- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị Thần Quái
- Giáng Lâm
- Chương 5: Giáng lâm - BA (1)
Giáng Lâm
Chương 5: Giáng lâm - BA (1)
Tại sao lại thành ra thế này kia chứ?
Đàn Nhân cảm thấy đầu óc rối bòng bong. Tự dưng cô có một anh chàng bác sĩ đẹp trai làm bạn trai, tự dưng cô có quan hệ yêu đương.
Hơn nữa còn là yêu đương với mục tiêu kết hôn!
Quả thực cô không hiểu bác sĩ thích cô ở điểm nào, tại sao bác sĩ lại phải lòng cái đứa vừa không có gia đình quyền quý vừa không có gia tài lại chỉ là tốt nghiệp lớp tại chức kia chứ? Cho dù cô bóp cổ Na Tra để gặng hỏi suốt một đêm cũng không nhận được câu trả lời.
Na Tra bị siết cổ gào thảm thiết nguyên ngày. "Làm ơn đi, đi xem mắt thất bại cô cũng vừa khóc vừa gào, giờ có hi vọng kết hôn cô cũng nhảy đùng đùng lên náo loạn. Rốt cuộc cô muốn cái gì hả hả hả? Không phải ta làm, ta còn chưa có thần thông quảng đại tới thế. Cơ mà nếu cô thực sự không thích tên đó, muốn đuổi người ta đi thì yên tâm ta có đầy cách..."
"Cậu dám!" Đàn Nhân thở phì phì giận dữ. "Cậu mà dám làm thế, tôi sẽ không bao giờ chơi với cậu nữa!"
"Cái này không chê cái kia cũng ghét, rốt cuộc là cô muốn thế nào?" Na Tra thực sự muốn gọi số điện thoại khẩn cấp chống bạo hành tinh thần trong gia đình... Thế này khác gì là bạo lực gia đình kia chứ!!!
"Tôi..." Đàn Nhân bị cậu nhóc chặn họng không biết nói sao, bỗng rã rời nản chí. "Dù sao bị mấy người nhảy vào phá hoại riết, đằng nào chẳng chia tay, chằng thà..."
Na Tra nằm lăn ra đất trợn trắng mắt. "Đàn Nhân, cô nên nhớ cô thuộc chức vụ cho thần linh đó. Chúng thần bọn tôi được hưởng hương khói trăm họ bấy lâu, mục đích đầu tiên là để mưu cầu hạnh phúc cho trăm họ. Từ xưa tới nay tuy thần linh và người thường cách biệt thế giới nhưng vẫn luôn có vu nữ phục vụ làm môi giới hai bên. Còn bây giờ thì sao, thời đại khoa học tiến bộ, vu nữ biến mất! Lúc bình thường tử tế thì không ai nhớ đến chúng ta, còn khi mà thiên tai nhân họa thì dân chúng lại mắng chửi chúng thần bạc bẽo vô tình. Đúng là khi lành quạt giấy cũng cho, khi dữ thì đến quạt mo cũng đòi." (Hai câu cuối lấy từ ca dao Việt Nam, nguyên văn câu gốc là Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân, tóm lại ý chỉ ngày thường yên lành thì không sao, tới khi có chuyện lại xáo xào chửi bới không coi ra gì)
"Nhưng lâu nay chúng ta hưởng hương khói trăm họ thì làm sao có thể ngồi yên không để ý đến? Bảo không thèm quan tâm đi, cũng được, cứ làm như đám thượng thần tu luyện con đường vô dục vô cầu không còn nhân tính là xong phải không? Nhưng ai bảo đám thần linh chúng tôi vẫn còn chút nhân tính ít nhiều, thích nhúng mũi vào chuyện của người khác, không thể ngồi yên khi nghe được tiếng khóc than đau khổ của dân chúng kia chứ, nên đành nhờ đến cô để hỗ trợ một hai. Người và thần có khác biệt rất lớn, ngàn vạn người trên đời mới tìm được có mỗi cô có thể chất vu nữ có thể liên hệ với chúng tôi mà thôi."
