- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Giang Lạp (Sống Lại)
- Chương 29: Ước hẹn một năm đã đến
Giang Lạp (Sống Lại)
Chương 29: Ước hẹn một năm đã đến
Từ ngày ấy biết được tin Giang Lạp qua đời, Quế Thần Tuyết suốt ngày quỳ gối trước mộ phần Giang Lạp, ôm bia mộ hồn bay phách lạc, không ngủ không ăn gì, mặc cho Chu thái thú đem người tới tìm liều mạng khuyên can cũng không làm được gì.
Ở trên núi phơi nắng dầm mưa gió cùng với nỗi bi thương hành hạ, cuối cùng Quế Thần Tuyết không chịu nổi, té xỉu ở trên đỉnh núi.
Có người nói lúc Quế Thần Tuyết ngất còn ôm chặt bia mộ trong l*иg ngực, Chu thái thú nhờ người phí rất nhiều công phu mới gỡ được tay hắn ra, chỉ thấy trên bia mộ khắc rõ ràng là tên nghiệt tử bị trục xuất ra khỏi gia tộc – Giang Lạp.
Qua hơn một năm, con trai trưởng Giang gia Giang Lạp bặt vô âm tín, ngày ấy ở trong tửu lâu Bích Hải từng đồn đại Giang Lạp đã bệnh chết, hóa ra là thật.
Ai cũng biết Quế Thần Tuyết ở Giang gia nằm gai nếm mật mười năm, cùng Giang Lạp sớm chiều đối đầu, không đội trời chung.
Cuối cùng Giang Lạp là bị Quế Thần Tuyết tự tay hạ gục!
Ngày ấy bọn họ đều nhìn thấy Quế Thần Tuyết cùng Giang Lạp cắt bào đoạn nghĩa.
Quế Thần Tuyết không cho bất cứ kẻ nào ở trước mặt hắn nhắc tới tên Giang Lạp.
Trong lúc nhất thời, chuyện liên quan hệ của Quế Thần Tuyết với Giang Lạp bị suy đoán xôn xao.
Giang Lạp ngồi trong phòng nghe lời đồn rồi âm thầm suy nghĩ Quế Thần Tuyết có thể tìm tới vị trí nghĩa địa của hắn nhất định là theo dõi Trảm Ngọc. Như vậy Trảm Ngọc đi đâu rồi?
Đang nghi hoặc tại sao Trảm Ngọc không thừa dịp Quế Thần Tuyết bị bệnh mà đòi mạng thì hắn nghe thấy Triệu thị vệ trưởng báo Thẩm Thiếu Hạo đến rồi.
Triệu thị vệ thầm oán tại sao thiếu gia nhà mình mới sáng sớm đã ra ngoài, bản thân công tử không có ý muốn đuổi Thẩm Thiếu Hạo, một thuộc hạ như hắn cũng không thể tự chủ trương.
Xuyên qua song cửa liền thấy họ Thẩm kéo tay công tử, đem một hộp gấm để vào trong tay công tử.
Triệu thị vệ nhất thời hận đến nghiến răng.
Chẳng lẽ là tín vật đính ước? Công tử, người tại sao không cự tuyệt vậy? Người đừng sợ, chỉ cần người hô một tiếng, thuộc hạ dù liều cái mạng già này cũng sẽ bảo hộ người chu toàn!
Bên này, Giang Lạp và Thẩm Thiếu Hạo ở trong phòng nói chuyện, Triệu thị vệ ở ngoài cửa sổ xoắn xuýt. Lại nói Biệt Phong Khởi ở bên kia.
Sáng sớm Biệt Phong Khởi nhận được thiệp mời của Chu thái thú tới dự tiệc ở Vọng Giang lâu. Y tưởng bởi vì chuyện của Chu Di Nhan nên nghĩ toàn gia họ Chu thật phiền, muốn giải quyết nhanh chóng để kết thúc, khiến những người không liên quan toàn bộ hết hi vọng. Nhưng hiển nhiên Chu thái thú cũng không biết tâm tư chính khuê nữ của mình.
Quế phủ quanh năm không người ở lại, tất cả vật đều đơn sơ, Chu thái thú liền đem Quế Thần Tuyết tới nhà mình an dưỡng.
Thân phận Quế Thần Tuyết không tầm thường, hắn ngã bệnh nên cần sự chăm sóc tốt nhất, đại phu tốt nhất, thuốc tốt nhất.
