Chương 45

Lão Tam điên cuồng tức giận liền giật cây súng bên cạnh của đàn em nhắm về phía cô,…

“Con khốn dám phá kế hoạch của ông! đi chết đi!!!”

“Thẩm Tình coi chừng!!” Lãnh Mạc Vũ chỉ kịp hét lên nhưng mọi hành động thì không nhanh hơn viên đạn ra khỏi họng súng..

Pằng! pằng!!

Máu tươi văng lên ướt cả mặt Thẩm Tình…. cô không sao.. là anh! là Triệu Tử Dương đã che chở cho cô, chiếc áo sơmi màu trắng đỏ thẫm một vùng ngực..anh từ từ ngã khuỵu xuống tay vẫn ôm chặt lấy cô

“Dương!!!” Trịnh Kỳ đứng gần đó liền chạy tới

Pằng!!

Trịnh Kỳ đưa tay đỡ lấy Triệu Tử Dương lúc đó tiếng súng đó định cho anh một phát chí mạng nhưng Trịnh Kỳ đã đỡ viên đạn đó, nó xuyên qua bắp tay phải của anh rồi rơi xuống đất..

Lúc này miệng của Triệu Tưe Dương bắt đầu trào ra rất nhiều máu…

“Mẹ nó bọn chó!” Tôn Hạo cúi xuống nhặt cây súng của bọn kia chết đi để lại, Tôn Hạo cùng Lãnh Mạc Vũ hai người hai phía xả liên tục vào người của bọn chúng..

“Dương! anh phải cố lên… làm ơn đừng bỏ mẹ con em ở lại…!” Thẩm Tình ôm chặt lấy anh đôi mắt mù mờ vì nước mắt tuôn ra không ngừng

“Mau đưa cậu ấy đi bệnh viện!” Trịnh Kỳ quát lên đỡ Triệu Tử Dương lên vai rồi nắm tay Thẩm Tình kéo đi..

Lúc đó thêm một tốp đàn em của Lãnh Mạc Vũ xuất hiện, chỉ sau một lúc đã bắt gọn được Lão Tam cùng một vài tên còn sống!



Trong bệnh viện, cả đám bác sĩ nhìn Triệu Tử Dương thì đều hoảng sợ,… qua kiểm tra viên đạn chỉ cách tim một mi_li_mét nếu lệch đi một đường dao thì hắn chỉ còn con đường chết… bọn họ hầu như không ai dám làm vì đây là một bệnh viện nhỏ đội ngũ bác sĩ chỉ là những bác sĩ bình thường không có tay nghề cao những trường hợp này đều phải chuyển lên tuyến trên mới được…

“Mẹ kiếp bọn mày học làm bác sĩ làm cái khỉ gì thế..???” Trịnh Kỳ ôm tay quát lên, tay của anh bây giờ hầu như tê cứng không thể cầm dao mổ nếu không anh đã không mong chờ đến lũ vô dụng này..

“Không còn thời gian nữa! tôi sẽ là bác sĩ phẫu thuật chính cho anh ấy!” Thẩm Tình nói xong liền giành lấy bộ đồ bác sĩ

“Em điên đúng không? em nhìn thấy em bây giờ trên cơ thể có khác gì hắn đâu…viên đạn vẫn còn trên vai đấy!!!” Trịnh Kỳ nắm lấy tay cô lớn tiếng nói

“Nhưng bây giờ nếu em không phẫu thuật cho anh ấy thì anh ấy sẽ mất mạng…! thầy Trịnh…thầy phải tin vào em! tin vào học trò thầy tự hào nhất! chờ em! em sẽ đưa bạn thầy cũng là chồng em ra ngoài an toàn!” cô gỡ tay Trịnh Kỳ rồi chạy thật nhanh tới phòng phẫu thuật…

Cô đứng trong phòng phẫu thuật nhìn gương mặt của Triệu Tử Dương, anh nằm đó giống như đang ngủ vậy…cô nhẹ nhàng đi tới đưa tay vuốt lấy mặt anh

“Dương!! hãy vì em,vì con, vì tương lai của chúng ta! đừng bỏ cuộc!”

Sau khi nói với anh xong cô liền nhìn xuống bụng của cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng

“Con yêu của mẹ! nếu con muốn ra đời thì con tuyệt đối phải kiên cường lên nếu vì chút chuyện nhỏ này mà bỏ cuộc thì con không xứng đáng làm con của Thẩm Tình! có biết chưa…!”

Mấy cô y tá cùng hai vị bác sĩ phụ nhìn thấy cảnh này thì không khỏi rơi nước mắt…