"Nếu thật sự cản trở hôn nhân của cô, lẽ trời sẽ không tha thứ, chúng tôi nào dám vi phạm. Thế nhưng mọi chuyện đều có thứ tự ưu tiên khẩn cấp thong thả khác nhau. Cô nghĩ mà xem mỗi lần đi xem mắt bị ngăn cản, lần nào cũng đều liên quan đến tính mệnh con người, lần nào cũng tránh khỏi vô số tai họa đúng không? Cô có nỗi khổ của cô, nhưng chẳng lẽ chúng tôi không có nỗi khổ của mình!"
Đàn Nhân lại bị nghẹn lời không biết nói sao đành cúi đầu rầu rĩ. Lần trước lên đồng khi xem mắt, Na Tra bất chấp nguy hiểm bị phạt khi tiết lộ thiên cơ, báo kết quả cầu cơ, thực sự đã giúp nhà bác Vương gái thoát khỏi khốn cảnh, lại còn tóm được kẻ gây tai nạn. Nói thật ra chính là cứu lại tính mệnh cả nhà họ.
Còn những lần xem mắt trước nữa, lúc thì lên đồng để cảnh báo cháy nhà, khi thì để cứu trẻ con bị rơi vào bể nước. Đám thần linh này nhảm nhí thì nhảm nhí, ăn no rảnh rỗi cái gì cũng muốn chõ mũi vào, nhưng điều không thể chối bỏ ấy là lòng nhiệt tình giúp đỡ con người của họ - mặc dù lần nào cũng không chọn đúng thời điểm.
Cô có thể oán hận không? Có đáng oán hận không?
"Tôi có phải siêu nhân cứu nước cứu dân đâu kia chứ?" Cô òa khóc. "Tôi chỉ là một cô gái quê nghèo thôi mà!"
"Hừ cái đám tự nhận cứu nước cứu dân kia, chúng tôi còn lâu mới thèm nhé!" Na Tra lẩm bẩm. "Lòng tốt của chúng tôi bị mang ra làm công cụ gϊếŧ chóc chiến tranh, cứu nước cứu dân kiểu đó dựa vào dã tâm, mà kẻ có dã tâm thì đáng sợ lắm...." Cậu nhóc ai oán.
Cậu thực sự không hiểu loài người nghĩ gì. Mấy lần tìm được vu nhân có thể đối thoại với thần linh, kẻ nào cũng tận dụng mà nổi lửa chiến tranh thỏa mãn du͙© vọиɠ cá nhân, biến lòng tốt của chúng thần thành họa chiến tranh chốn nhân gian. Vất vả lắm mới tìm được một cô gái có tâm hồn thuần khiết lương thiện hoàn toàn không có dã tâm như thế này, sao họ có thể kiếm chế cơn mừng rỡ kia chứ? Chẳng qua là không ở trần gian đã lâu nên không quen thuộc quy tắc mà thôi.
"Rồi rồi đừng khóc nữa mệt mỏi quá đi..." Na Tra càu nhàu. "Người kia thoạt nhìn phúc dày duyên nặng, cũng tính là mối duyên lành, bổn thần cũng yên tâm vui vẻ mà, nhất định sẽ hết sức vun vào cho hai người..."
"Không không không!" Đàn Nhân hốt hoảng cự tuyệt Na Tra quên cả khóc. "Không cần không cần! Để tự tôi lo là được chỉ cần mấy người làm ơn làm phước đừng có hơi tí là nhập vào người tôi là đủ. Mấy chuyện yêu đương nhăng nhít này không đáng để các vị quan tâm..."
"Thế người kia có được không?" Na Tra ung dung cầm bánh bỏng gạo lên gặm.
"Được được, quá được ấy chứ, không ai tốt hơn cả." Đàn Nhân gật đầu như giã tỏi.
"Thế còn trách móc bổn thần chõ mũi vào chuyện của cô không?" Cậu nhóc hếch cằm vênh váo.
"Không không không, một phần trăm cũng không." Đàn Nhân lắc đầu như đảo thuốc.
"Ai da, mỏi vai quá đi..." Cậu nhóc giãn người vươn vai vặn tay đầy khoa trương.
Đàn Nhân vội giúp cậu đấm vai bóp tay. "Như vầy được chưa bẩm Tam thái tử?"
Muahahahaha... Thoải mái quá nha! Cố nhịn không lăn lộn trên đất, miệng Na Tra cười ngoác tận mang tai, cuối cùng cũng cảm nhận được chút oai phong của thần linh.