Đại hội luận võ bị gác lại, các thanh niên tuấn kiệt từ tứ phương tụ hội tới tham gia rất sốt ruột, Chu thái thú còn gấp tới mức đầu xoay mòng mòng.
Trong kinh thành có rất nhiều người ủng hộ trung thành với Quế Thần Tuyết. Đường đường là đệ nhất cấm vệ quân hoàng cung lại ở lãnh địa của gã bị bệnh, những người này chỉ cần hơi hơi kích động vài câu là có thể gán cho gã tội danh chăm sóc không tốt, gã làm sao mà có thể thăng tiến được nữa?
Chu thái thú không biết từ đâu nghe được tin tức Biệt Phong Khởi ở thành Trà Lăng lúc đấu gia được một cây bạch kình xà thảo. Thuốc này là linh thảo thượng phẩm, có thể chữa được bách bệnh, khơi thông kinh mạch, khử gió giải nhiệt, đặc biệt cho người là Huyền Sư cấp ba trở lên dùng, còn có thể tăng cao tu vi, gia cố căn cơ.
Đây là lý do Chu thái thú tha thiết mong chờ mời tiệc Biệt Phong Khởi. Gã muốn Biệt Phong Khởi đem bạch kình xà thảo trong tay cống hiến cho Quế Thần Tuyết.
Biệt Phong Khởi nghe vậy chỉ cười gằn.
Cứu Quế Thần Tuyết? Nằm mơ đi! Bạch kình xà thảo này chỉ có thể để cho tiểu thư sinh nhà y dùng! Lại nói cho ai cũng không thể cho tình định của y dùng! Không thấy ngày ấy ở Bích Hải tửu lâu ánh mắt Giang Lạp nhìn thấy Quế Thần Tuyết rất kỳ lạ sao? Y hiện tại chỉ muốn gϊếŧ chết Quế Thần Tuyết cho rảnh nợ, còn muốn y đi cứu hắn? Nực cười!
Biệt Phong Khở tại chỗ lạnh mặt cự tuyệt!
Chu thái thú lập tức trở mặt: “Lý công tử, bổn đại nhân thành tâm khuyên ngươi nghĩ cho kỹ.”
Biệt Phong Khởi híp mắt lại, sự vật bốn phía cùng lúc nổ tung, sàn nhà dưới chân chấn động, hồ Bình Dương ngoài cửa sổ cuốn lên sóng lớn.
Chu thái thú nở nụ cười hòa ái trên mặt.
“Nguyên lai các hạ chính là đại nhân Huyền Vương, thất kính thất kính!”
Chu thái thú một bên duy trì mỉm cười, một bên âm thầm lau mồ hôi lạnh. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may là gã đủ cơ trí.
Cung kính tiễn Biệt Phong Khởi, Chu thái thú ở trong nhã gian lo lo lắng lắng đi tới đi lui, vẫn không có chủ ý nào hay ho.
Bệnh của Quế Thần Tuyết tuyệt không thể kéo dài nữa, vị này hiện giờ một tia muốn sống đều con mẹ nó không có!
Quế Thần Tuyết có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trên lãnh địa của gã! Giờ phải làm sao bây giờ?
Bỗng nghe thấy ở sau tấm bình phong vang lên thanh âm ôn nhu: “ Cha, Lý đại công tử không cho mượn bạch kình xà thảo còn chưa tính, nhưng con gái nghe nói Lý nhị công tử ôn văn nhĩ nhã, trạch tâm nhân hậu, cha nên ra tay với người này.”
Chu thái thú lắc đầu nói: “Không thể, có người nói Lý Khinh Chu so với Lý Thích Phong là Huyền Vương còn lợi hại hơn, hơn nữa thâm tàng bất lộ, không dễ ra tay.”
Nữ tử cười duyên nói: “Cha sợ cái gì! Chúng ta đâu phải muốn cướp đồ vật trên tay Huyền Vương. Thế nhân sở cầu, không phải đơn giản chỉ là tài sắc hư danh sao? Cha không ngại thì mời Lý nhị công tử tới nhà, khiến hắn vui lòng, tiếp đãi nồng hậu một phen, cố gắng để hắn đồng ý nhả thứ đó ra!”
Ánh mắt Chu thái thú sáng lên: “Không sai, phương pháp này có thể thử một lần!”
“Tín vật đính ước?”
Biệt Phong Khởi trở lại khách điếm liền nghe thấy Triệu thị vệ báo cáo như vậy nhất thời đỏ mặt tía tai, hủ giấm trong lòng cuồn cuộn bốc lên.
