịnh phi nương nương là phi tử mà hoàng thượng sủng ái nhất, tiểu thư người cẩn thận”. A Châu lo lắng nói.

“Đúng vậy tiểu thư, Tịnh Phi rất độc ác, tính tình kiêu căng, không coi ai ra gì”. A Tú tiếp lời.

” Nha?” Nhược Lam nhướng mày, nhếch miệng cười nhạt.

Nhược Lam mỉm cười nhìn A Tử và A Châu rồi lại nhìn bóng dáng thướt tha của nữ tử đang đi tới.

Xuất hiện trước mặt nó là một nữ nhân thân mặc hồng y, thân hình yêu kiều, làn dan trắng như tuyết, sống mũi cao, đôi môi mọng đỏ, người đẹp như thế thảo nào tên hoàng đế chết háo sắc kia yêu quý như vậy. Tuy nhiên có một thứ trên người Tịnh phi làm Nhược Lam đặc biệt chú ý, đó chính là đôi mắt, một đôi mắt sâu thẳm nhìn không thấy đáy, một đôi mắt người khác nhìn vào liền sinh ra cảm giác sợ hãi, đôi mắt của kẻ sát nhân!

“Tịnh phi nương nương cát tường” . A Châu và A Tử phúc thân hành lễ.

Tịnh phi gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó nhướng mày nói.

” Cô nương này chắc hẳn là tân sủng của hoàng thượng?” Hai chữ ” tân sủng ” được ngân thật dài khiến người khác cảm thấy vô cùng chói tai.

“Nương nương, nàng ta thật là to gan thấy nương nương lại không hành lễ”. Nô tỳ bên cạnh Tịnh phi lên tiếng.

“Nha, tại sao ta phải hành lễ?” Nhược Lam mắt lạnh nhìn về phía nha hoàn kia.

“Bởi vì ta là nương nương, là thê tử của hoàng đế, dựa vào thân phận này ko đáng để ngươi hành lễ ư?”

“Thê tử? Phải không? Theo ta nhớ thì hoàng đế chỉ có duy nhất một thê tử đó là hoàng hậu, tất cả những người còn lại cho dù có được sủng ái đến đâu cũng chỉ là thϊếp”

Nhược Lam đưa tay lên miệng che đi nụ cười mỉa mai của mình.

“Ngươi, tiện tì to gan, dám ăn nói xấc xượt với bổn cung”. Tịnh phi khuôn mặt đỏ bừng vì giận, toan giơ tay tát nó thì bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên chặt đứt hành động của nàng.

“Tịnh phi, ngươi là đang làm gì ?”

” Bệ hạ, thần thϊếp…” Tịnh phi sợ hãi quỳ rạp xuống mặt đất.

“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng”. Tất cả các nha hoàn còn lại cũng nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.

“Ái phi, trẫm hỏi nàng đang làm gì?”

Tịnh phi bị giọng nói mang vài phần uy hϊếp làm cho rét run, yếu ớt nói.

” Bệ hạ, cô nương ta vô lễ với thân thϊếp, thần thϊếp chỉ là muốn dạy dỗ nàng một chút thôi, bệ hạ người sẽ không vì thế mà trách phạt thần thϊếp đúng chứ?”

” Nàng ấy vô lễ với nàng?”

” Ân, nàng ta thấy thần thϊếp thế nhưng lại không hành lễ, bệ hạ người phải lấy lại công bằng cho thần thϊếp”.

Nhược Lam nhìn khuôn mặt thập phần ủy khuất của Tịnh phi, trong lòng sinh ra một tia chán ghét, diễn kịch giỏi như thế nếu là ở hiện đại chắc sẽ là một diễn viên nổi tiếng đấy.

“Tịnh phi ngươi bất quá chỉ là thϊếp, tại sao ta phải hành lễ, ngay cả hoàng đế ta còn ko hành lễ, ngươi là cái thá gì”. Nhược Lam bĩu môi nói.

” Tiện tì to gan, dám vô lễ với hoàng thượng, phạm tội khi quân phải chu di cửu tộc”. Tịnh phi như nắm được thời cơ, lập tức đứng bật dậy, lạnh giọng quát.

“Ai nha, gϊếŧ ta cũng được thôi, nhưng mà như thế ngươi sẽ thành quả phụ đó”.

“Cái gì mà quả phụ, ngươi càng ngày càng láo xược”.

“Vừa rồi chẳng phải nói muốn chu di cửu tộc ta sao? Hắn lại là biểu ca của ta, ngươi nói xem”. Nhược Lam chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn Tịnh Phi, tiếu tựa phi tiếu nói.

“Biểu…biểu ca…?” Tịnh Phi thất kinh há hốc miệng hết nhìn nó rồi lại nhìn Nam Phong Thiên Hạo.

A Châu , A Tử và những người có mặt ở đó vào lúc này cũng có bộ mặt tương tự như Tịnh phi.

” Tịnh phi, hôm nay nàng đã quá phận rồi đó, trẫm là biểu ca của nàng, nàng là ái nữ của Nam Phong Tử Đằng”. Nam Phong Thiên Hạo lên tiếng, một lần nữa khẳng định lời Nhược Lam nói là sự thật.

“Nam Phong Tử Đằng…?” Tịnh Phi mắt mở to nhìn nữ tử trước mặt, trong lòng chấn động không thôi. Là nữ nhi của con người đó sao, không thể nào.

Nhược Lam nhíu mày thu hết biểu tình của Tịnh phi vào trong mắt, sao vừa nhắc tới tên của papa là nàng ta lại như thế? Papa a, rốt cuộc trước kia người đã làm gì vậy a?

“Bệ hạ, thần thϊếp….”. Tịnh phi muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nên lời, đôi mắt rưng rưng nhìn Nam Phong Thiên Hạo cầu xin sự tha thứ.

” Người đâu, đưa Tịnh phi trở về, hôm nay trẫm không trách tội, chớ để lần sau, nếu không hậu quả tự gánh”.

Nghe vậy, Tịnh phi vội vã dập đầu rồi nhanh chóng rời khỏi Tinh Tú Cung, một bước không hề quay đầu lại.

Nhược Lam nhìn dáng vẻ hớt hải của nàng mà không khỏi mỉa mai. Nữ nhân trong cung chính là như thế, tự mình đa tình nghĩ rằng bản thân được sủng ái, thật ngu ngốc!

Thêm Bình Luận