***
Không biết Na Tra giở trò gì mà xung quanh cô quả nhiên bình yên một thời gian khá dài, ngay cả khi Na Tra có việc phải về thiên đình khẩn cấp cô cũng vẫn bình yên vô sự, không có thần linh quấy nhiễu.
Ahaha~~ Cuối cùng cô cũng thoát khỏi số mệnh đáng thương kia rồi!
Tiên cô không còn lên đồng được nữa, đây quả là tin tức cực xấu đối với cái thôn nho nhỏ này, ngay cả Hà Tất Vấn đều ủ rũ buồn bã, chỉ có bản thân cô thì coi đó là tin lành mà hớn hở!
Ban đầu cô còn rất lo lắng nghi ngại nếu qua lại với Bá An, nhưng giờ thì youpi! Cô chưa từng biết thì ra cảm giác hạnh phúc khi yêu đương lại ngọt ngào sung sướиɠ đến thế!
Mặc dù lúc ở phòng khám họ vẫn tuân thủ mối quan hệ thày thuốc và tiếp tân, rất ít nói chuyện riêng tư; tan việc cũng chỉ là cùng nhau ăn bữa khuya, thi thoảng dắt nhau ra rạp xem phim, xa nhất cũng chỉ là tới thành phố Gia Nghĩa đi hiệu sách mua sách cùng nhau.
Đối với một cô gái chưa từng có kinh nghiệm yêu đương như Đàn Nhân, đây đã là sung sướиɠ nhất đời! Cuối cùng cô cũng có thể sống cuộc sống bình thường của một cô gái trẻ, đi làm, yêu đương, trải nghiệm cuộc sống ngọt ngào thường nhật... Quả thực không có gì đẹp hơn được nữa!
Có điều, sông có khúc người có lúc, dần dần cũng xảy ra một số tình huống khó kiểm soát.
Hôm ấy cô và Bá An vừa xem xong một bộ phim ở rạp chiếu bóng duy nhất trong thôn, hai người sánh vai nói cười đi ra thì bỗng nhiên cô cảm thấy người lạnh toát. Trong lòng cô thầm kêu hỏng bét, nhưng tâm trí bắt đầu mơ hồ...
"Ha! Chúc Dung chớ có ngông cuồng!" Đột nhiên cô thẳng lưng vung tay trỏ về phía trước, hét bằng giọng trầm vang, một tay còn không quên vuốt bộ râu dài vô hình... "Chớ vội tổn thương tính mạng người vô tội a~~" Dứt lời cô chạy nhanh như một ngọn gió thẳng về phía trước.
Bá An bị cô làm cho sửng sốt cả người. "Đàn Nhân? Đàn Nhân! Em đi đâu thế? Đàn Nhân!" Anh vội vã chạy theo ôm chặt giữ lại cô bạn gái đang mặt đỏ phừng phừng của mình.
Quan lão gia đang cơn giận dữ định vung đao (vô hình) chém chết tên phàm nhân vô lễ này, nhưng sực nhớ ra lời dặn của Na Tra đầy tha thiết... chao ôi làm khó cho Quan lão gia quá nha...
Khởi giá ư? Nếu lui lại, trận lửa phừng phừng kia sẽ đoạt lấy tính mạng của dân chúng vô tội. Nhưng nếu không lui, chờ vu nữ tỉnh táo lại e là ông sẽ không cách nào đối phó với tên nhóc Na Tra chuyên bày trò vô liêm sỉ kia.
Quan lão gia vội giả giọng eo éo (bản thân thì nổi đầy da gà da vịt). "Quan nhân nha, đằng trước cháy, nguy lắm a~~" Rồi ông tóm lấy tay Bá An lôi anh chạy xềnh xệch về phía trước.
Quan nhân? Bá An ngơ ngác nhìn, dựng tóc gáy nổi da gà đủ hết. Tại sao rõ ràng trước mặt là Đàn Nhân mà anh lại cảm thấy rùng mình thế này?