Thẩm Thiếu Hạo cái đồ vô liêm sỉ, dám trắng trợn đưa tín vật đính ước cho vợ thư sinh của y? Quá hèn hạ! Quá vô sỉ! Dám tặng quà lấy lòng!
Hơn nữa tiểu thư sinh còn nhận!
Lẽ nào thời điểm y không có ở đây, hai người bọn họ trong lúc đó đã phát triển quan hệ?
Biệt Phong Khởi cảm giác mình tức giận đến mức có thể nổ tung!
Biệt nhị thiếu gia phóng tầm mắt nhìn, tứ phía tất cả đều là sài lang hổ báo, mỗi một con đều chảy nước miếng suốt ngày mơ ước người trong lòng y.
Triệu thị vệ trung thành tiến vào nói: “Thiếu gia, chuyện đã đến nước này chúng ta cứ cận thủy lâu thai đi.”
(có ưu thế về địa lý, gần quan ban lộc)
Biệt Phong Khởi nắm chặt tay: “Không sai! Bây giờ là lúc ngả bài!”
“Ngươi về rồi!”
Biệt Phong Khởi mang theo hùng tâm tráng chí vào phòng, vừa mở cửa liền đối đầu với ánh mắt ôn nhu của Giang Lạp, khí thế của y nhất thời hơi giảm một chút.
Biệt Phong Khởi cứng rắn hỏi: “Nghe nói Thẩm Thiếu Hạo kia vừa mới tới nữa?”
“Đúng, vừa mới đi.” Giang Lạp kéo màn cửa lên, đi vào buồng trong.
Biệt Phong Khởi bước rập khuôn đi theo, vừa đi vừa hầm hừ: “Nghe nói, hắn đưa ngươi món gì?”
Nói! Tiểu yêu tinh kia đưa cho ngươi cái gì? Có phải là ngọc bội, vòng tay, dây chuyền, trâm ngọc hay túi thơm, thư tình? Ngươi nói!
“Đúng, đưa cho ta thứ này.” Giang Lạp nói, từ ô vuông mở ra đem hộp gấm Thẩm Thiếu Hạo mang tới đưa cho Biệt Phong Khởi.
Biệt Phong Khởi vạn vạn không nghĩ tới Giang Lạp sẽ trực tiếp đem đồ cho y xem, hơi ngẩn người rồi y mau chóng mở hộp gấm ra.
Chỉ thấy ở trong hộp nằm lẳng lặng một cây rễ dài nhỏ màu sắc xanh trắng.
“Đây là cái gì?”
Ngươi nói, có phải là đậu đỏ tương tư hay cỏ xấu hổ? Ngươi nói!
“Đây là quả tư dương.” Giang Lạp đáp.
Biệt Phong Khởi nghiến răng nghiến lợi: “Thì ra nó gọi là quả tư dương.”
Nhất định là loại quả mang ý nghĩa ghê tởm nào đó!
Giang Lạp kỳ quái nhìn Biệt Phong Khởi: “Quả tư dương có thể tạm thời ức chế chứng bệnh ly hồn của ngươi.”
“Ức chế bệnh ly hồn?” Biệt Phong Khởi sững sờ, ngơ ngác nhìn hộp gấm trong tay: “Ngươi muốn vật này từ Thẩm Thiếu Hạo là cho ta dùng?”
Giang Lạp cười, vuốt cằm: “Chính xác. Quả tư dương này là linh vật cực dương, chẳng lẽ để ta dùng?”
Thì ra, đoạn thời gian này Giang Lạp vẫn luôn tìm kiếm biện pháp trị bệnh ly hồn cho Biệt Phong Khởi. Lần trước cùng Thẩm Thiếu Hạo nói chuyện hắn bỗng nhiên nhớ tới trong sách ghi lại một loại thuốc có thể tạm thời ức chế bệnh ly hồn, là quả tư dương! Người khác có khả năng không tìm được nhưng Thẩm Thiếu Hạo là các chủ trân bảo các, là hội chưởng dược hội phương bắc, có hắn ta hỗ trợ, tỷ lệ thành công tất nhiên cao hơn rất nhiều. Còn nữa, mặc dù Thẩm Thiếu Hạo vốn không có tâm giúp hắn nhưng hắn cũng có thể lấy lý do tìm thuốc làm cớ, lễ phép đuổi Thẩm Thiếu Hạo đi! Khiến hắn ta biết khó mà lui.
Biết rõ chân tướng, Biệt Phong Khởi cười ngốc: “Hóa ra là vậy.”
Biệt nhị thiếu gia trong lòng vừa cảm động vừa áy náy. Y suýt nữa trách oan tiểu thư sinh.
Y trừng mắt với Triệu thị vệ trốn ngoài cửa. Tín vật đính ước cái gì chứ! Kỳ thực ngươi mới là do Thẩm Thiếu Hạo phái tới theo dõi phải không?
Triệu thị vệ: Trách ta não bổ quá đà.
Giang Lạp lại nói: “Được rồi. Vừa nãy ngươi giống như có chuyện tìm ta?”
Biệt Phong Khởi vội vã lắc đầu như trống bỏi: “Không có, không có! Tuyệt đối không có!”
Giang Lạp ngồi trên ghế, cười nhẹ nói: “Khoảng cách tới kỳ hạn ước định một năm của chúng ta chưa tới nửa năm nữa. Chứng bệnh của ngươi có thể sớm ngày chữa khỏi đối với ngươi và ta đều là chuyện tốt. Ngươi không cần tính toán chuyện quả tư dương này đến từ đâu.”
Biệt Phong Khởi sững sờ: “Ước hẹn một năm? Cái gì là ước hẹn một năm?” Sao y lại không biết?
Giang Lạp trầm mặc một chút: “Ước hẹn đồng minh, hạn định là một năm.”
Biệt Phong Khởi nhìn trời suy tư, sau đó nhún vai một cái: “Có chuyện này sao?”
Giang Lạp: “…”
Giang Lạp cảm thấy Biệt Phong Khởi gần đây thật sự có chút quái lạ. Trước ở Bích Hải tửu lâu đột nhiên nổi sát ý, khi hắn xoay người thì bỗng dưng nhào tới ghế của hắn, bây giờ còn đem chuyện hai người ngày trước bắt tay minh ước quên luôn. Chẳng lẽ là do luyện công đau sốc hông, hay Nguyệt Long đan xảy ra vấn đề ảnh hưởng tới tâm trí của y với trí nhớ?
Không trách Giang Lạp sẽ nghĩ chuyện phức tạp như thế. Hắn vốn tính tình đa nghi, lại thêm lần trước Biệt Phong Khởi tự dưng trở nên gắt gỏng, nham hiểm nên giờ hắn dễ dàng nghĩ chuyện Biệt Phong Khởi dễ quên theo hướng thâm trầm.
Mà đây là lần đầu tiên Biệt Phong Khởi nhị thiếu gia phát huy được bản thân!
Y đương nhiên nhớ kỹ ước hẹn một năm trước ở Vu Địa Bảo. Y không chỉ nhớ kỹ, còn mỗi ngày cầu nguyện Giang Lạp quên luôn chuyện này đây.
Hây, sao lúc trước y lại đáp ứng ước định hoang đường như thế. Đây là do y chủ động nói ra nữa. Hiện tại y rốt cuộc biết cái gì gọi là nâng đá ném chân mình.
Y thực sự hối hận đến xanh mặt.
Vì vậy, y quyết định rất nhanh, làm bộ quên!
Bởi đã lén lút dàn dựng và luyện tập vô số lần nên lần này y phát huy rất ổn định, ngay cả Giang Lạp cũng không nhìn ra kẽ hở.
Cho nên nói, cái gì mà ước hẹn một năm, trực tiếp coi như không có gì xảy ra đi!
Quả tư dương quả nhiên danh bất hư truyền. Sau khi Biệt Phong Khởi đem luyện hóa để uống, lần đầu tiên lúc mặt trăng cao đỉnh điểm không có bị ly hồn.
Biệt phong Khởi cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu. Bởi vì hiện giờ y mỗi đêm đều muốn hóa thân làm sói, đánh bay giấc ngủ an bình của Giang Lạp nhưng lại không muốn làm mất tín nhiệm của Giang Lạp đối với y. Mỗi đêm y đều trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, căn bản không có cách nào ngủ được.
Hai ngày sau.
“Ngươi, ngươi vừa mới nói cái gì?” Biệt Phong Khởi không tin được, bi thương nhìn Giang Lạp.
Không, y không tin tiểu thư sinh sẽ đối xử tàn nhẫn như vậy với y! Bọn họ cùng nhau kề vai chiến đấu không phải đã trở thành người thân cận nhất sao? Không nghĩ tới bệnh ly hồn của y vừa mới có tốt lên một chút, tiểu thư sinh đã đối xử nhẫn tâm với y!