Cả hai chạy từ đầu này tới đầu kia thôn, Bá An bắt đầu hết chịu nổi, còn Đàn Nhân vẫn ung dung nhàn nhã, không hề thở hổn hển. Cô cực kỳ dũng cảm mạnh mẽ đạp bay cửa một căn nhà, lập tức có khói đen mù mịt bay ra. Giờ anh mới giật mình nhận ra có đám cháy thật, còn đang luống cuống rút điện thoại ra gọi cứu hỏa 119 thì Đàn Nhân đã lao vào trong nhà để cứu người.
"Đàn Nhân!" Anh không kịp ngăn cô lại bèn vội vã cầm xô nước hàng xóm xách tới dội lên người định chạy vào cứu cô bạn gái manh động nhà mình. Ai dè cô bạn gái nhỏ nhắn chưa đến một mét sáu mươi của anh đang lao ra, tay trái kẹp hai người lớn, tay phải xách ba đứa trẻ con, trên lưng còn cõng một bà lão, một tay còn tóm một con chó, cực kỳ hùng dũng oanh liệt mà lao ra khỏi ngọn lửa.
"Bổn giá ở đây, Chúc Dung chớ làm càn!" Cô nhanh chóng đặt mọi người xuống đất rồi quay người chỉ về phía ngọn lửa đang bừng bừng. Thần kỳ làm sao ngọn lửa đang giương nanh múa vuốt lại rụt lại trong nhà như thể sợ cô vậy.
"Bổn giá?" Bá An mắt tròn mắt dẹt nhìn cô bạn gái đang ưỡn ngực chống nạnh đầy oai phong kia.
Thôi xong đời... Quan lão gia đang nhập hồn giờ mới nhớ ra lời dặn của Na Tra, giờ mới sợ tới dựng tóc gáy. Ông nãy giờ chỉ lo cứu người mà quên lời dặn của Na Tra... Nhỡ mà để cho thằng nhóc lưu manh đó biết, Quan ông e là sẽ lãnh đủ...
"Khởi giá!" Ba mươi sáu kế, kế chuồn là hơn.
Đàn Nhân "à" một tiếng tỉnh lại. Vừa rồi không phải... chính là... lần này là Quan lão gia ư? Cô ngây người như phỗng đất một chốc mới từ từ, rụt rè quay lại nhìn Bá An.
Quả nhiên, vẻ mặt anh cực kỳ kỳ quái, hỏng bét rồi...
"Đàn Nhân?" Bá An dè dặt hỏi. "Em... thế nào? Vẫn ổn chứ?"
"Ờ... hì hì..." Cô cười khan. "Tất nhiên là em vẫn ổn mà... hì hì..."
"Sao em biết có đám cháy từ xa thật xa như thế?" Quả thật không thể hiểu nổi.
"Hì hì ~~ Tại vì mũi em thính đó mà!" Cô tiếp tục cười khan và lúng túng bịa.
"Vậy... tại sao em có thể cứu một lúc bao nhiêu người như thế?" Bá An run rẩy chỉ ngón tay về phía cả gia đình đang ngồi bệt dưới đất.
Điều này... làm sao giải thích được? Đàn Nhân ngẩn ra một lúc rồi cực kỳ nghiêm trang nói bừa. "Mạng người quan trọng, nên có thể là lúc đó tinh thần bị kí©h thí©ɧ khiến cho hormone tuyến thượng thận tiết ra quá nhiều, có người đột nhiên khỏe tới mức kéo được cả xe tải, huống chi em chỉ kéo vài người?"
Nghe qua cũng có lý, nhưng mà sao anh vẫn cảm thấy có gì đó sai sai...?
Đàn Nhân tranh thủ lúc anh còn đang bận suy nghĩ, vội vàng lau tro bụi bám trên mặt mũi rồi kéo bạn trai đi. "Đi thôi đi thôi! Cảnh sát tới rồi, em ghét mấy chuyện như này lắm..."
Mấy chuyện như này? Không lẽ cô bạn gái nhỏ nhắn của anh thường xuyên cứu người trong đám cháy ư? Xem ra, tuyến thượng thận của cô có hơi nhiều hormone quá nhỉ?
***
Tuần này tui bận nên chỉ có từng này thui ha...
Tưởng tượng cô gái 1m59 bị Quan Công Quan nhị gia nhập vào người vung đao chíu chíu mà buồn cười ghê.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị Thần Quái
- Giáng Lâm
- Chương 5: Giáng lâm - BA (1)