Biệt Phong Khởi không ngừng lắc đầu, mông ngã ngồi ở trên ghế. Tim của y vỡ tan thành trăm mảnh.
Triệu thị vệ mau chóng quỳ một chân xuống, khẩn thiết nói: “Công tử, không thể, tuyệt đối không thể! Xin công tử cân nhắc lại!”
Giang Lạp nhìn đôi chủ tớ một trung lương oán thán, một cường thần dâng sớ can ngăn, khiến hắn có cảm giác bản thân là một hôn quân cố chấp.
Nhìn vẻ mặt bi thống của Biệt Phong Khởi, người không hiểu còn tưởng hắn mới phát điên làm chuyện gì đó ác độc với y đây!
Giang Lạp buồn cười nói: “Không phải chỉ là phân phòng thôi sao? Các ngươi…?” Có cần thiết phải vậy không?
Biệt Phong Khởi u oán nhìn Giang Lạp: Lẽ nào thế vẫn chưa đủ tàn ác sao? Ngươi còn muốn làm gì với ta nữa?
Giang Lạp kiên nhẫn giải thích: “Lúc trước ta cùng nhị thiếu gia cùng giường cùng gối là chuyện bất đắc dĩ. Bây giờ nhị thiếu gia đã khỏe mạnh trở lại, chúng ta mỗi người đều cần không gian riêng, không phải sao? Nhị công tử xưa nay không thích bị ràng buộc, yêu tự do, nghĩ phải nên tán thành mới phải?”
Triệu thị vệ bắn liên thanh: “Không không không, công tử hiểu lầm thiếu gia rồi! Thiếu gia thích chính là ràng buộc!”
“Quên đi! Xem ra, việc này là giấu không nổi nữa!” Biệt Phong Khởi vỗ bàn đứng lên.
Giang Lạp cùng Triệu thị vệ:???
Biệt Phong Khởi bật thốt lên: “Kỳ thực, chúng ta đã tiêu xài rất nhiều lộ phí rồi, lại thuê thêm một gian phòng, Tiểu Triệu chỉ có thể ngủ ngoài đường!”
Giang Lạp nở nụ cười: “Ồ, hóa ra là như vậy.” Hắn cười tủm tỉm nhìn về phía Triệu thị vệ, “Triệu thị vệ, ngươi thấy thế nào?”
Triệu thị vệ vừa nhìn Giang Lạp liền biết sự tình không hay rồi.
Thiếu gia à, cái cớ này của ngươi vừa nghe là biết nó rất giả dối đó!
Triệu thị vệ quyết định hiến thân ngăn cơn sóng dữ!
Hắn đột nhiên vồ tới ôm chân Giang Lạp: “Công tử, trước khi đi phu nhân đã nói, nếu như thiếu gia làm chuyện gì quá đáng, người đều có thể gia bạo y, nhưng người không thể xua đuổi y! Phu nhân muốn người thường xuyên nhớ rằng y mới là nam nhân cùng người trải qua một đời!”
Giang Lạp cùng Biệt Phong Khởi: “…”
Triệu thị vệ trưởng hấp háy mắt: “Vậy coi như ta nói sai đi.”
May là Hứa thị vệ đúng lúc cứu trận.
Nghe Hứa thị vệ báo lại, ở đông nam núi Bạch Vân có sơn mạch phát hiện tung tích Trảm Ngọc.
Biệt Phong Khởi lập tức nhảy dựng lên, hào hùng ban xuống quân lệnh: “Cuối cùng cũng tìm thấy Trảm Ngọc. Tiểu thư sinh, ngươi yên tâm! Lần này bổn thiếu gia tự thân xuất mã, nhất định đem tiểu tử kia mang về cho ngươi!” Rồi như một làn khói chạy biến không còn bóng dáng.
Đề nghị phân phòng này y không nghe thấy cũng không đáp ứng. Ha ha ha!
Giang Lạp day day huyệt thái dương. Hắn vốn định đẩy đối phương ra, lén lút đi bái tế cha mẹ mình, không nghĩ tới Biệt nhị thiếu gia bất ngờ gây phiền toái.
Chỉ là không chịu cùng hắn phân phòng ngủ, chẳng lẽ cảm giác ngày ấy là đúng, Biệt nhị thiếu gia thật sự động tình với hắn?
Nếu thật sự là như thế, vậy càng phiền toái rồi.
(*) Cận thủy lâu thai mượn giải thích từ
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Giang Lạp (Sống Lại)
- Chương 29: Ước hẹn một năm đã đến